Phóng viên nói thêm: “Không phải thưa anh Phó, chúng tôi muốn hỏi cô gái đó là ai? Mọi người đều rất tò mò không biết vị tiểu thư nào đã thu được trái tim của anh.”
Phó Đình Viễn bị hai chữ “tiểu thư” của phóng viên kích động, nếu không phải là con nhà giàu có thì không thể thu được trái tim của anh sao?
Theo bản năng anh liền ra mặt thay cho Du Ân, vì vậy anh trầm giọng nói: “Cô ấy là ai thì có liên quan gì đến cô?”
Các phóng viên lại không nói nên lời, vài người nhìn nhau toát mồ hôi lạnh.
Tất cả mọi người trong giới truyền thông Giang Thành đều biết Phó Đình Viễn phỏng vấn cực kỳ khó khăn, lần này họ thu hết can đảm để đặt câu hỏi, nhưng vẫn bị anh lạnh lùng từ chối.
Lúc này Phó Đình Viễn đã ngồi trên chiếc xe đến đón anh với khuôn mặt lạnh lùng.
Sau khi Tô Ngưng gửi video này cho cô, cô ấy lại gọi tới: “Tại sao Phó Đình Viễn lại quay về? Anh ta theo cậu đến Bắc Kinh chỉ để ở lại một đêm liền đi luôn à?”
Mỗi lần Tô Ngưng nhắc đến Phó Đình Viễn, cô ấy đều dùng giọng điệu vui sướng khi thấy người gặp họa.
Không còn cách nào khác, Tô Ngưng không thể khống chế được, chỉ cần cô ấy thấy Phó Đình Viễn ăn trái đắng là cảm thấy vô cùng hả giận.
Trong ba năm Du Ân kết hôn với Phó Đình Viễn, Du Ân không cảm thấy gì, nhưng một người ngoài cuộc như cô ấy vô cùng phẫn nộ, hận không thể dùng dao đâm vào người Phó Đình Viễn vài trăm nhát.
Du Ân còn đang rối rắm chuyện buổi sáng với Phó Đình Viễn nên đã nói hết với Tô Ngưng.
Tô Ngưng nghe xong cười lăn cười bò: “Tớ biết tại sao Phó Đình Viễn không ở lại Bắc Kinh nữa rồi.”
Du Ân thở dài hỏi: “Tại sao?”
Tô Ngưng haha nói: “Bởi vì cậu khiến anh ta mất đi tôn nghiêm của một người đàn ông, anh ta đã lên dây rồi mà cậu lại nói mình hối hận, sau đó trốn mất.”
Du Ân xấu hổ: “Cậu chắc chắn là vì chuyện này ư?”
Tô Ngưng quả quyết: “Tớ cam đoan, có lẽ lúc này anh ta đang rất tức giận.”
Tô Ngưng nói thêm: “Cậu không cần sợ gặp anh ta đâu, có lẽ trong một khoảng thời gian ngắn anh ta sẽ không còn mặt mũi để gặp cậu đâu, hahahaahha.”
Sau khi Tô Ngưng nói xong, cô ấy lại cười, Du Ân cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghe Tô Ngưng phân tích suy nghĩ của Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn không muốn nhìn thấy cô đúng là rất tốt, đỡ phải khiến cả hai đều xấu hổ.
Du Ân lại có chút lo lắng hỏi Tô Ngưng: “Trên mạng không có ai mắng tớ chứ?”
Du Ân ở cùng vợ chồng Diệp Văn nên không có thời gian đọc bình luận trên mạng, cô cũng có chút không muốn đọc, lần trước vì chuyện của Du Thế Quần mà cô đã bị mắng đến thê thảm.
“Không, không có.” Tô Ngưng lại nói: “Đầu tiên, hot search này bị xóa rất nhanh, một lúc sau từ từ tụt hạng, sau đó biến mất.”
“Thứ hai là không biết mấy cư dân mạng dạo này làm sao, có lẽ do Phó Đình Viễn quá thành công và khiến người ta ghen tị nên mọi người đều thích nhìn anh ta bị ngược, còn hết lời khen ngợi cậu...”
“Mọi người đều nói cô gái này rất có cốt khí, có thể chống lại sự cám dỗ của một người đàn ông như Phó Đình Viễn!” Tô Ngưng vẫn luôn chú ý tới nên biết xu hướng của bình luận.
Hơn nữa cô ấy còn dùng cả nick phụ để bình luận: “Người đáng thương chắc chắn có chỗ đáng giận, tất cả những điều này là do anh ta tự chuốc lấy.”
Lúc đầu Tô Ngưng còn sợ mọi người mắng mỏ Du Ân nên nghĩ cách đánh lạc hướng để mọi người chú ý tới Phó Đình Viễn, ám chỉ rằng Phó Đình Viễn chắc chắn đã làm điều gì đó tồi tệ mới khiến cô gái đó phải tát anh.
Ai biết cư dân mạng lại đều đứng về phía Du Ân, Tô Ngưng im hơi lặng tiếng làm người qua đường hóng chuyện.
Du Ân rũ mắt xuống nói: “Cái gì mà không bị mê hoặc chứ? Không phải lúc trước tớ bị mê hoặc tới chết mê chết mệt sao?”
Sau đó bị thương đầy mình mới trở nên như bây giờ.
“Không nghĩ tới những chuyện không vui trong quá khứ nữa, chúng ta nghĩ tới hiện tại cậu ở trước mặt anh ta như thế nào là được rồi.”
Sau khi Tô Ngưng cười chuyện Phó Đình Viễn xong, cô ấy đột nhiên chuyển sang giọng điệu nghiêm túc nói: “Nhưng Du Ân, cậu không nghĩ Phó Đình Viễn đang nghiêm túc với cậu sao?”
Du Ân lắc đầu phủ nhận: “Tớ không nghĩ vậy.”
Thực ra gần đây cô đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này, từ khi Phó Đình Viễn chủ động cung cấp dòng tiền ngân hàng để giúp cô xoay vốn, sau đó là món quà mà Phó Đình Viễn tặng cho mình.
Du Ân lúc đầu có chút tin những lời yêu cô của Phó Đình Viễn, nhưng sau đó cô đã phủ nhận tất cả những điều này.
Cô nói với Tô Ngưng: “Xung quanh anh ta không thiếu phụ nữ, tại sao phải chọn tớ, một người vợ cũ từng khiến anh ta mất mặt? Hơn nữa lúc này chọn tớ lại khiến anh ta càng thêm mất mặt.”
Tô Ngưng nói: “Nếu thật sự yêu cậu, anh ta sẽ không cần mặt mũi.”
Du Ân lắc đầu: “Vẫn là câu nói đó, cái gì không có được mới là tốt nhất.”
Vừa nói xong, Du Ân lại lẩm bẩm: “Có lẽ nếu bọn tớ thực sự ngủ với nhau thì anh ta sẽ dừng lại.”
Tô Ngưng cười khúc khích đề nghị: “Hay hai người thử xem sao? Một lần ngủ đổi lấy ngày tháng sau này không bị anh ta làm phiền?”
Du Ân đau đầu: “Làm ơn đi, đây chỉ là suy đoán của tớ thôi, tớ không thể ngủ với anh ta chỉ vì suy đoán của tớ.”
“Cũng đúng.” Tô Ngưng trịnh trọng nói: “Lỡ đâu ngủ xong anh ta lại nghiện, cậu không những không bỏ được anh ta, ngược lại càng thêm vướng víu thì thật phiền phức.”
Du Ân: “...”
Bạn tốt của cô không thể nghĩ theo chiều hướng tích cực hơn sao?
Không lâu sau khi Du Ân kết thúc cuộc gọi với Tô Ngưng, Diệp Văn gõ cửa và bước vào phòng làm việc.
Diệp Văn giả vờ không biết thân thế của Du Ân, ông ấy hỏi về tình hình của ba mẹ cô, Du Ân nói sự thật, đương nhiên cũng nói chuyện Du Thế Quần và Du Tùng đưa cô lên giường Phó Đình Viễn.
Diệp Văn trước đó không biết chuyện này, ông ấy chỉ biết chuyện Du Thế Quần và Du Tùng là quỷ hút máu, đòi tiền Phó Đình Viễn, một thời gian trước còn tố cáo Du Ân không phụng dưỡng mình, sau khi bị bẽ mặt mới thành thật trở lại.
Biết được cuộc hôn nhân của Du Ân và Phó Đình Viễn là vì như thế mới có, biết Phó Đình Viễn đối xử rất tệ với Du Ân sau khi kết hôn, ông ấy đã tức giận đến mức suýt chút hộc máu, phải hít thở sâu vài lần mới không tức tới mức ngất xỉu.
Du Ân là máu mủ của ông ấy, cô chỉ bị thương một chút là ông ấy đã đau lòng muốn chết, vậy mà họ lại dám đối xử với con gái ông ấy như vậy.
Như Thư Ninh đã nói, tuy bây giờ vẫn chưa xét nghiện ADN nhưng Diệp Văn đã có thể khẳng định Du Ân là con gái của mình, sự gần gũi và tình yêu không thể giải thích được của ông ấy dành cho cô đã đủ để giải thích tất cả mọi thứ.
Nghĩ tới việc đứa con gái quý giá của mình lại bị đối xử như vậy, Diệp Văn vốn luôn hiền lành nhã nhặn cũng tức giận tới mức muốn giết chết Du Thế Quần và Du Tùng, cũng muốn giết Phó Đình Viễn, người đàn ông đã không trân trọng con gái của mình.
Du Ân không ngờ Diệp Văn lại tức giận như vậy, cô vội vàng an ủi Diệp Văn: “Chú Diệp, đừng tức giận, mọi chuyện đã qua rồi, bây giờ cháu không phải vẫn sống rất tốt sao?”
“Con người luôn phải trải qua điều gì đó để trưởng thành, dù cuộc hôn nhân đó khiến cháu đau đớn nhưng mới có cháu của bây giờ, là phiên bản tốt nhất của cháu.”
Diệp Văn nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt, trong lòng thầm thề rằng sẽ dùng tất cả tình yêu của mình để bù đắp những tổn thương mà cô đã phải gánh chịu.
Điều đầu tiên là khiến cô tránh xa Phó Đình Viễn.