Sau khi dọn dẹp nhà bếp, Phó Đình Viễn tìm thấy Du Ân đang bật máy tính trong phòng làm việc.
Bước tới và ôm cô từ sau ghế, anh xoa má cô một cách luyến tiếc và hỏi cô: “Chiều nay em làm gì?”
Ban đầu Du Ân không muốn nói chuyện với anh, nhưng sau đó cô nhớ ra chuyện mình muốn làm, đành phải nói: “Ba tôi nói rằng trong khi tôi đang hồi phục trong thời gian này, tôi có thể suy nghĩ về việc tuyển diễn viên trong bộ phim của ông ấy.”
Công việc biên kịch của Du Ân cho “Truyền kỳ Dung Phi” đã kết thúc. Tiếp theo, cô nên chuẩn bị cho bộ phim “Anh muốn đến tìm em” của Diệp Văn. Diệp Văn hoàn toàn tin tưởng cô và nói rằng cô có thể giới thiệu những diễn viên mà cô nghĩ là phù hợp.
Tất nhiên, trên họ còn có đại lão tư bản Phó Đình Viễn, quyết định cuối cùng về diễn viên phải do đạo diễn và Phó Đình Viễn quyết định.
Ngay khi Du Ân nói về việc chọn diễn viên, Phó Đình Viễn đã nghĩ ngay đến Trịnh Nham, nam diễn viên lỗi thời đã cố gắng tiếp cận Du Ân trong bữa tiệc tối vừa rồi. Rõ ràng, Trịnh Nham có ý đồ muốn làm diễn viên chính trong phim “Anh muốn đến tìm em“.
Vì vậy, Phó Đình Viễn khẽ cau mày nhắc nhở Du Ân: “Em đã ở trong vòng này dưới trướng của cô giáo Trang nhiều năm như vậy, nên phải biết nhiều quy tắc của vòng này.”
Du Ân tự hỏi tại sao lại đột nhiên chuyển chủ đề ở đây: “Ý anh là gì?”
Phó Đình Viễn hơi nghiến răng nói: “Có nghĩa là một số nữ diễn viên trong vòng này sẽ tiếp cận các đạo diễn, nhà biên kịch và nhà đầu tư, những người có quyền nói về vai diễn, và điều này cũng đúng với một số diễn viên nam!”
Du Ân rốt cuộc hiểu được ý của anh, cô tức giận trừng mắt nhìn anh rồi lên án: “Ở trong mắt anh, tôi là người vô kỷ luật như vậy sao?”
Lời nói của anh gần như nói rõ rằng cô không thể cưỡng lại sự cám dỗ của những người đàn ông đẹp trai.
Phó Đình Viễn nói với một giọng điệu lạnh lùng: “Dung Thanh Nghiêu không phải là do em giới thiệu sao?”
Trong một cuộc họp lúc trước, cô đã đề nghị Dung Thanh Nghiêu đóng vai nam chính của “Truyền kỳ Dung Phi”, dùng nhiều từ để khen ngợi Dung Thanh Nghiêu, khiến anh tức giận muốn chết.
Du Ân còn chưa kịp nói gì, Phó Đình Viễn lại nói: “Còn Chu Dật đó nữa, nghe nói anh ta cũng là do em chọn cho Tô Ngưng.”
Du Ân cố gắng giải thích: “Tôi chọn họ, nhưng đó là vì tôi nghĩ họ phù hợp nhất, không phải vì tôi bị mê hoặc bởi nhan sắc.”
Phó Đình Viễn đã sớm có một ý tưởng: “Em chỉ có thể giới thiệu những nữ diễn viên trong bộ phim này.”
Ngay cả khi cô không bị mê hoặc bởi nhan sắc, anh cũng không muốn nghe cô khen ngợi họ bằng những lời tốt đẹp như vậy khi cô giới thiệu một diễn viên nào đó.
Du Ân sắp chết vì tức giận: “Phó Đình Viễn, nếu anh cứ thế này thì làm sao mà tôi làm việc được?”
Công việc của cô là một nhà biên kịch và cô dự định sẽ làm nó trong suốt quãng đời còn lại. Đây là bộ phim truyền hình thứ hai của cô, thế mà anh lại ghen khi cô đề cử diễn viên, sau này anh lại muốn thế nào nữa chứ? Liệu cô còn dám tính đến chuyện quay lại với anh sao?
Họ không ở trong một mối quan hệ chính đáng, thế mà anh đã so đo như vậy rồi. Nếu thật sự tái hôn, không phải anh sẽ lấy danh nghĩa là chồng cô để quấy rầy cô sao?
Du Ân vốn dĩ cũng có một ứng cử viên trong đầu và muốn nói cho Phó Đình Viễn cơ mà, nhưng bây giờ thái độ của Phó Đình Viễn đã như bình giấm chua, làm sao cô có thể nói chuyện với anh được chứ?
Phó Đình Viễn không muốn thấy Du Ân tán thưởng những người đàn ông khác, vì vậy anh không muốn thỏa hiệp chút nào.
Du Ân không phải loại người nhất quyết tranh luận với anh, vì vậy cô nhắm mắt nói thầm: “Thế này thì ai dám quay lại với anh hả?”
Phó Đình Viễn ngay lập tức bị đâm vào điểm yếu, tức khắc không dám nổi giận.
Anh không ăn giấm nữa, cũng không nổi giận nữa, lập tức thay đổi tư thế: “Không phải là em không được chọn diễn viên nam, mà là không thể bí mật tiếp xúc với bọn họ. Nếu bị phóng viên chụp ảnh được thì sẽ không ảnh hưởng tốt đến em.”
Phó Đình Viễn nói điểm này thực sự có lý, trong làng giải trí, nghệ sĩ nam lẫn nghệ sĩ nữ đều là mục tiêu của cánh phóng viên, nếu cô tiếp xúc riêng với bất kỳ nghệ sĩ nam nào, chắc chắn sẽ có một số vụ lùm xùm không rõ ràng, sẽ có ảnh hưởng xấu đến bộ phim “Anh sẽ đến tìm em”.
Đó là lý do tại sao trước đây khi tiếp xúc với Chu Dật và Chung Văn Thành, cô hoàn toàn không dám bị phóng viên chụp ảnh.
Vì vậy Du Ân cũng vui vẻ đồng ý: “Được rồi, tôi sẽ chỉ cung cấp những ứng viên phù hợp trong đầu tôi thôi.”
Phó Đình Viễn tiếp tục hỏi: “Vậy em có một diễn viên phù hợp trong đầu chưa?”
Du Ân nhớ tới dáng vẻ ghen tị của anh vừa rồi, nhất thời mở to mắt nói: “Vẫn chưa.”
Trực giác cho cô biết rằng bây giờ không thích hợp để thảo luận về diễn viên trong đầu cô với Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì từ từ chọn đi.”
Du Ân lại giơ ngón tay lên và chỉ vào điện thoại để giải thích với anh: “Sau này anh không được nói về chúng ta trước mặt các phóng viên. So với những sao nam đó trong làng giải trí, lên hot search với anh còn tệ hơn đấy.”
Cô vừa nhìn lướt qua hot search, nhờ những lời nói trước đó của Phó Đình Viễn, bây giờ cô lại lên hot search rồi.
Tiêu đề hot search: Phó Đình Viễn thú nhận tình cảm với vợ cũ.
Có lẽ là bởi vì trong thời gian này Du Ân thường xuyên xuất hiện trên hot search, nên đã làm dấy lên sự chán ghét của nhiều người, cũng không loại trừ một số thành phần cố tình bôi đen cô.
Có rất nhiều bình luận mắng mỏ Du Ân trong các bình luận hot search:
Người họ Du có ký hợp đồng để lên hot search không thế?
Thiên kim lá ngọc cành vàng của nhà họ Diệp không phải là muốn bước chân vào làng giải trí đấy chứ? Nếu không, sao ngày nào cũng làm trò nhiều như vậy?
Đúng đó, cô ấy rõ ràng là biên kịch, nhưng cứ ba ngày lại lên hot search, hơn cả những người nổi tiếng kia luôn?
Du Ân không nói nên lời về những nhận xét này, họ nghĩ rằng cô thích lên hot search sao? Thật là nực cười.
Phó Đình Viễn cau mày và lấy điện thoại di động từ tay cô, sau khi đọc hot search và các bình luận, nét mặt tuấn tú sa sầm hẳn.
Anh lấy điện thoại di động ra, gọi cho Chu Nam: “Xử lý mấy người miệng bẩn trên mạng.”
Chu Nam đáp lại, nhưng Phó Đình Viễn lại thay đổi ý kiến: “Quên đi, xóa thẳng hot search luôn.”
Nếu không có hot search, để xem họ có thể nói gì.
Du Ân sợ tới mức vội vàng ngăn cản: “Đừng, nếu như anh rút hot search, họ lại mắng tôi bu bám tư bản để rút hot search đấy.”
Du Ân thở dài nói: “Kệ đi, bọn họ muốn mắng thì mắng, tôi không quan tâm.”
Miệng ở trên cơ thể của người ta mà, sao có thể quản nhiều như vậy chứ?
Phó Đình Viễn mím môi, sau đó dặn dò Chu Nam: “Vậy thì kệ đi.”
Sau đó, anh lại dặn dò Chu Nam: “Hãy thông báo cho giới truyền thông, sau này chuyện gì liên quan tới tôi và Du Ân thì cứ đè xuống.”
“Vâng.”
Hành động của Phó Đình Viễn khá tàn nhẫn, cắt đứt khả năng anh và Du Ân xuất hiện trên phương tiện truyền thông đại chúng, không phải bọn họ mắng Du Ân suốt ngày lên hot search sao, vậy thì không đăng gì cả, để xem họ còn có thể nói gì.
Nhìn thao tác một lượt của Phó Đình Viễn, Du Ân không khỏi thở dài trong lòng: Có tiền thích thật, muốn lên hot search thì lên, muốn đè xuống thì đè được ngay.
Du Ân và Phó Đình Viễn đang bình yên ở đây, nhưng cuộc sống của Thẩm Dao bị tàn phá nặng nề.
Đầu tiên, ở công ty Văn hóa Dao Trì của cô ta, những nhân viên bắt đầu từ chức khi nghe tin ba cô ta xảy ra chuyện, có người còn không thèm lấy lương, trực tiếp bỏ của chạy lấy người.
Chỉ trong một hai ngày, trong một công ty lớn như vậy mà chỉ còn lại vài người vắng vẻ thê lương.