Sau khi Hứa Hàng rời đi, Phó Đình Viễn nhướng mày nhìn Du Ân: “Em cố tình làm vậy sao?”
“Nào có chứ? Em chỉ muốn thông báo cho anh ta biết tin tức về Tống Nghênh thôi.” Du Ân tỏ vẻ vô tội: “Nếu anh ta thật sự để ý, nhất định sẽ tìm cách không cho Tống Nghênh rời đi.”
Phó Đình Viễn tức giận bật cười trước dáng vẻ mở to mắt nói dối của cô, như thể cô tốt bụng lắm ấy, nhưng thật ra cô chỉ muốn nhìn thấy Hứa Hàng nhảy dựng lên.
Tuy nhiên, Hứa Hàng thực sự nên phân tích tình cảm của mình dành cho Tống Nghênh, là yêu hay ghét, quan tâm hay không quan tâm.
Đừng như anh, khi mất đi mới biết quý trọng.
Cũng đừng giống như Dịch Thận Chi, đến bây giờ cũng không biết bản thân mình muốn gì.
Nghĩ đến Dịch Thận Chi, Phó Đình Viễn quay sang Du Ân và nói: “Tối qua Dịch Thận Chi tìm bọn anh uống rượu.”
“Ồ.” Hiện tại Du Ân có ấn tượng rất xấu về Dịch Thận Chi, thậm chí còn có chút ghét bỏ anh ta, nên chỉ ồ một tiếng rồi không trả lời nữa.
Tên Dịch Thận Chi kia chỉ muốn đùa giỡn với tình cảm của phụ nữ mà không muốn chịu trách nhiệm, nên cô đơn suốt cuộc đời này!
Phó Đình Viễn tự nói: “Cậu ta uống say.”
Du Ân nhắm mắt lại, cũng lười nghe nói về Dịch Thận Chi.
Phó Đình Viễn nói thêm: “Anh đã biết cậu ta nhiều năm rồi, hiếm khi thấy cậu ta say xỉn.”
Du Ân nghe được ý tứ muốn nói những điều tốt đẹp cho Dịch Thận Chi của anh, tức giận quay đầu nhìn anh chằm chằm: “Ý của anh là nói trong lòng anh ta còn rất quan tâm Chu Mi, cho nên anh ta rất đau lòng khi Chu Mi rời đi sao? Vì thế mới mượn rượu giải sầu?”
“Nếu đã không chịu trách nhiệm thì đừng nên động vào người ta!” Du Ân càng nói càng tức giận, không nhịn được nói: “Đàn ông mấy người chẳng tốt đẹp gì cả, nhìn Dịch Thận Chi, nhìn Hứa Hàng, và cả anh nữa xem.”
Phó Đình Viễn: “...”
Vốn dĩ anh muốn nhắc đến Dịch Thận Chi trước mặt cô, muốn cô nói vài lời trước mặt Chu Mi, để Chu Mi đừng hận Dịch Thận Chi nhiều nữa, cũng đừng chìm đắm trong nỗi nhớ Dịch Thận Chi, ai ngờ chính anh lại tự rước lấy họa.
Nhưng không có gì để nói, bởi vì mặc dù bây giờ anh là một người đàn ông tốt, nhưng trước đó anh thật sự chẳng tốt hơn Dịch Thận Chi là bao.
Vậy nên đành phải thành thật ngậm miệng, không trả lời một câu nào.
Tiết Quân cũng trở về từ phòng vệ sinh, cả hai không còn nói về chủ đề này nữa.
“Hứa Hàng đâu?” Tiết Quân hỏi với giọng khó hiểu khi không thấy con trai mình.
Phó Đình Viễn giúp Hứa Hàng che giấu: “Bệnh viện có chuyện, cậu ấy về trước rồi ạ.”
Tiết Quân hiểu ra: “Vậy thì chúng ta ăn thôi, mặc kệ nó.”
Sau khi ăn trưa, cả ba lên đường đến An Thành.
Từ Giang Thành đến An Thành phải mất hơn hai giờ lái xe với tốc độ cao, Tiết Quân không ngờ Phó Đình Viễn sẽ đích thân lái xe chở họ đi, sau khi lên xe, bà ấy mỉm cười và nói với Phó Đình Viễn: “Bác còn tưởng cháu sẽ phái một tài xế lái xe chứ.”
Phó Đình Viễn liếc nhìn Du Ân đang ở bên cạnh, ấm áp nói: “Đường xa như vậy, để người ngoài lái xe thì cháu không an tâm ạ.”
Tiết Quân ngay lập tức vỗ nhẹ vào cánh tay của Du Ân bên cạnh và nói: “Nhìn Xem Đình Viễn chu đáo như thế nào, luôn đặt sự an toàn của cháu lên hàng đầu đấy.”
Du Ân không biết Tiết Quân có cố ý hay không, luôn đưa mối quan hệ của cô và Phó Đình Viễn trở thành một mối quan hệ thân mật, vậy thì chắc là Hứa Hàng đã nói với Tiết Quân về chuyện cô và Phó Đình Viễn đã chia tay rồi nhỉ.
Cô đoán đúng, Hứa Hàng đã nói với Tiết Quân chuyện cô đã chia tay với Phó Đình Viễn, nhưng Hứa Hàng dặn dò Tiết Quân, bảo bà ấy giúp Phó Đình Viễn nói những lời tốt đẹp hơn, làm cầu nối cho Phó Đình Viễn và Du Ân, và cũng nói đây là do Phó Đình Viễn đã yêu cầu.
Tiết Quân đương nhiên biết tâm ý của Phó Đình Viễn, cũng không thể nhẫn tâm nhìn hai người trẻ tuổi phải chịu đựng nhiều đau khổ, cho này bà ấy mới làm như vậy.
“Đàn ông ấy mà, hầu hết đều không giác ngộ được cho đến khi gặp được tình yêu đích thực.” Tiết Quân lại bắt đầu phàn nàn về con trai mình: “Hứa Hàng nhà bác chính là thế đó.”
“Bác thực sự lo lắng cho cuộc hôn nhân của nó.”
“Lần trước bác đã giới thiệu một cô gái cho nó, người ta mặc váy ngắn đến gặp nó, nó lại lạnh mặt giáo huấn người ta một trận, cả buổi chỉ truyền bá kiến thức về y học cổ truyền Trung Quốc khiến cô gái khóc ròng.”
“Chẳng phải người ta mặc váy ngắn là để khoe chân dài sao?”
“Một lần khác, một cô gái khác, nó trực tiếp hỏi cô ấy có phải cắt mắt hai mí và độn mũi không. Cô ấy tức giận đến mức quay đầu bỏ đi luôn.”
Tiết Quân ôm ngực kể lể với Du Ân: “Cháu nói xem, với EQ của nó thì cả đời này chắc bác cũng không được ẵm cháu trai quá?”
Du Ân cảm thấy buồn cười trước lời nói của Tiết Quân, cô có thể tưởng tượng ra những hình ảnh xấu xa của Hứa Hàng đối với những cô gái đó, nhưng cô vẫn an ủi Tiết Quân: “Chuyện này cũng tùy duyên, gặp được người ưng ý thì cưới ngay thôi ạ.”
“Cũng sẽ có ngày bác được ẵm cháu trai thôi.” Du Ân cảm thấy Tiết Quân còn đáng yêu hơn tên Hứa Hàng kia.
Chỉ cần Hứa Hàng có một chút đáng yêu của Tiết Quân, thì cũng không đến nỗi đánh mất một cô gái tốt như Tống Nghênh.
Du Ân và Tiết Quân trò chuyện suốt chặng đường, cũng không hề cảm thấy nhàm chán.
Cô không ngờ Tiết Quân lại là người dễ dần như vậy, cô nghĩ người con gái lấy Hứa Hàng sau này chắc sẽ không gặp phải vấn đề khó xử kiểu mẹ chồng nàng dâu đâu.
Nghe hướng dẫn chỉ đường nói lộ trình còn một giờ nữa, Du Ân đề nghị với Phó Đình Viễn: “Để em lái xe một lúc cho.”
“Không cần đâu.” Phó Đình Viễn không cảm thấy quá mệt mỏi.
Anh lắng nghe cô trò chuyện với Tiết Quân, cảm thấy sự thư thái và nhẹ nhàng của cô, tâm trạng của anh cũng trở nên tốt hơn.
Chưa bao giờ mẹ anh có thể nói chuyện thoải mái với cô, và tất nhiên, anh cũng biết vấn đề là ở mẹ anh.
Cô là một người hiền lành và tốt bụng, chỉ cần mẹ có một chút tôn trọng và đối xử tốt với cô, vậy thì hai người có thể hòa thuận vui vẻ với nhau.
Nói cách khác, chỉ cần người khác đối xử tốt với cô, cô nhất định sẽ trả lại lòng tốt cho họ gấp mười lần.
Chỉ tiếc là mẹ anh sẽ không bao giờ có thể nói chuyện với cô như Tiết Quân, bây giờ anh cũng không cầu xin mẹ phải hòa thuận với Du Ân, chỉ xin mẹ đừng cản trở anh nữa là được rồi.
Nếu không phải vì cái tát của mẹ anh lúc trước, có lẽ cô đã không dứt khoát rời đi, thậm chí không thèm gặp anh một lần.
Tiết Quân đúng lúc nói: “Đến An Thành, chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chúng ta sẽ đi gặp tiền bối của bác, chủ yếu là vì bà ấy không ở trong thành phố An Thành, mà là ở một thị trấn hẻo lánh, từ nội thành chạy qua đó cũng mất hơn một tiếng.”
“Vâng ạ.” Phó Đình Viễn đáp lại.
Tốt nhất là nên nghỉ ngơi một đêm trước, như vậy thì anh có thể dành nhiều thời gian hơn cho Du Ân.
Du Ân nghe thấy Tiết Quân nói sẽ dừng lại nghỉ ngơi, vì vậy cô cũng không đề xuất lái xe thay cho Phó Đình Viễn một lúc, nhưng cô vẫn liếc nhìn Phó Đình Viễn và nói: “Nếu anh mệt hoặc buồn ngủ thì phải nói với em đấy.”
Khóe môi của Phó Đình Viễn cong lên sau khi nghe những lời cô nói, cô vẫn quan tâm đến anh.