Bữa tối của bốn người kết thúc muộn, Du Ân vẫn như cũ ngủ lại nhà của Tô Ngưng, Chu Mi nói cũng sẽ rời đi, Chung Văn Thành thì về nhà mình.
Buổi sáng hôm sau Tô Ngưng phải đến studio, Du Ân thì đi lấy đồ ở chỗ Phó Đình Viễn, vì vậy Tô Ngưng đưa cô hóa giang một đoạn.
Lúc xe bảo mẫu của Tô Ngưng đến nhà của Phó Đình Viễn, người đại diện Lâm San Ni gọi điện thoại đến cho cô ấy.
Cảm xúc của Lâm San Ni như muốn sụp đổ: “Bà cô, tin tức cô thích phụ nữ lên hot search rồi.”
Suýt chút nữa thì Tô Ngưng phun một ngụm cà phê ra: “Tôi thích phụ nữ á?”
“Ừ.” Lâm San Ni đau đầu hỏi han: “Có phải lúc ra ngoài cô kề vai sát cánh với Du Ân không?”
Tô Ngưng được Lâm San Ni khai thác truyền bá, từ lúc vừa mới bắt đầu đã kè kè theo cô ấy nên cũng biết Du Ân, cũng biết cô và Tô Ngưng là bạn bè tốt.
Tô Ngưng báo lại chi tiết: “Đúng vậy. chẳng phải đêm qua tôi uống nhiều quá nên đầu vẫn còn đau sao, phải dựa vào người Du Ân mới đi được vài bước.”
Sau khi Tô Ngưng nói xong thì tức điên lên: “Chẳng phải cô nói với tôi chỗ ở này có tính bảo mật cao sao? Những, tên chó săn này núp ở đâu mà chụp được vậy?”
Lâm San Ni bất đắc dĩ nói: “Bây giờ cô đang hot, chỉ có chúng ta không nghĩ ra, không có chuyện mà chó săn không làm được.”
Du Ân ngồi bên cạnh nghe được đại khái, cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô khiếp sợ đến mức im lặng hỏi trời xanh.
Trước kia cô nghe Tô Ngưng nói về một vài nhà truyền thông vô lương tâm, vì thu hút lợi nhuận từ lưu lượng mà thêu dệt nên những chuyện không có căn cứ, nhưng không ngờ lại vô căn cứ đến vậy.
Cô chỉ là đỡ Tô Ngưng đi vài bước mà đã bị đưa tin là thích phụ nữ?
May thay bây giờ cô và Phó Đình Viễn đã ly hôn, nếu không chuyện cô thích phụ nữ bị tuồn ra, trên đầu Phó Đình Viễn mọc thêm hai cái sừng, hai cái sừng thật ngỡ ngàng.
Có lẽ là Phó Đình Viễn sức tức đến mức đau dạ dày nhập viện, có thể bất tỉnh ngay lập tức.
Tô Ngưng cũng tức chết luôn rồi, vuốt mái tóc màu nâu sẫm xoăn gợn sóng của mình hỏi: “Bây giờ tôi phải làm sao đây?
Lâm San Ni nói: “Làm sao đây á? Đương nhiên là phải làm rõ rồi.”
Tô Ngưng thở phì phò rống lên: “Vậy thì tốt, cô nghe cho rõ đây, bà cô thích đàn ông, thích đàn ông!”
“Tôi thích gã đàn ông tên...” Tô Ngưng tức đến mức suýt thì nói tên người đàn ông mà mình thích ra, nhưng nghĩ rằng người đàn ông đang ở bên kia đại dương xa xôi nào đã chắc đã sớm đá cô ấy rồi, tức đến nỗi ngồi xuống lại.
Lâm San Ni giận Tô Ngưng đến mức nở nụ cười: “Cô hét cô thích đàn ông với tôi thì có ích gì đâu? Tôi cũng đâu phải không biết, việc cấp bách nhất bây giờ là để cho những...quần chúng ăn dưa kia tin rằng cô và Du Ân trong sạch.”
Vỗn dĩ đầu của Tô Ngưng hơi đau, bây giờ còn phiền lòng.
Cô ấy dứt khoát dựa trên người Du Ân, chẳng còn gì luyến tiếc mà nhắn nhủ với Lâm San Ni: “Tôi không quan tâm cô làm thế nào, tóm lại là tôi với Du Ân đều thích đàn ông.”
Lâm San Ni đáp: “Tôi thử thanh minh xem sao.”
Lâm San Ni nói thêm: “Đúng rồi, gần đây cố đắc tội với Thẩm Dao à? Vì tôi tra ra được những người hất nước bẩn cho cô có khả năng là do Thẩm Dao tìm người làm.”
Tô Ngưng nghe được tên của Thẩm Dao thì chau mày: “Ai làm gì mà đắc tội cô ta, tôi chả quan tâm gì cái loại hoa sen trắng này.”
Du Ân ngồi bên cạnh nghe thấy tên của Thẩm Dao thì lập tức hiểu ra, cô nhẹ giọng nói với Tô Ngưng: “Nhất định là do tớ.”
Nhất định là Thẩm Dao giận cá chém thớt, vì không vừa mắt cô nên bôi đen Tô Ngưng.
Có khả năng là nhằm vào cô, Tô Ngưng chỉ bị liên lụy.
Nhưng cho dù là như thế nào, chiêu này của Thẩm Dao như mũi tên trúng hai con nhạn, khiến thanh danh của cô bị tổn hại, càng khiến cho Tô Ngưng lúc đang hot bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Cũng may cô chỉ là một biên kịch nhỏ không tên không tuổi, có lẽ chỉ có những người quen biết cô là nhận ra người trong ảnh là cô, nhưng Tô Ngưng thì thảm rồi.
Tô Ngưng nghiến răng nghiến lợi mà tức giận nói tục: “Con ả Thẩm Dao này, tốt nhất là đừng để tôi gặp cô ta, nếu không thì bà cô tôi giết quách cô ta.”
Sau khi Tô Ngưng nói chuyện với Lâm San Ni, Du Ân rất áy náy nói: “Rất xin lỗi, là tớ đã làm phiền cậu.”
Tất nhiên là Tô Ngưng không thích nghe cô nói như vậy, rất không sao nói: “Có gì mà phải xin lỗi, chúng ta không thẹn với lương tâm.”
Tô Ngưng lại tức giận mắng: “Thẩm Dao có bị điên không? Chẳng phải cô ta sắp gả cho Phó Đình Viễn rồi sao? Hay là không gả được?”
“Tớ chờ ngày cô ta vỡ mộng giàu sang, ngày đó tớ nhất định sẽ đốt pháo chúc mừng cô ta.”
Du Ân: “...”
Bỗng nhiên biểu cảm của Tô Ngưng trở nên thương cảm mà dựa tới ôm lấy Du Ân: “Nếu như lúc hai ta bốn mươi tuổi mà vẫn không kết hôn, chúng ta ở chung với nhau.”
“Được.” Du Ân vui vẻ mà đồng ý.
Trải qua cuộc hôn nhân thất bại thê thảm với Phó Đình Viễn, bây giờ Du Ân hoàn toàn không muốn yêu đương kết hôn, thậm chí cô còn nghĩ cứ sống độc thân cả đời cũng không có gì không tốt.
Sau khi trầm mặc cả buổi, Tô Ngưng ảm đạm thấp giọng lẩm bẩm: “Anh ấy đã ra nước ngoài nhiều năm như vậy rồi, có phải năm nay nên về nước rồi không?”
Du Ân biết rõ “anh ấy” mà Tô Ngưng nhắc đến là ai, nhẹ giọng lên tiếng: “Ừm.”
Tô Ngưng lại tự giễu nói: “Cậu nói, anh ấy có còn hận tớ không?”
Người mà Tô Ngưng thích là Chu Trường Ninh, là cậu bạn học cùng trường cấp ba với các cô.
Tô Ngưng từng là học sinh yếu kém, Chu Trường Ninh là học sinh xuất sắc, hai người lén lút nói chuyện yêu đường một hồi.
Sau này Chu Trường Ninh vì Tô Ngưng mà muốn vứt bỏ cơ hội ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, vì để tiền đồ của anh ta được như gấm như lụa mà Tô Ngưng chia tay với anh, để cho anh ra nước ngoài.
Từ đó hai người hình thành một nỗi đau không nói thành lời trong lòng, Tô Ngưng bị Chu Trường Ninh oán hận.
Lúc này Du Ân nghe được câu hỏi của Tô Ngưng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể khẽ thở dài.
Sau khi xe bảo mẫu dừng ở trước nhà Phó Đình Viễn thì Du Ân xuống xa, sau đó Tô Ngưng đến studio.
Du Ân đứng trước cổng chính khắc hoa phức tạp, hít một hơi thật sâu rồi mới bấm mật mã.
Lúc bước phòng phòng khách Du Ân sợ ngây người, vậy mà nhà của Phó Đình Viễn không có chút thay đổi nào, vẫn giống y như đúc cách bố trí của cô trước khi ly hôn.
Du Ân không thể không thừa nhận, lòng dạ của Phó Đình Viễn quả nhiên là vô cùng sâu, sống trong hoàn cảnh như vậy mà không bị ảnh hưởng chút nào.
Cũng nên nói, anh căn bản không quan tâm đến cô, cho nên cũng không quan tâm những thứ liên quan đến cô.
Nghĩ đến đây Du Ân chán nản rũ mắt nhanh chân bước lên lầu, tùm được hai quyển album ảnh của mình trong tủ bảo hiểm trong thư phòng thì vội vàng rời đi.
Cô vừa mới đi tới trước cửa, cửa vang lên một tiếng, Phó Đình Viễn mở cửa đi từ ngoài vào.
Anh mặc một bộ quần áo mà đen xám đơn giản, trông gầy đi một chút.
Chu Nam đi phía sau anh, trên tay còn cầm một túi hành lý nhỏ, có lẻ là đồ dùng nằm viện của Phó Đình Viễn.
Vì Du Ân quá kinh ngạc nên đứng trưng trưng tại chỗ một lúc lâu vẫn chưa khôi phục tinh thần.
Chẳng phải anh nói mấy ngày nay sẽ ở lại bệnh viện sao? Sao lại bỗng nhiên về đây rồi?
Chu Nam đúng lúc giải thích: “Hôm nay sếp Phó ra viện.”
Lúc này Du Ân mới hoàn hồn, lạnh nhạt à một tiếng rồi rũ mắt xuống định rời đi, nhưng bóng dáng cao lớn của Phó Đình Viễn ngăn ở cửa ra vào, cô đành phải nghiêng thân về phía bên cạnh anh mà đi.