Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mạnh Thính Vũ giơ tay nhặt những chiếc lá rơi trên vai của anh ấy xuống.
Khi cô đến gần, Thịnh Thao lập tức cảm thấy xung quanh đều là hơi thở của cô, anh ấy không thể nói rõ đó là gì, chỉ cảm thấy mùa thu dường như có hương vị rõ ràng hơn.
“Là lá cây thôi.” Mạnh Thính Vũ nhanh chóng lùi ra sau, vẫn cười nhìn anh ấy như cũ: “Anh hỏi em như vậy, cứ như bạn trai tương lai của em hình như rất xui xẻo vây... Bạn gái tham gia hoạt động chưa đầy hai mươi tư giờ là đã gặp người khác giới sau lưng anh ta vậy.”
Thịnh Thao không dám nhìn vào mắt cô nữa.
Tim đập rất nhanh.
Thật kỳ lạ, anh ấy rõ ràng không phải là người hay mắc cỡ và sống nội tâm, thậm chí tính cách còn rất tốt, cho dù có là người nào đi chăng nữa thì anh ấy cũng có thể tiếp xúc. Cũng không phải là anh ấy chưa từng yêu, nhưng khi nhìn thấy Mạnh Thính Vũ thì giống như đang có một bàn tay đang nắm anh ấy thật chặt. Hôm nay sau khi ở chung với nhau, anh ấy lại càng giống như một kẻ ngốc, dường như trên người cô có gắn nam châm, vì vậy mới mãnh liệt hút lấy anh ấy, khiến cho anh ấy không rời cô dù chỉ một bước, nếu nhích ra xa một chút sẽ bị một lực rất mạnh hút ngược lại.
“Anh... Anh không có ý đó.” Tuy rằng vào giờ phút này Thịnh Thao đang vô cùng bối rối, nhưng anh ấy đã phản ứng lại rất nhanh, nghĩ tới cái gì đó khiến ánh mắt sáng lên, giọng nói phấn chấn trở lại: “Em đừng giận anh mà, nếu đã như vậy, thì ngày mai anh sẽ mời em ăn cơm để xin lỗi, được không?”
*
Từ Triều Tông có chút không tập trung.
Ngay cả khi học sinh đang giải bài, anh cũng không chăm chú theo dòng suy nghĩ mà thờ ơ nhìn vào những vật trang trí trên bàn học.
Chương Nhất Minh nhìn theo ánh mắt của anh: “Thầy Từ, thầy có thích xem phim không? Bộ phim hiệu ứng cánh bướm thật sự rất hay. Thầy đã xem qua chưa?”
Những lời này đã mang lại cho Từ Triều Tông một tia sáng trong suy nghĩ hỗn loạn của anh.
Hiệu ứng cánh bướm.
Anh không khỏi nghĩ, nếu anh đã xuyên về quá khứ, vậy bản thân anh đã là một sự thay đổi rồi. Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện vẫn không thay đổi giống như trước khi sống lại hay sao? Rõ ràng là sẽ không. Nhất định phải có một chút tình tiết thay đổi, ví dụ như Mạnh Thính Vũ đáng lẽ phải xuất hiện thì hôm nay lại không đến, cũng như việc đáng lẽ đây là lần đầu tiên gặp mặt của bọn họ thì đã bị xóa đi và không còn tồn tại.
Anh cảm thấy thoải mái đôi chút.
“Đã xem rồi.”
Ngay khi Từ Triều Tông trả lời, anh đã rất sửng sốt, đáng lẽ ra là anh chưa từng xem bộ phim này trước khi gặp Mạnh Thính Vũ.
Bố mẹ anh chỉ là công nhân bình thường, làn sóng sa thải cũng ảnh hưởng đến họ. Hai vợ chồng đi nơi khác làm thuê vài năm cũng kiếm được chút tiền, sau khi về quê thì mở tiệm tạp hóa để kiếm sống qua ngày. Nếu thành tích của anh không quá xuất sắc như vậy thì anh có thể sẽ giống như đứa trẻ hàng xóm, sau khi học xong cấp ba thì thi vào trường kỹ thuật rồi ra ngoài làm việc.
Đối với một gia đình như anh, ngoài việc chăm chỉ học tập, anh cũng không còn cách nào khác để thay đổi con đường của số phận của mình.
Anh đã được nhận vào đại học Yến với tư cách là sinh viên đứng đầu khoa khoa học tự nhiên của tỉnh, đồng thời anh cũng nhận được học bổng hậu hĩnh từ trường cũ và địa phương.
Sau khóa huấn luyện quân sự vào năm thứ nhất, anh bắt đầu tìm kiếm những công việc làm thêm phù hợp với thời gian ngoại khóa của mình, trong học kỳ đầu tiên của năm thứ nhất.