Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghĩ tới nghĩ lui, Mạnh Lệ Trân nghĩ tới cô cháu gái Thính Vũ.
Bà lại đang ở cái tuổi “cực kì thích làm mai mối cho người khác”, yêu thương Thính Vũ như con gái, đương nhiên mong rằng phù sa không chảy ruộng ngoài. Huống chi lùi một bước mà nói, cho dù hai người hữu duyên vô phận, cũng có thể làm bạn bè, là một chuyện hoàn toàn không có hại chỗ nào.
“Tiểu Từ, khoan hãy đi, ở lại ăn chút dưa lưới đi.” Mạnh Lệ Trân cười híp mắt chào hỏi Từ Triều Tông: “Có đói bụng không? Vừa lúc dì mới hầm ít canh gà, con ăn xong lại đi, gần đây trời lạnh rồi, cần phải chú ý sức khỏe.”
Từ Triều Tông dừng lại.
Kết hôn với Mạnh Thính Vũ mười năm, người nhà của cô cũng là người nhà của anh.
Cha Mạnh và mẹ Mạnh đương nhiên không cần phải nói, đối với anh luôn quan tâm đầy đủ hỏi han ân cần, người cô Mạnh Lệ Trân này đối xử với anh cũng đặc biệt để tâm, tại thành phố Yến không thân không thích, anh đã được nếm trải sự ấm áp của gia đình.
Mạnh Lệ Trân thấy Từ Triều Tông đến ngồi xuống trước bàn ăn, gương mặt cười càng tươi hơn, giống như tán gẫu mấy chuyện nhà thông thường, trước nói chuyện thành tích học tập của con trai, dần dần lại lơ đãng nhắc tới cháu gái: “Nếu như Nhất Minh thông minh lanh lợi bằng một nửa chị nó thì dì với bố nó đều yên tâm rồi, dì cũng không hy vọng nó thi đậu vào đại học Yến, thi đậu được vào 211 của địa phương thì dì lập tức lên cao hương quỳ lạy tạ ơn Bồ Tát.”
Từ Triều Tông đáp: “Có thể.”
Sau đó Chương Nhất Minh thi cũng tương đối tốt, vào được trường 211, lờ mờ còn nhớ tiệc chuyển cấp thậm chí còn tổ chức tận ba ngày liên tiếp.
Anh đã lấy thân phận bạn trai Mạnh Thính Vũ mà tham gia tiệc, hai vợ chồng Chương gia còn đặc biệt cho anh một bao lì xì đỏ thật to, bao lì xì của anh còn chưa cầm nóng, đã bị Mạnh Thính Vũ cướp đi, lúc ấy cô còn dương dương tự đắc mà chống nạnh, gọi cái bao lì xì đó là ngân sách yêu đương.
Từ Triều Tông cúi đầu, giấu đi những cảm xúc kia.
Có lẽ là trở về quá khứ quay lại chốn cũ, rất nhiều hồi ức trong quá khứ đều lần lượt ùa về từng chút một.
Mạnh Lệ Trân đương nhiên thích nghe những lời này, cười vui vẻ cả buổi rồi lại nói tiếp: “Nói ra cũng thật trùng hợp, cháu gái dì cũng học đại học Yến, có điều bây giờ chỉ mới vừa vào học thôi, chắc Nhất Minh có nói cho con rồi nhỉ? Vốn dĩ dì làm cả một bàn đồ ăn định để hôm nay con bé về dùng bữa cơm, con bé nói hôm nay đã hẹn đi chơi với bạn học rồi, này, Tiểu Từ, nếu mà con có thuận đường thì, có thể giúp dì mang ít đồ ăn cho con bé hay không? Dì đưa phương thức liên lạc của con bé cho con nha?”
Từ Triều Tông chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mạnh Lệ Trân đang mang vẻ mặt tha thiết.
Cho nên anh và Mạnh Thính Vũ quen biết nhau cũng không phải do ngẫu nhiên, mà là do một tay bác gái xúc tiến, giống như lần đầu gặp mặt trong ngày hôm nay ở kiếp trước.
Khi Mạnh Thính Vũ không có ở đây, bác gái vẫn sẽ lại nghĩ ra cách khác để khiến bọn họ quen biết.
Nhưng anh đã không còn là Từ Triều Tông mười chín tuổi kia nữa.
Anh không có cách nào che giấu tuổi tác nội tâm của mình, anh đã không còn hợp với cuộc sống đại học nữa. Phim mà anh biết trước kết cục anh đã không muốn lại xem lần nữa, huống chi, người yêu Mạnh Thính Vũ mười tám tuổi cũng không phải anh của hiện tại, mà là anh lúc mười chín tuổi kia, đã trải qua hơn mười tám năm sau rồi, anh còn có thể yêu Mạnh Thính Vũ sao? Hiển nhiên là vô cùng khó.
Trọng sinh trở lại quá khứ, kia là Mạnh Thính Vũ, nhưng cũng không phải là Mạnh Thính Vũ.