Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mạnh Thính Vũ bị câu hỏi của anh ấy chọc cười: “Đúng là em không rảnh, nếu em nhớ không nhầm, thì thứ bảy tuần sau không phải là sinh nhật của anh sao?”
Khi ở cạnh Mạnh Thính Vũ, Thịnh Thao giống như là ngày nào cũng đi tàu lượn siêu tốc.
Thoáng cái cảm thấy mất mác, cũng thoáng cái thì cảm thấy mừng như điên.
“Được rồi, đừng trêu chọc anh nữa, anh có muốn em đi chơi với anh vào ngày sinh nhật của anh không?” Mạnh Thính Vũ hỏi.
Thế nhưng Thịnh Thao lại cảm thấy xấu hổ.
Mạnh Thính Vũ luôn thẳng thắn và hào phóng, cô sẽ không che giấu sự nhiệt tình và tình cảm của mình, Thịnh Thao rất thích tính cách này của cô, nhưng đôi khi điều đó làm anh ấy khó chịu, có thể là vì cô quá thẳng thắn, còn anh ấy thì không thể nhìn thấu được tâm tư của cô, nên thỉnh thoảng anh ấy lo được lo mất.
Thịnh Thao định tỏ tình với Mạnh Thính Vũ vào ngày sinh nhật của anh ấy, nhưng anh ấy lo lắng rằng mình sẽ gây áp lực cho cô.
“Còn có cả bạn cùng phòng của anh nữa.” Thịnh Thao có chút ngượng ngùng nói: “Ký túc xá nam có truyền thống là sẽ cùng nhau tổ chức sinh nhật, nếu em không ngại…”
Nếu chú ý kĩ lời nói của Thịnh Thao thì có thể nhận ra được tâm tư của anh ây.
Buổi trưa sẽ ăn cơm với bạn cùng phòng, thời gian buổi chiều và buổi tối sẽ cùng đi chơi.
Đây cũng là kế hoạch của Thịnh Thao.
Nếu Mạnh Thính Vũ từ chối, thì Thịnh Thao sẽ tiếp tục nỗ lực.
Nếu cô không từ chối…
Đó phải là một tín hiệu tốt từ cô không?
“Em không ngại.” Mạnh Thính Vũ chớp mắt nhìn anh ấy: “Em hay nghe anh nhắc đến bạn cùng phòng, em cũng muốn gặp bọn họ một lần để xem có đúng như lời anh nói hay không, nếu có nhiều người thì sẽ càng náo nhiệt hơn mà, nhưng chỉ có em là con gái thôi sao?”
Thịnh Thao hay kể về những người bạn cùng phòng của mình cho Mạnh Thính Vũ nghe.
Nhưng mọi người là như vậy, Mạnh Thính Vũ không biết bạn cùng phòng của anh ấy là ai, vì vậy cô thường không nói tên của bọn họ, mà cô hay gọi bọn họ là “bạn cùng phòng của anh.”
Thịnh Thao trả lời: “Không, còn có hai cô gái khác, một người đến từ câu lạc bộ của tụi anh, em biết đấy, còn người kia thì đến từ lớp của anh.”
Thịnh Thao giống như sợ Mạnh Thính Vũ hiểu lầm, anh ấy vội vàng giải thích: “Tụi anh chỉ là bạn học cùng lớp, chỉ là bạn bè, tụi anh không có bất cứ sự mờ ám gì.”
Mạnh Thính Vũ biết rằng Thịnh Thao rất nổi tiếng. Anh ấy cũng có nhiều bạn khác giới, nhưng mà anh ấy rất thẳng thắn, cô cũng biết rằng anh ấy và cô gái kia thật sự chỉ là bạn bè.
“Vậy thì tốt rồi.” Mạnh Thính Vũ nói: “Em chỉ sợ có mình em là con gái thôi nên sẽ lúng túng.”
Cô đủ mặt dày để gọi mình là nữ sinh, đó cũng là một sự tiến bộ~
Thịnh Thao rất phấn khích: “Không, không, hôm đó anh sẽ đến đón em!”
Nhìn thấy sự phấn khích của Thịnh Thao, Mạnh Thính Vũ cũng bị ảnh hưởng, cô bắt đầu mong chờ sinh nhật của anh ấy… Theo tâm trạng hiện tại của đứa trẻ này, có lẽ anh ấy sẽ có một lời tỏ tình vào ngày hôm đó, mặc dù Mạnh Thính Vũ đã được chứng kiến điều này ở trên mạng, cảnh thắp nến chơi đàn để tỏ tình tốn rất nhiều thời gian, nhưng bây giờ đến lượt cô, cô mím môi cười, cảm giác đó cũng không tệ lắm, khó trách sau này những người bạn gặp lại cô đều nói cô vẫn còn ngây thơ lắm…
Quả nhiên mùi hương nào cũng thơm ngát, nó làm cho người ta rạng rỡ, tươi trẻ trở lại.
Thịnh Thao rất phấn khích trước cái gật đầu của cô, vì vậy anh ấy lấy hết can đảm, thử thăm dò mà kéo tay cô.