Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Sinh nhật vui vẻ.” Mạnh Thính Vũ để tay ở trong túi, trên mặt mỉm cười: “Chắc chắn em không phải là người đầu tiên chúc anh sinh nhật vui vẻ đúng không?”
Thịnh Thao cũng cười: “Chờ sinh nhật em anh sẽ là người đầu tiên chúc em sinh nhật vui là được.”
Mạnh Thính Vũ vui vẻ nhận lấy câu nói này.
Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, phả ra khí nóng: “Mùa đông hôm nay lạnh quá.”
Mùa đông rất lạnh, thích hợp yêu đương.
Thịnh Thao lấy một cái túi chứa sữa bò socola từ trong túi áo phao ra như đang làm ảo thuật rồi đưa cho cô, có lẽ là vì sắp tỏ tình nên hôm nay anh ấy không dám nhìn cô, không biết là ngượng ngùng hay là lạnh, mang tai đỏ lên.
“Anh mới mua ở siêu thị, vẫn còn nóng, cho em làm ấm tay.”
Mạnh Thính Vũ nhận lấy, cảm nhận được sự ấm áp cuồn cuộn, cười cong cả mắt: “Anh thật tốt.”
Thịnh Thao càng ngượng ngùng hơn.
Loại chuyện nắm tay này, trước lạ sau quen, anh ấy đã không cần lấy can đảm mà vẫn có thể nắm tay cô.
Nắm lấy tay cô, đưa vào trong túi áo nóng hầm hập.
Mạnh Thính Vũ được anh ấy nắm tay đi về phía cổng trường.
Trong sự ngượng ngùng, Thịnh Thao nói càng nhiều hơn: “Ngoài hai chúng ta ra còn có hai cô gái, ba người bạn cùng phòng của anh, chỉ có bảy người. Nói đến chuyện này, đây cũng là lần đầu tiên bốn người bạn chung phòng ký túc xá bọn anh tụ tập, thần kỳ lắm đúng không?”
Mạnh Thính Vũ không quá tò mò về tình bạn trong ký túc xá nam, nhưng vận hỏi theo lời anh: “Sao vậy? Trước đó các anh chưa tụ tập bao giờ ạ?”
“Chưa.” Thịnh Thao nói: “Có một người bạn cùng phòng luôn bận rộn nhiều việc, cũng không thích tụ tập với bọn anh, lần này anh còn rất bất ngờ, à thôi, không nói về cậu ấy nữa. Em cũng không cần cảm thấy hứng thú với cậu ấy...”
Lúc sau anh ấy mới có cảm giác nguy cơ.
Tuy rằng lòng tự trọng của anh ấy không muốn thừa nhận, nhưng Thịnh Thao cũng biết, Từ Triều Tông ưu tú và xuất sắc hơn anh ấy.
Anh ấy hiểu, rất nhiều hào quang trên người anh ấy đều đến từ bố mẹ và gia đình.
Còn Từ Triều Tông thì hoàn toàn dựa vào chính bản thân mình.
Lúc anh ấy còn ở câu lạc bộ nhiếp ảnh, Từ Triều Tông đã lấy được học bổng đồng thời nhận việc mở rộng hệ thống cho công ty nhỏ.
Từ Triều Tông cũng không thích ở chung với bọn họ, anh luôn bề bộn nhiều việc, bận rộn thay đổi số phận, mà tất cả những chuyện này cũng có hiệu quả rõ rệt.
Tất cả mọi người đều tin rằng, Từ Triều Tông sẽ có một tương lai rất tươi sáng.
Tướng mạo và khí chất của Từ Triều Tông cũng không tầm thường. Thịnh Thao nhớ tới chuyện lúc trước, bố anh ấy tới đón anh ấy, gặp được Từ Triều Tông ở ký túc xá, chỉ mới gặp mặt một lần, bố anh ấy đã khó nén được sự yêu thích và khen ngợi, đồng thời còn đánh giá không khách khí, tương lai Từ Triều Tông sẽ vượt xa anh ấy.
Mạnh Thính Vũ cảm thấy lòng chiếm hữu của con trai ở độ tuổi này vẫn rất đáng yêu: “Vậy cũng chưa chắc.”
Cô cố ý đùa anh ấy.
Cô không cảm thấy vận may của mình sẽ tốt đến mức coi trọng hai chàng trai cùng tuổi liền nhau.
Có thể có cảm giác với Thịnh Thao đã là kỳ tích rồi.
Thịnh Thao lại rất để ý đến lời này, vô thức nắm lấy tay cô: “Không được.”
Mạnh Thính Vũ nghĩ đến phần lớn những chàng trai mà cô gặp được, tẻ nhạt vô vị, thế là lúc nhìn Thịnh Thao lại càng cảm thấy anh ấy đáng quý.
Hai người nắm tay nhau tới Bách Vị Hiên, là nhân vật chính của hôm nay, Thịnh Thao là người đi vào phòng bao sớm nhất.