Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mỗi lần bạn gái cũ của anh ấy đến tháng đều sẽ làm nũng với anh ấy, dù sao giới tính cũng khác biệt, anh ấy vốn không có cách nào trải nghiệm cái cảm giác đáng sợ gọi là “Một con dao khuấy đi khuấy lại ở trong bụng”, lần nào cũng chỉ nói uống nhiều nóng.
Nhưng bây giờ, anh ấy lại không nói nổi câu uống nhiều nước nóng.
Trong phòng bao cũng không có nước nóng, trong tiềm thức anh ấy cũng không muốn nói. Thật ra trong lòng anh ấy cũng hiểu, nhiều khi, uống nhiều nước nóng chính là một cách trả lời qua loa thay cho “Biết rồi biết rồi đừng tới làm phiền tôi“.
“Anh ra ngoài một lát.”
Sau khi Thịnh Thao nhìn điện thoại một lát bèn rời khỏi phòng bao.
Chạy vạy trong gió rét, cuối cùng cũng tìm được một cửa hàng tiện lợi, mua bình giữ nhiệt màu hồng, mượn nước nóng ở trong cửa hàng để rửa bình, lại mua đường đỏ, rót đầy một bình nước đường đỏ nóng hổi, nhét bình giữ nhiệt vào bên trong áo phao rồi trở về phòng bao KTV.
Thịnh Thao thấy Mạnh Thính Vũ cũng không hào hứng với ca hát cho lắm, sau khi nói một câu với mấy người Vương Viễn Bác bèn dẫn Mạnh Thính Vũ rời đi.
Lúc chờ xe ở cửa, Thịnh Thao mới đưa bình giữ nhiệt cho cô như dâng một báu vật: “Nghe nói uống cái này sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.”
... Bởi vì Mạnh Thính Vũ nói “Không quá thoải mái”, Thịnh Thao đã do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định hoãn kế hoạch tỏ tình lại, anh ấy luôn cảm thấy, tỏ tình phải nên đặt ở lúc tâm trạng của cả hai người đều rất tốt.
Mạnh Thính Vũ vặn nắp bình giữ nhiệt ra, cúp mắt nhìn thử, cũng ngây ngẩn cả người, lại ngẩng đầu nhìn về phía anh ấy, trong lòng có cảm xúc khác thường chảy xuôi.
Có lẽ là đã rất lâu rồi không được ai quan tâm như vậy.
Đã rất lâu rồi không có ai cố gắng muốn để cô vui vẻ một chút chỉ vì một câu nói thuận miệng của cô.
Thay vì nói cô không yêu Từ Triều Tông, chi bằng nói, cô đã không còn chất dinh dưỡng.
Chất dinh dưỡng có thể là tình yêu của cô, cũng có thể là tình yêu của anh.
Lúc tình yêu của anh biến mất, cô còn có thể kiên trì, bởi vì cô còn đang yêu, nhưng khi cô cũng không yêu nữa, cuộc hôn nhân đã từng ngọt ngào bèn trở thành phần mộ, con người ở mãi trong đó rồi sẽ có một ngày ngạt thở.
Có lẽ cô nên đối xử tốt với Thịnh Thao một chút, tốt hơn một chút.
Dù sao anh ấy cũng là người đầu tiên mà cô thích sau khi ly hôn.
Hơi nóng bay thẳng vào mắt cô, cô mỉm cười dịu dàng, nghĩ một lát rồi lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi ra đưa cho anh, dịu dàng nói: “Thịnh Thao, sinh nhật vui vẻ.”
Đây là một câu nói thật lòng, cũng là lúc thả lỏng nhất trong hôm nay.
Cô cảm thấy có lỗi.
Rõ ràng hôm nay là sinh nhật anh ấy, cô lại để một “Người xa lạ” khác chiếm cứ suy nghĩ của cô, ảnh hưởng tới tâm trạng, thậm chí suýt nữa đã quên mất người con trai trước mắt này.
Thịnh Thao mừng rỡ không thôi, không ngờ sẽ còn có quà, anh ấy rất vui vẻ, muốn lập tức mở ra xem là cái gì, lại ý thức được đây là một hành động rất không lễ phép, vành tai ửng đỏ nhìn cô.
“Không sao, mở đi.” Mạnh Thính Vũ cười: “Em cũng không biết nên tặng quà gì, anh xem thử xem có thích không, em nói trước, không phải món quà quý giá gì đâu.”
Thịnh Thao vội vàng mở ra, trong hộp là một cái móc khóa.
Đây là quà sinh nhật mà Mạnh Thính Vũ tặng nên đương nhiên anh ấy rất thích, nhưng anh ấy ngắm nghía, có chút không chắc chắn hỏi: “Đây là một bàn tay, một quả địa cầu ư?”