Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thịnh Thao lại rất có hứng thú: “Chúc mừng nhé Từ Triều Tông.”
Anh ấy chỉ mong sao Từ Triều Tông có bạn gái thôi.
Từ Triều Tông liếc nhìn Ân Minh, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Cậu không đi sao?”
Ân Minh vừa nhìn thời gian, bèn nói: “Hôm nay tớ phải đánh giúp” rồi chạy đi luôn.
Thấy Từ Triều Tông không có ý giải thích, Thịnh Thao đương nhiên sẽ không tra hỏi, đỡ phải tự chuốc xấu vào thân. Nhưng người trong ký túc đối hiểu hiểu sơ qua về Từ triều Tông, ở cùng anh hơn một năm cũng chưa bao giờ thấy anh qua lại với người khác giới, lần này đồ đem về rõ ràng là của con gái… Việc này chắc chắn có chút mờ ám, Thinh Thạo có vẻ rất vui, anh ấy thật sự không muốn Từ Triều Tông đến cạnh tranh với mình.
Vào buổi chiều, Từ Triều Tông chỉ ở trong ký túc xem sách, thỉnh thoảng nhìn qua điện thoại. anh đã điều chỉnh âm lượng chuông mức to nhất, đảm bảo bản thân sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cuộc gọi nào tới.
Chưa đến năm giờ Thịnh Thao đã ra ngoài.
Anh ấy đã hẹn với Mạnh Thính Vũ cùng đến nhà ăn ăn cơm, năm ngoái hai lần yêu đương cũng giúp anh ấy rút ra được không ít kinh nghiệm. Ví dụ, không cần biết có phải đi hẹn hò hay không, nhất định không được để con gái phải chờ. Lần nào anh ấy cũng đến sớm chờ dưới lầu ký túc xá nữ. Ít nhất là trong việc này, trước mắt anh ấy tự nhận chưa phạm sai lầm.
Việc hẹn hò giữa sinh viên, tất nhiên không phải lần nào cũng đi nhà hàng. Mạnh Thính Vũ và Thịnh Thao cùng đi đến nhà ăn nhiều nhất. Nhà ăn đại học Yến ngon lại rẻ, đồ ăn nhiều loại khác nhau. Lúc đang trên đường đi đến nhà ăn, Mạnh Thính Vũ nhận được tin nhắn của Từ Triều Tông: [Xin chào, tôi là Từ Triệu Tông.]
Mạnh Thính Vũ: “...”
Thật là đau đầu quá!
Cô vẫn chưa nghĩ ra cách nào để ứng phó tốt nhất nên bèn dứt khoát không trả lời, nhét điện thoại vào trong túi.
Trước mỗi cửa quầy hàng trong nhà ăn có không ít sinh viên đứng xếp hàng. Thịnh Thao nắm tay Mạnh Thính Vũ tìm được một chỗ, sau khi hỏi qua ý kiến của cô, anh ấy bèn cầm thẻ sinh viên đi xếp hàng mua cơm, bảo cô ngồi yên đó đợi mình.
Điện thoại lại tiếp tục rung: [Dì Mạnh nhờ tôi mang đồ cho em.]
Mạnh Thính Vũ cũng không thể cứ giả vờ không thấy điện thoại cùng tin nhắn của anh, cô suy nghĩ một lát, cúi đầu cẩn thận trả lời: “Cảm ơn.“
Lòng dạ cô rối bời, đang định tiếp tục nhập chữ thì ai ngờ lại trực tiếp bấm vào nút gửi đi.
Đang chuẩn bị gửi thêm một đoạn bổ sung, giây tiếp theo điện thoại vang lên.
Mạnh Thính Vũ ngẩng đầu nhìn về phía nhà ăn, Thịnh Thao đang xếp hàng gần đấy, có lẽ là có thần giao cách cảm, anh ấy quay đầu, dơ tay vẫy vẫy với cô như thể đang an ủi cô, đừng lo lắng, anh ấy đang xếp hàng sẽ nhanh chóng quay lại thôi.
Cô mím mím môi, nhận cuộc gọi.
Mạnh Thính Vũ nhỏ giọng nói: “ Xin chào.”
Từ Triều Tông nhỏ nhẹ nói: “Là như thế này, dì Mạnh nhờ tôi đưa đồ cho em.”
Mạnh Thính Vũ sớm đã nghĩ xong cách ứng phó: “Nếu anh thuận tiện thì có thể giúp tôi để đồ ở phòng quản lý ký túc xá nữ. Nếu anh không tiện thì để ở phòng quản lý ký túc xá nam cũng được.”
Từ Triều Tông dừng một lát, giọng điệu bình ổn: “Không cần phiền phức như vậy, chín giờ tối nay tôi rảnh, gặp nhau trên cầu gần ký túc em đi, tôi đưa đồ cho em.”
Đương nhiên Mạnh Thính Vũ muốn từ chối.
Nhưng lời còn chưa nói ra miệng, đầu lưỡi giống như vội đi đầu thai vậy, ngữ điệu trở nên nhanh hơn: “Tôi còn có việc bận, tắt máy trước đây, chín giờ gặp.”
Nghe tràng dài tiếng tút tút truyền lại từ điện thoại, Mạnh Thính Vũ trầm ngâm suy nghĩ, Từ Triều Tông mười chín tuổi dáng vẻ quỷ quái như vậy, sao năm ấy cô lại thích anh chứ?
Bí ẩn chưa có lời giải đáp.
Một lát sau Thịnh Thao bê đĩa thức ăn tới, Mạnh Thính Vũ nhìn anh ấy cười…
Đợi chút!
Thịnh Thao là bạn cùng phòng với Từ Triều Tông mà. Vì sao Từ Triều Tông không trực tiếp đưa đồ của cô cho Thịnh Thao chứ?
*