Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 107: Chương 107




Hành động của bà đã dọa tôi giật mình, cũng khiến tôi cảm thấy bà đang cố tình gây sự.

Mấy vị khách khác đang ở trong tiệm cà phê cũng ngạc nhiên, ai cũng nghi ngờ nhìn qua bên này.

Tôi vội đưa tay định đỡ bà đứng dậy nhưng bà lại ăn vạ: “Hoa Dao, con đồng ý với mẹ đi, nếu con đồng ý mẹ sẽ đứng dậy, bằng không mẹ sẽ quỳ mãi ở đây.”

Tôi nhìn dáng vẻ ăn vạ của bà, trong lòng bỗng nảy sinh nỗi chán ghét không nói nên lời, đúng là người đáng thương ắt có chỗ đáng giận.

Tôi đứng dậy nhấn mạnh với bà: “Con xin lỗi, con không phải là mẹ nên con sẽ không nối gót theo mẹ! Con không có lý do cũng như nghĩa vụ phải bao dung phẩm chất xấu xa của anh ta. Mẹ hãy quay về đi! Mẹ có con trai thì chẳng sợ không có con dâu, hơn nữa Tân Hiểu Lan cũng đã mang thai cháu của mẹ rồi nên mẹ hãy chấp nhận đi.”

“Lăng Hoa Dao... con không được làm thế.” Bà cụ hơi sốt sắng nắm ngược lại tay tôi, ánh mắt hiện lên tia gian ác: “Tốt xấu gì con cũng làm con dâu nhà họ Tân nhiều năm như vậy nên con không thể nói đi là đi được, con làm vậy là phủi bỏ trách nhiệm.”

Tôi hơi khó hiểu, sao tôi phải phủi bỏ trách nhiệm cơ chứ, nhưng câu nói tiếp theo của bà đã làm tôi ngạc nhiên đến mức suýt rớt cằm xuống sàn.

“Con dẫn con gái đi thì thôi đi, còn chiếm đoạt nhiều tiền mà Hạo Đình vất vả lắm mới kiếm được như vậy, con không được hãm hại thằng bé như thế. Cuối cùng con còn muốn tố cáo thằng bé ra tòa, Hoa Dao à, con đừng nhẫn tâm như vậy được không?” Bà vươn dài cổ, ngẩng mặt lên nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập vẻ ai oán.

“Con không thể độc chiếm số tiền đó, con muốn ly hôn cũng được, chúng ta cũng có thể cho con nơi ở, căn nhà nhỏ đó vốn đã cho con rồi, mẹ có thể làm chủ trong chuyện này. Căn nhà lớn đó là Hạo Đình kiếm được, con không thể độc chiếm nó được.”

Bà nói cực kỳ ngang ngược như thể tôi là kẻ cướp xấu xa cuỗm hết tài sản nhà họ Tân.

Bây giờ nghe thấy lời nói của bà cụ, tôi cảm thấy cực kỳ mỉa mai.

Hóa ra trong mắt nhà họ Tân bọn họ, tôi thật sự là người nên biết thân biết phận, nhất định phải nhẫn nhục chịu khó, phải làm công cụ trả giá cho nhà họ Tân.

Tôi phải bỏ vốn và công sức, phục vụ vô điều kiện cho nhà họ Tân rồi nuôi dưỡng con cái và cả nhà bọn họ, hơn nữa còn phải tha thứ cho người đàn ông không chung thủy với mình, thậm chí còn phải giúp bọn họ nuôi hoa dại, con giáp thứ mười ba, hồ ly tinh vân vân của họ, đúng là một gia đình hiếm có.

Hóa ra bà ngậm bồ hòn làm ngọt cũng phải bắt tôi đi theo con đường của bà.

Ngay cả mấy vị khách lác đác trong tiệm cà phê cũng phải trố mắt đứng nhìn rồi lắc đầu khi nghe thấy lời nói của bà.

Tôi thu hồi vẻ cảm thông đối với bà rồi nói bằng giọng điệu cực kỳ đanh thép: “Nếu mẹ đã cho là như vậy thì bây giờ mẹ hãy quay về đi, hơn nữa con có thể nói cho mẹ biết câu trả lời cực kỳ chắc chắn, đó là mẹ muốn nói hay nghĩ gì cũng được, mặc dù là tài sản chung của tụi con nhưng Tân Điềm Điềm là người thừa kế hợp pháp, còn người ngoại tình trong cuộc hôn nhân này là Tân Hạo Đình, con sẽ tình nguyện nghe theo phán quyết của tòa án. Con không thể nhẫn nhục chịu đựng giống như mẹ, bởi vì con là Lăng Hoa Dao chứ không phải là mẹ.”

Dứt lời, tôi đứng dậy liếc nhìn bà, không biết tại sao tôi gần như có thể tưởng tượng được, ngày tháng sau này của bà sẽ rất tồi tệ: “Mẹ hãy bảo trọng!”

Lúc tôi ra khỏi tiệm cà phê, trong lòng nhất thời nhẹ nhõm như thể gánh nặng ban nãy đã biến mất, hóa ra Tân Hạo Đình và gia đình anh ta đều đê hèn đến thế, xem ra người yêu mà anh ta tìm được thật sự môn đăng hộ đối.

Lúc quay về tôi đã mua rất nhiều đồ ăn ngon cho Điềm Điềm, từ khi xuất viện con bé cực kỳ bám người, không còn hoạt bát, miệng nói luyên thuyên như trước kia nữa, bây giờ chỉ khi nào nhìn thấy tôi con bé mới vui vẻ chạy ra ngoài, sau đó sẽ bám luôn trong ngực tôi không chịu buông ra.

Tôi lo lắng nên dẫn con bé đến bệnh viện kiểm tra toàn diện một lần nữa, bác sĩ nói cho tôi biết con bé hoàn toàn không có vấn đề gì, có lẽ con bé vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh trong lòng mà thôi.

Khoảng thời gian này tôi bảo Y Mộc dọn tới đây ở cùng chúng tôi, dù gì căn nhà cũng rộng như vậy, nếu chỉ có hai mẹ con tôi ở sẽ hơi trống trải.

Có mấy lần Điềm Điềm chớp đôi mắt to nhìn tôi, dáng vẻ muốn nói lại thôi, tôi biết con bé đang muốn hỏi tôi ba con bé đâu rồi?

Tôi ôm con bé vào lòng rồi hôn lấy hôn để sau đó dò hỏi: “Sau này con ở cùng mẹ được không nào?”

Con bé ngơ ngác nhìn tôi, một lúc sau mới gật đầu cất giọng nói non nớt: “Ông nội và cô đều là người xấu, Điềm Điềm không muốn ở nhà của họ, mà con sẽ ở lại căn nhà lớn này cùng mẹ.”

Lúc đó trong lòng tôi cực kỳ chua xót, nếu căn nhà lớn này báo hiệu cho sự vắng vẻ thì nói thật là tôi thà không cần, bởi vì đây là một khiếm khuyết.

Trước hai ngày mở phiên tòa ly hôn, tôi nhận được điện thoại thông báo của Bác Duệ Thiên Vũ, bảo tôi đi ký tên trúng thầu hợp đồng.

Đêm hôm đó tôi mất ngủ, tôi không ngờ hợp đồng giành tới giành lui đó lại lọt vào tay mình, mặc dù tôi chỉ là doanh nghiệp được chỉ định cung ứng cửa sổ sắt của họ, nhưng xét từ góc độ nào đó thì cũng phải có chuyên ngành về kỹ năng nghiệp vụ, bởi vì chỉ một hợp đồng ba năm đã là hạng mục mà bao nhiêu người theo không kịp.

Chẳng phải đây là báo hiệu cho cuộc sống mới của tôi đã mở ra rồi sao? Tôi đang suy nghĩ kể từ đây Đỉnh Hâm phải đi theo phương hướng nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.