Lúc nghe cô nhân viên nhỏ kia nịnh nọt gọi một tiếng “bà Tân”, tôi cảm thấy giống như bị năm tia sét đánh vào người khiến bản thân tức muốn sùi bọt mép, tôi mạnh mẽ quay đầu để nhìn xem bà Tân Y Mộc này sẽ đối mặt với tôi thế nào, thế mà lại dám dùng thân phận của tôi lừa gạt ở đây.
Tôi nhìn về phía sau với ánh mắt lạnh thấu xương, cứ tưởng là bóng dáng của Y Mộc nhưng người đến lại là Tân Hiểu Lan.
Cô ta ăn mặc sành điệu, quần áo cũng gọn gàng chói sáng, mái tóc dài màu cây đay được uốn lọn thành gợn sóng xõa ngang vai, khuôn mặt vừa nhỏ nhắn nhỏ tinh xảo xinh đẹp, vốn dĩ gương mặt của cô ta không quá xuất sắc nhưng có những thứ này lại mê người hơn vài phần.
Tân Hiểu Lan tao nhã bước lại đây, trên mặt lộ ra nụ cười ung dung đắc ý, vừa định nói gì nhưng thấy tôi đột nhiên quay đầu lại thì trong mắt toát ra vẻ thù địch, con ngươi nhất thời căng chặt chỉ biết đứng tại chỗ ngẩn người đầy kinh ngạc, rõ ràng là không ngờ tôi sẽ xuất hiện ở đây.
Tôi cười khẩy, không thể không nói, hiện tại giữa hai chúng tôi cho dù xét về trang điểm hay trang phục thì cô ta càng giống “bà Tân” hơn, còn tôi thì giống như một người giúp việc trong nhà.
Tôi cũng không biết phải nói gì, không thể không thừa nhận rằng người ta đều dựa vào quần áo trên người để đánh giá một người khác, đồ mặc ở nhà đương nhiên sẽ không thể nào so sánh với các loại quần áo khác.
Thế mà cái danh “bà Tân” lại đang ám chỉ Tân Hiểu Lan, cô em gái này coi trời bằng vung quá rồi.
Cô nhân viên nhỏ bé hoàn toàn không để ý đến phản ứng của tôi mà chỉ một mực chú ý đến động tác của Tân Hiểu Lan, lúc thấy Tân Hiểu Lan vừa nhìn tôi với ánh mắt lo sợ vừa sững sờ đứng yên một chỗ thì cô ta khẽ liếc tôi một cái, sau đó nịnh hót gọi Tân Hiểu Lan lần nữa: “Bà Tân...”
“Đợi chút đã.”
Tôi ngắt lời cô ta, nhìn thoáng qua Tân Hiểu Lan rồi hỏi cô nhân viên kia: “Ý cô là bà Tân nào?”
Cô nhân viên nhỏ kia nhìn tôi, trên mặt mang theo nụ cười có hơi ngạc nhiên nhưng trong mắt lại loé lên tia khinh bỉ, giọng điệu cũng có chút xem thường giới thiệu với tôi: “Đây là vợ của tổng giám đốc Tân vật liệu xây dựng Đỉnh Hâm ở trên tầng 10.”
Tôi nhất thời không nhịn được mà bật cười thành tiếng, trong lòng cảm thấy rất thoải mái, tuy thái độ của cô nhóc này khiến tôi rất bực tức nhưng cũng nhờ vị “bà Tân” vừa xuất hiện này đã giải tỏa cơn tức suốt nhiều ngày qua của tôi.
Cô em dâu đúng là quỷ quái điên rồ mà, ngay cả thân phận “bà Tân” cũng muốn làm đến phát rồ rồi.1
Tôi bất đắc dĩ mỉm cười khiến cho những người có mặt ở đây đều nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, trong mắt rõ ràng hiện lên ba chữ: đồ thần kinh.
Tôi nhìn từ trên xuống dưới của Tân Hiểu Lan hết một lượt, không nói đến những hiểu biết thông thường của tôi về cô ta, tôi cũng không ngờ ở trước mặt người khác cô ta lại là “loại người” như vậy.
“Bà Tân à?” Tôi không khỏi bật cười: “Đừng gọi như thế thì hơn, đúng là em ấy họ Tân, nhưng tương lai sẽ trở thành vợ của ai thì chưa biết đâu?”
Sau đó tôi thu lại nụ cười và nói với cô nhân viên nhỏ thích xem thường người khác kia: “Cô bé, cô nên rèn giũa lại nghiệp vụ của mình đi. Trước khi muốn nói gì đó thì luyện tập bài học giao tiếp cho tốt, ít ra cũng phải tìm hiểu mối quan hệ của mọi người cho rõ ràng, tránh làm để người ta chê cười, gây phiền phức cho người khác.”
Nghe tôi nói vậy cô ta hơi sững sờ, nụ cười chuyên nghiệp tiêu chuẩn của cô ta cũng dần biến mất, sau đó nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng: “Cô có ý gì?”
“Để tôi chính thức giới thiệu cho các cô một chút, người cô vừa nói chính là em gái của tổng giám đốc Tân Hạo Đình của vật liệu xây dựng Đỉnh Hâm, là loại quan hệ ruột thịt đấy.”
Vừa dứt lời, tôi thản nhiên nhìn lướt qua những người có mặt ở đây kể cả Tân Hiểu Lan, sau đó xoay người đi đến cửa thang máy của tòa nhà trong cái nhìn trân trố đầy kinh ngạc của mọi người, lạnh lùng nói với nhân viên bảo vệ đang đứng ở cửa: “Mở ra.”
Đây là lần đầu tiên tôi lộ ra thái độ sắc bén như vậy, trong lòng không khỏi thầm mắng trong lòng: đúng là mắt chó chỉ thấy người thấp mà.
Vừa bước vào cửa đã nghe thấy có người hỏi khẽ ở đằng kia: “Đó... Đó là ai vậy?”
Tôi quay đầu lại nhìn thấy Tân Hiểu Lan vẫn đứng im ở như trước thì một tiếng: “Không phải em đến gặp anh trai em à? Sao thế? Không định lên hả?”
Lúc này Tân Hiểu Lan mới lấy lại tinh thần gọi một tiếng theo bản năng: “Chị dâu...”
Làm tốt lắm!
Một tiếng chị dâu này cũng coi như giúp tôi giải đáp thắc mắc của mọi người, thấy Tân Hiểu Lan vội chạy vào bên trong một cách máy móc, tôi mới nhấn nút thang máy.