Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 132: Chương 132




Tôi cảm thấy một cơn gió mạnh từ sau đầu đập xuống, tôi ôm đầu hét lên sợ hãi, cơn đau đớn không đến như dự đoán mà lại nghe thấy tiếng răng rắc giòn tan.

Tôi hoảng sợ đến nỗi đã tỉnh rượu hơn một nửa, kinh hồn nhìn về phía sau, chỉ thấy người đàn ông bị đập vào bàn rồi ngã lăn quay ra, còn người đang bảo vệ chúng tôi là Bùi Thiên Vũ với vẻ mặt u ám.

Người đàn ông kia tức giận đứng dậy và lại lao về phía Bùi Thiên Vũ. Tôi sợ hãi hét lên nhưng Bùi Thiên Vũ không hề do dự, anh đấm một đấm vào mặt người đàn ông khiến anh ta rên rỉ.

Rất nhiều người nhìn sang đây, Bùi Thiên Vũ chẳng thèm phân trần mà cứ thế nắm lấy cánh tay của tôi rồi sải bước đi ra ngoài, Y Mộc nhanh chóng nhặt túi xách của chúng tôi rồi cũng chạy theo sau.

“Em cũng tiến bộ quá nhỉ, còn dám tới đây uống rượu à?” Anh sa sầm mặt xuống khẽ gầm gừ với tôi.

Vốn dĩ tôi đang rùng mình sợ hãi với những gì xảy ra vừa rồi, nhưng khi tôi nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của anh thì cảm thấy ớn lạnh trong lòng. Ha, khuôn mặt thối tha này, ban nãy còn tươi cười trìu mến ở trong nhà hàng với người khác, thế mà bây giờ lại thay đổi một trăm tám mươi độ như thế à?

“Hoa Dao, cậu không sao chứ?” Y Mộc kiểm tra người tôi, sau đó nhìn Bùi Thiên Vũ: “Tôi xin lỗi, đến đây là ý của tôi.”

Tôi cười nhạt, nghĩ thầm chẳng sao hết, uống cũng đã uống rồi, là ý của ai cũng đâu quan trọng. Tôi ra lệnh cho Y Mộc: “Không sao! Về nhà!”

Y Mộc hơi ngượng ngùng nhìn tôi, rồi lại nhìn sắc mặt u ám của Bùi Thiên Vũ: “Hay là... phiền anh Bùi đưa Hoa Dao về được không, chúng tôi đều đã uống rượu nên không thể lái xe!”

Bùi Thiên Vũ ừ một cách lạnh lùng.

Y Mộc giống như được ân xá, nhanh chóng chuồn mất.

Tôi hét lên mắng Y Mộc: “... Này! Y Mộc, cậu là bạn thân giả của tớ có phải không? Này!”

Tôi nhấc chân định đuổi theo cô ấy nhưng Bùi Thiên Vũ đã nhanh chóng vươn cánh tay dài ra kéo tôi lại, đầu tôi quay một vòng và đập vào một bức tường thịt rắn chắc khiến tôi nổi cả đom đóm mắt, choáng váng mặt mày.

Tôi giữ vững trọng tâm rồi đẩy anh ra: “Anh tránh sang một bên đi... đừng có chường bộ mặt thối tha đó ra nữa. Không ai nói với anh à? Khi anh cười lên trông thật đẹp, như một bông hoa mùa xuân vậy.” Sau khi hét xong, tôi cười khúc khích rồi xoay người định bỏ đi.

Nhưng Bùi Thiên Vũ đã xách tôi về, cúi xuống vác tôi lên vai rồi sải bước về phía bãi đậu xe.

Tôi bị anh vác trên vai, vì cái đầu bị quay ngược xuống nên càng chóng mặt hơn, tôi tức giận đấm bì bụp vào lưng anh: “Bỏ tôi xuống, đồ khốn này, tôi chóng mặt quá!”

Anh mặc kệ tôi chống cự thế nào cũng không thèm lên tiếng mà chỉ vỗ mạnh vào mông tôi, đau đến tê dại, anh cứ đi thẳng đến bên cạnh xe, ném tôi vào rồi cúi người giúp tôi thắt dây an toàn, sau đó lái xe đi.

Đầu tôi rất choáng váng, cảm giác đó thực sự rất tồi tệ, tôi hét lên với anh: “Tôi muốn về nhà!”

Sự phản kháng của tôi không có tác dụng gì cả nên tôi không thèm nói gì nữa, cứ để mặc anh đưa tôi đến nơi anh muốn đi! Nhưng trước mắt tôi chỉ toàn hiện lên dáng vẻ của người phụ nữ xinh đẹp kia.

Xe lại đi đến làng du lịch, về đến căn biệt thự kia, anh kéo tôi xuống rồi bế vào trong.

Khi anh bật đèn lên, màu trắng sáng lập tức làm cho tôi hét lên và che mắt lại, mãi một lúc lâu sau mới bỏ tay ra khỏi mắt. Thế nhưng lại có một ánh mắt đang tức giận nhìn tôi không chớp.

“Anh làm gì mà nhìn em dữ vậy?” Tôi nhìn anh với vẻ bất an, trong lòng sợ hãi.

“Nói, tại sao lại uống rượu?” Giọng điệu của anh vẫn lạnh như băng.

“Anh quản em à? Em đã lớn rồi, có ai cấm người trưởng thành uống rượu chứ? Vui vẻ cũng không được à?” Giọng điệu của tôi rất ngang tàng, gây chuyện cả nửa ngày nên tôi cũng đã tỉnh rượu hơn, còn tỏ vẻ kích động nữa chứ: “… Anh là gì của rm chứ?”

“Em nghĩ là gì?” Anh hỏi ngược lại, vẫn nhìn tôi không chớp mắt.

Tôi không thể trả lời câu hỏi nên to gan đưa tay ra đẩy khuôn mặt anh sang một bên: “Anh đừng nhìn rm như vậy, em bị dị ứng, chịu không nổi.”

Lời nói của tôi khiến anh phì cười, một nụ cười mê hoặc tất cả chúng sinh.

Ánh mắt của anh chợt lóe lên, ngay sau đó anh kéo tôi vào lòng, tôi vô thức muốn đẩy anh ra nhưng anh lại ôm chặt tôi hơn, cứ siết chặt tôi trong vòng tay: “Lần sau không được đến mấy nơi như vậy nữa, nếu muốn uống rượu thì để anh uống với em.”

Tôi đột ngột không còn giãy giụa nữa, trong đầu ngẫm lại lời nói của anh, anh uống với tôi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.