Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 149: Chương 149




Hôm nay là thứ hai.

Tôi có chuyện quan trọng cần phải xử lý, rất nhiều người đang đợi tôi, thế mà còn xảy ra mấy rắc rối này.

Khi tôi đến công ty, mọi ngày văn phòng vẫn luôn ầm ĩ lại đột nhiên yên tĩnh khiến tôi băn khoăn không biết có phải mình đã đi nhầm tầng không.

Vừa đến văn phòng, Tiêu Vĩ đã gõ cửa sải bước đi vào với một đôi mắt gấu trúc nhưng lại giả vờ tươi cười: “Chủ tịch Lăng, buổi họp hôm nay có đúng giờ không?”

“Ừ, tại sao lại không chứ? Đúng giờ!” Tôi nhìn vẻ mặt của anh ta, rất muốn hỏi anh ta đang phấn khích chuyện gì vậy?

Anh ta nhanh chóng nói với một tinh thần đầy năng lượng: “Được rồi, tôi sẽ làm ngay lập tức.”

Mười giờ, tôi đến căn phòng họp lớn, trong phòng rất hỗn loạn, một đám người đang nói chuyện ồn ào, kêu gào phải làm thế nào để ép tôi đi vào khuôn khổ, buộc tôi hôm nay phải thanh toán hoá đơn.

Trước khi đến cuộc họp, tôi đã mời luật sư Khâu đến. Sau khi tôi tiếp quản Đỉnh Hâm, tôi đã ký một thỏa thuận ủy thác với anh ta, anh ta không chỉ là luật sư riêng của tôi mà còn là luật sư của Đỉnh Hâm.

Tiêu Vĩ đang chủ trì cuộc họp, anh ta đang ổn định mấy người đó, khi nhìn thấy tôi bước vào liền vội vàng giới thiệu với họ.

Liếc nhìn những người bên dưới, họ đều có biểu cảm giống nhau, đó là có chung một mối thù.

Người dẫn đầu thấy tôi ngồi xuống thì hỏi thẳng: “Chủ tịch Lăng, hôm nay chúng ta có thể giải quyết những vấn đề thực tế không? Chúng tôi đã đến đây mấy ngày rồi, đừng kéo dài thời gian nữa, ăn uống ngủ nghỉ cũng tốn khá nhiều tiền rồi đấy.”

“Tân Hạo Đình kêu mấy người tới à? Vậy mấy người cứ yêu cầu anh ta trả tiền, nói với tôi làm gì?” Tôi không hề muốn trả tiền mà còn lạnh lùng nhìn đám người đó.

Anh ta lập tức bật dậy hùng hổ gào rít với tôi: “Cô nói gì? Mấy người không thể đá qua đá lại như vậy chứ? Mấy người ly dị thì cũng đừng lấy chúng tôi ra làm trò đùa, vui lắm à? Trước đây mấy người còn mặn nồng, chẳng phải vẫn đến van xin chúng tôi à? Bây giờ không phải cô tiếp quản rồi sao? Vậy thì thanh toán hoá đơn, bớt nói nhảm nhí đi.”

Những người khác cũng phụ hoạ theo, giống như một lũ hề đang nhảy nhót vậy.

Tôi ngồi đó và nhìn họ đang rít gào giống như đang xem một vở kịch.

Đôi mắt nhỏ như kẻ trộm của Tiêu Vĩ quan sát tình hình, điều khiển tiết tấu.

Sau khi người đàn ông thô lỗ kia mắng chó chửi mèo xong, tôi không thể chịu đựng được nữa bèn đập bàn đứng dậy, quắc mắt nhìn họ, ngay cả mấy nhân viên của chúng tôi cũng phải giật nảy mình.

“Mấy người thực sự coi Lăng Hoa Dao tôi như rác rưởi hay sao? Hợp tác với mấy người là Tân Hạo Đình, ký hợp đồng với mấy người cũng là Tân Hạo Đình, nhận hàng của mấy người cũng là Tân Hạo Đình, thanh toán hoá đơn của công trình cũng là Tân Hạo Đình. Thế mà tự dưng chạy đến trước mặt tôi đòi nợ, hơi quá đáng rồi đó! Là anh ta…”

Tôi chỉ vào Tiêu Vĩ: “Là anh ta không nói rõ với mấy người, hay là mấy người thực sự coi tôi là quả hồng mềm? Lăng Hoa Dao tôi kinh doanh buôn bán không phải mới ngày một ngày hai. Thành thật và giữ chữ tín là tôn chỉ làm việc của tôi, nhưng đó là đối với khách hàng của tôi, mấy người cảm thấy mấy người phải không?”

Những người đó đều bị sốc trước sự tức giận đột ngột của tôi, đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn tôi chép miệng.

“Vốn tưởng rằng sau khi tôi tiếp quản Đỉnh Hâm thì vẫn có thể cùng mọi người hợp tác vui vẻ, không ngờ mấy người lại suy đồi đạo đức như thế. Xin lỗi nha, Lăng Hoa Dao tôi không bao giờ kết giao với những người có quan điểm xấu xa đâu.”

“Ý của cô là...?” Có người thấy tôi nói như vậy thì không khỏi thẹn quá hoá giận, chỉ vào mặt tôi mà chất vấn.

Tư thế đó giống như nếu hôm nay tôi không thanh toán nợ thì sẽ không thể ra khỏi phòng họp này. Đột nhiên cả phòng họp như đang tuốt gươm khỏi vỏ, không khí trong phòng giảm xuống thấy rõ, những nhân viên đều không dám thở mạnh, sợ hãi nhìn tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.