Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 177: Chương 177




Tôi nhướng mày lững thững bước tới thì thấy Tân Hiểu Lan đang đứng ở quầy lễ tân xoa xoa thắt lưng. Mấy ngày không gặp, cái bụng nhỏ của cô ta đã to lên, cũng nhô lên kiêu ngạo y như cô ta vậy, thật là uy phong mạnh mẽ.

Tôi lặng lẽ cười, đây là chủ động tới báo tin cho tôi mà. “Ôi, bà Tân, cô đã đến rồi à? Đừng tức giận như vậy chứ, cẩn thận kẻo ảnh hưởng đến cậu chủ trong bụng.”

Mọi người trong nhà họ Tân đều nói đứa trẻ trong bụng Tân Hiểu Lan là con trai.

Tân Hiểu Lan đột nhiên quay lại và nhìn tôi với ánh mắt tức giận. Cô ta nhìn thấy tôi đi tới trước mặt bèn lập tức di chuyển mục tiêu nổ súng vào tôi: “Ha, Lăng Hoa Dao, sao cô lại quái gở như vậy hả?”

“Cô nhìn cô xem, sao lại thô lỗ như thế? Sẽ không tốt cho thai nhi đâu, chú ý dưỡng thai đi.” Tôi làm vẻ mặt thờ ơ, cố ý chọc giận cô ta: “Nói thế nào thì cô cũng là bà Tân rồi, tại sao không có tố chất gì hết vậy? Còn nữa nha, nơi này có ai mà không biết cô chứ, tức giận như vậy thì anh Tân của cô sẽ đau lòng đấy.”

Khi tôi vừa dứt lời, mấy cô gái ở quầy lễ tân vốn đang tức giận đều che miệng cười và nhìn tôi bằng ánh mắt khen ngợi.

“Sao lại muốn đến Đỉnh Hâm thế?” Tôi nhìn cô ta hỏi: “Vậy đi thôi, theo tôi đi tham quan cũng tốt, dù gì cô cũng chưa biết hết mà. Tôi còn phải cám ơn cô và anh cô đã đưa mấy lão già kia đi, giờ công ty tuyệt đối đã trẻ hoá rồi.”

“Lăng Hoa Dao, cô đừng vội đắc ý. Đừng tưởng rằng nhận được hai hợp đồng là giỏi lắm, tôi khuyên cô hãy thu xếp cho ổn thoả đi, cô cho rằng hợp đồng của Hằng Viễn là tặng không cho cô đấy à?” Tân Hiểu Lan tức giận đến đỏ mắt: “Đó là do Tân Hạo Đình thấy cô đáng thương nên mới tặng cho cô thôi.”

“Chao ôi, thật là có lương tâm! Được đó, đợi mấy người kết hôn thì tôi sẽ tặng cho hai người một món quà thật long trọng.” Tôi làm vẻ mặt khen ngợi.

“Cô câm miệng cho tôi!” Tất nhiên Tân Hiểu Lan có thể hiểu được sự mỉa mai trong lời nói của tôi nên trợn mắt tiến lên phía trước.

“Sao hả? Cô tới đây để cãi nhau với tôi đó à? Tặng hợp đồng cho tôi nên mất hứng sao? Đừng nhỏ nhen như vậy chứ, nghe nói chẳng phải đang ôm đùi của Hằng Viễn sao? Đến mức đó à? Cô nói xem cô đã trăm phương ngàn kế thúc đẩy chuyện này, cô không sợ nếu cô làm ầm chuyện này lên thì tôi sẽ không nhận nữa à? Vậy chẳng phải cái bẫy mà anh ta và Hằng Viễn bày ra sẽ thành công cốc ư?”

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Tân Hiểu Lan, quả nhiên đồng tử của cô ta co rụt lại, sững sờ rồi nhìn tôi: “Sao cô biết?”

Ngay khi tôi vừa nghe cô ta nói vậy đã biết ngay đây là cái bẫy mà Tân Hạo Đình đã xúi giục Hằng Viễn gài tôi.

Tân Hiểu Lan cũng nhìn tôi, như thể cô ta đang phân tích thật giả của những gì tôi nói. Thực ra, cô ta không học hành bao nhiêu nên đầu óc chẳng lanh lợi là mấy, chỉ có một xíu thông minh kia thì đều dùng để mua vui cho đàn ông hết rồi. Hơn nữa do được Tân Kiến Phong nuông chiều nên chỉ biết ngang ngược, căn bản là không thể phát triển đầu óc của cô ta được.

Trí nhớ của tôi quay nhanh lại, tôi ngập ngừng nói: “Không phải chỉ vòng vo quanh co một xíu thôi sao? Coi tôi là kẻ yếu đuối à? Năm vạn mét vuông kia còn quá ít, cô về hãy nói với Tân Hạo Đình bảo anh ta ra đòn mạnh hơn đi, tặng cho tôi cái lớn hơn, tôi sẽ làm việc thay anh ta. Chim khôn chết vì miếng mồi ngon, tôi ở với Tân Hạo Đình lâu như vậy, chẳng lẽ không biết trong lòng anh ta nghĩ gì ư?”

“Lăng Hoa Dao, ai nói với cô mấy điều này? Cô đừng vừa ăn cắp vừa la làng, Hằng…” Cô ta nói ra một nửa, liếc nhìn xung quanh rồi phanh lại kịp lúc, đã nuốt chữ Viễn kia vào lại trong họng.

Tôi biết rõ rồi, xem ra tôi đoán không sai, bọn họ muốn dùng tôi để kiểm tra Bùi Thiên Vũ xem tôi có phải là điểm yếu của anh hay không.

Nhưng sao bọn họ lại nghĩ đến tôi chứ? Tân Hạo Đình không thể nào đưa ra những lời vô căn cứ được, giống như vừa rồi tôi đã nói với Tân Hiểu Lan, nếu đơn giản như vậy thì tôi thực sự coi thường Hằng Viễn, cái bẫy cũng quá nhỏ rồi chăng?

Xem ra có điều gì đó kỳ lạ ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.