Tôi dừng lại, quay đầu nhìn về phía hai người kia.
Chỉ thấy Tân Hạo Đình tức giận lao về phía tôi: “Lăng Hoa Dao, cô quay lại cho tôi, cô thật quá đáng, cô nghĩ mình là ai mà dám càn rỡ như vậy! Tưởng mình là gái nhà lành ngày đầu bước vào đời sao? Trước kia chẳng phải cô rất biết thể hiện sao? Bồi rượu tới nỗi dạ dày xuất huyết phải vào viện, bây giờ giả vờ cái gì? Tưởng mình là gái nhà lành sao, bảo cô bồi rượu còn là đề cao cô rồi!”
Cả người tôi run lên vì tức giận, anh ta đang nói tiếng người sao?
Thấy anh ta hung hăng lao về phía này, Hồ Nguyệt đứng trước mặt tôi: “Tổng giám đốc Tân, anh muốn làm gì? Đừng làm chuyện trở nên lớn hơn!”
“Tránh ra cho tôi! Cô là cái thá gì!” Anh ta đẩy Hồ Nguyệt qua một bên, Hồ Nguyệt không đứng vững liền ngã xuống đất.
Một tay anh ta nắm lấy cổ tay của tôi: “Đừng không biết xấu hổ!”
Tôi vùng vẫy và hét vào vẻ mặt kinh tởm của Tân Hạo Đình: “Buông ra!”
Vương Đằng Dược vội vàng chạy tới: “Ôi! Chủ tịch Lăng, cô đừng quá nghiêm túc, chỉ là một ly rượu thôi! Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, không cần phải như bây giờ.”
Tôi không thể chịu đựng được nữa: “Chỉ một ly rượu? Tôi sẽ không bán mình vì một hợp đồng.”
“Chủ tịch Lăng!” Thư ký ủy ban xây dựng chế nhạo: “Sao cô lại nói khó nghe như vậy, theo tôi biết thì cô là phụ nữ đã ly hôn, trong lòng mọi người đều rõ ràng, cô đừng giả bộ thanh cao ở đây.”
Tôi nhìn anh ta, cả người run lên vì tức giận: “Anh nói cái gì? Nói lại lần nữa xem? Tình trạng hôn nhân của tôi thế nào là chuyện của tôi, nhưng không có nghĩa là tôi có thể bán mình vì một hợp đồng.”
Lời nói của tôi hoàn toàn xé toạc cục diện bẩn thỉu hôm nay, Điền Gia Hào vỗ bàn: “Tổng giám đốc Tân, anh xem đây là cái gì? Cô ta dám ghét bỏ tôi? Anh cho là tôi dễ bắt nạt sao? Anh đưa tôi tới đây để xem trò mèo này sao!”
Khi nghe những lời của Điền Gia Hào, tôi ngay lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“Lăng Hoa Dao, lại đây cho tôi! Mau xin lỗi anh Điền!” Tân Hạo Đình kéo mạnh khiến tôi loạng choạng suýt ngã, anh ta không hề thương tiếc, đẩy tôi tới trước mặt Điền Gia Hào: “Xin lỗi, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí!”
Lúc này đột nhiên có người đẩy cửa vào, giọng nói lạnh tới thấu xương khẽ a một tiếng: “Thật náo nhiệt! Tôi muốn xem một chút, anh định không khách khí với cô ấy như thế nào!”
Mọi người nhìn về phía cửa, chỉ thấy một người đàn ông trung niên cao quý đứng ở đó, ánh mắt như chim ưng nhìn về phía bàn bên này, trên mặt tràn đầy lửa giận.
Tôi cũng hơi ngạc nhiên, tôi không biết người đàn ông này, thậm chí còn không biết mặt ông ta.
Một giây tiếp theo, nhân viên của ủy ban xây dựng đột nhiên đứng lên và lắp bắp nói: “Ông Trần...”
Điền Gia Hào cũng kinh ngạc đứng lên, cung kính cười nói: “Ông Trần, sao ông lại ở đây?”
“Hừ...” Hai mắt ông Trần tràn đầy tức giận: “Rốt cuộc các người đang muốn làm gì? Một đám người không biết xấu hổ dám làm ra loại chuyện này, lập tức gọi Quý Thanh Viễn đến đây cho tôi!”
Tôi hơi sững sờ, tôi không biết ông Trần này là ai, nhưng tôi biết Quý Thanh Viễn là chủ tịch của Hằng Viễn.
Sau khi cục trưởng Trần gầm lên, ông ấy nhìn tôi rồi nhẹ nhàng nói: “Lăng Hoa Dao, cô về trước đi!”
Tôi lại ngạc nhiên, ông ấy vậy mà có thể gọi chính xác tên của tôi, nhưng tôi thực sự không biết ông ấy!
Hồ Nguyệt vội vàng chạy đến, nắm lấy cánh tay của tôi và muốn kéo tôi đi.
Tôi không biết phải nói gì, cũng sợ mình nói sai nên khẽ gật đầu với ông ấy, sau đó tôi quay lại nhìn Tân Hạo Đình, hung hăng trừng mắt lườm anh ta rồi đưa Hồ Nguyệt ra khỏi phòng riêng.
Ngay lúc tôi rời khỏi phòng riêng, bên trong đã truyền ra tiếng gầm giận dữ của người đàn ông vừa rồ: “Lập tức gọi Quý Thanh Viễn tới đây!”
Tôi và Hồ Nguyệt nhìn nhau, Hồ Nguyệt giống như vừa tìm đường sống trong cái chết, cô ấy nghi ngờ hỏi tôi: “Rốt cuộc người đó là ai?”