Lúc Bùi Thiên Vũ thả tôi xuống tại cửa công ty, anh dặn dò tôi một số chuyện, tôi ghi nhớ từng chuyện một, sau đó miễn cưỡng nói với anh: “Lúc anh không bận nhớ gọi điện thoại cho em nhé!”
Anh xấu xa cắn môi tôi nói: “Đúng là có tiến bộ, bây giờ em đã biết đưa ra yêu cầu với anh rồi!”
Mặt tôi chợt nóng bừng, liếc xéo anh rồi xoay người xuống xe. Nhưng anh lại kéo tôi về, thoa thuốc mỡ xong mới chịu buông tay.
Bởi vì có liên quan đến Vệ Triết nên hôm nay khi đến công ty, tôi thực sự có chút cảm giác mong đợi.
Khi vào văn phòng, tôi gọi Hồ Nguyệt tới hỏi: “Vệ Triết đã tới chưa?”
Hồ Nguyệt cười rạng rỡ: “Đã tới rồi! Chị Dao, sau này chúng ta sẽ dùng tiêu chuẩn này để tuyển người vào công ty mình! Thật đẹp mắt!”
Tôi khịt mũi coi thường, hừ lạnh nói: “Em cũng mê trai à?”
Cô ấy lè lưỡi cười khúc khích, xem ra có gương mặt đẹp thật sự là một ưu thế rất lớn. Cho dù là ai cũng thích những món đồ xinh đẹp, huống chi đó còn là một người đẹp.
Hồ Nguyệt rất quen thuộc với tôi, cô ấy liếc nhìn tôi rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không phải chị cũng đến từ Hiệp hội ngoại hình sao? Cái này gọi là trên làm dưới theo!”
Tôi thở dài, cũng không phủ nhận mà đáp: “Đúng là do chị thật! Được rồi, gọi anh ta vào đây đi. Chị muốn sàng lọc trước!”
Hồ Nguyệt nghe xong thì mặt mày hớn hở bước ra ngoài, không bao lâu sau, Vệ Triết bước vào trong sự chờ mong của tôi.
Đẹp trai! Thật sự rất đẹp trai!
Tuy nhiên vẻ đẹp trai của anh ta khác với vẻ đẹp trai của Bùi Thiên Vũ. Anh ta không xảo quyệt, lạnh lùng, độc đoán và cao quý mười phần như Bùi Thiên Vũ.
Vẻ đẹp của Vệ Triết giống như ánh sáng mặt trời có thể chiếu rọi mọi sự tối tăm và phiền muộn.
Sau khi trò chuyện với anh ta xong, điều khiến tôi vui vẻ nhất là tôi đã có được một kho báu. Anh ta là người mà tôi tha thiết mong chờ bấy lâu nay, ngoài việc là một trợ thủ đắc lực giống như Y Mộc, Vệ Triết còn là một chuyên gia máy tính.
Chỉ riêng điểm này thôi thì dù anh ta không biết gì về chuyện kinh doanh tôi cũng đã rất vui vẻ.
Trương Kính Tùng cũng khá hài lòng, vì vậy tôi vội vàng giao người cho anh ta.
Đến chiều tối mới về nhà, mẹ tôi bảo ở quê gọi điện nói miền bắc sắp bước vào mùa nóng rồi, việc kiểm tra hệ thống sưởi và điều hòa yêu cầu phải có mặt người trong nhà.
Chuyện giữa tôi và Tân Hạo Đình xảy ra quá đột ngột, tôi còn chưa kịp dọn dẹp đã vội vàng chạy tới đây. Thế mà thoáng cái đã qua hơn hai tháng rồi, có lẽ tôi cũng nên quay về xem một chút.
Hai người họ đều lo lắng cho tôi, nhưng để bố tôi về một mình thì mẹ tôi cũng không yên tâm. Tôi nhìn ra được bộ dạng khó xử của họ nên vội vàng nói: “Không bằng bố mẹ cùng về đi! Dọn dẹp một chút, nếu cảm thấy không ổn thì hãy cho người ta thuê, sau đó trở về trước tết là được rồi.”
Mẹ tôi có chút không nỡ bỏ phòng ốc của mình, còn bố tôi thì không nỡ bỏ sách của ông ấy.
Những lời tôi nói chẳng khác gì lời vô nghĩa nhưng tôi đã cho họ thấy tôi không muốn họ trở về quê. Mặc dù sống ở thị trấn nhỏ rất thoải mái nhưng thời tiết khi vào mùa đông sẽ rất lạnh, hơn nữa còn là dạng kết thành từng tảng băng lớn.
Hơn nữa hai tháng này tôi đã sống chung với họ quen rồi. Căn nhà này lớn đến vậy mà chỉ có một mình tôi và Điềm Điềm ở thì có hơi vắng vẻ.
Thực ra bố tôi cũng lo lắng lắm, ông ấy sợ thằng khốn nạn ấy lại tới quấy rối tôi.
“Sẽ không có chuyện đó đâu! Hai người đừng lo lắng!” Tôi an ủi họ: “Hơn nữa nếu thật sự có việc gì cần thì con cũng có thể nhờ bạn bè giúp đỡ mà.”
Trên thực tế, nhờ có sự xuất hiện của ông Trần mà thời gian gần đây Tân Hạo Đình đã yên tĩnh đi nhiều, không còn tới tìm tôi gây chuyện nữa.
Vì lo lắng cho hai mẹ con chúng tôi nên hai người họ xoắn xuýt suốt mấy ngày mà vẫn chưa quyết định được. Nhưng trong nhà phải kiểm tra hệ thống sưởi và điều hòa ngay nên họ đành phải bay về thị trấn nhỏ. Ban đầu hai người muốn dẫn Điềm Điềm theo nhưng tôi sợ Điềm Điềm không thích ứng được nhiệt độ ở đó, vậy nên không đồng ý để hai người dẫn con bé theo.
Lúc tiễn bố mẹ đi, cảm giác trống trải làm tôi xao xuyến. Khi có họ, ngày nào tôi cũng như công chúa, được mẹ chăm sóc rất thoải mái dễ chịu. Mỗi ngày không cần đưa đón con cái, không cần phải nghĩ xem hôm nay ăn gì, không cần lo lắng mình sẽ ngủ dậy muộn, không cần suy xét lúc nào tan làm,…
Nhưng giờ không được như thế nữa, tôi lại phải đeo chiếc nẹp nhỏ này vào.
Y Mộc nhắc tôi nên nhanh chóng chuyển Điềm Điềm đến trường mẫu giáo Dục Tài. Khoảng cách từ nhà tới trường khá gần, tôi cũng thuận tiện đưa đón, nếu tôi có bận việc đột xuất thì cô ấy cũng có thể giúp tôi đưa đón con bé.
Lẽ ra thì tôi nên chuyển trường cho Điềm Điềm từ khá lâu rồi, nhưng bấy lâu nay vẫn chưa đả động tới, cuối cùng trì hoãn cho đến bây giờ.
Bởi vì mỗi lần tôi muốn làm thì lại có chuyện đột ngột xen ngang.