Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 191: Chương 191




Tôi nhìn chằm chằm Tân Hạo Đình, hồi lâu vẫn không nói gì.

Mà Tân Hiểu Lan đứng một bên nghe thấy những lời này thì nhìn tôi với vẻ hả hê: “Nghe không hiểu à? Anh ấy bảo cô cút đấy! Cô và cả đứa con hoang kia của cô nữa, tốt hơn hết nên cút xa ra một chút.”

Tôi lấy lại tinh thần, liếc nhìn Tân Hạo Đình còn đang tức giận bừng bừng rồi xoay người bước ra ngoài.

Tân Hạo Đình đột nhiên gọi cho tôi một tiếng: “... Lăng Hoa Dao!”

Tôi không dừng lại.

Bên ngoài cửa phòng làm việc, rất nhiều người “Bịch bịch” né tránh.

Trên xe, tôi nuốt khan một cái, nước bọt đắng chát chảy xuống cổ họng. Hai tay run rẩy nắm lấy vô lăng, hàm răng run rẩy đánh vào nhau vang lên tiếng lạch cạch nho nhỏ. Tôi không ngờ Tân Hạo Đình lại là một kẻ khốn nạn đến vậy, người này quả thật đã lật đổ nhận thức trước giờ của tôi, anh ta đã biến thành người hoàn toàn không thể nói lý.

Tôi phát hiện mỗi lần nhìn thấy bọn họ, tôi đều chật vật như bị bới ra một lớp da.

Điện thoại liên tục đổ chuông nhưng tôi không thể bình tĩnh được.

Một lúc lâu sau tôi mới nhấc máy, bên kia có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Sao lại không nhận điện thoại của anh?”

Những cảm xúc tưởng chừng đã được áp xuống bỗng chốc sụp đổ, trong lòng chỉ còn lại một mảnh rối như tơ vò.

“Em đừng khóc, nói anh nghe xem nào!” Giọng nói của Bùi Thiên Vũ có chút vội vàng: “Em đang ở đâu?”

Tôi lau nước mắt, kể cho anh nghe những gì đã xảy ra. Anh nghe xong rồi nói với tôi: “Em về đi! Trưa nay chúng ta cùng ăn cơm trưa nhé!”

“Ừm!” Tôi khởi động xe lái khỏi Hân Thụy.

Trong lúc ăn cơm trưa, anh đưa cho tôi một tờ giấy: “Đi tìm người này, anh ta sẽ giúp em giải quyết chuyện này!”

Sau đó anh lại liếc tôi: “Sao em không nói thẳng với anh.”

“Sổ hộ khẩu ở chỗ anh ta, em tìm anh có ích lợi gì!” Tôi thuận miệng đáp.

Sắc mặt anh trầm xuống, lạnh giọng hỏi tôi: “Kết quả thì sao?”

Tôi khựng người. Đúng vậy, kết quả thì sao? Vẫn là anh đến che mưa chắn gió cho tôi.

“Em nên giao tiếp với người thôi!” Anh liếc mắt nhìn tôi, nhấn mạnh từ 'người ', sau đó hạ lông mi dài không thèm đếm xỉa tới tiếp tục ăn bít tết trước mặt. Bộ dạng kia thật sự rất tao nhã.

Tôi nghe xong câu này của anh thì “Xùy” cười ra tiếng. Đúng thật, Tân Hạo Đình không phải là người.

“Anh bận rộn như vậy, em không thể cứ có chuyện gì cũng tìm anh được. Nếu thật sự gặp kẻ không phải người, anh cũng không làm gì được mà!” Tôi lẩm bẩm.

“Người khác không được, vậy đến cùng em đã làm gì hả?” Anh cố ý nhìn tôi: “Em cho rằng bạn trai của em vô dụng? Hay là sẵn lòng đi tìm anh ta chịu ngược đãi!”

Câu nói này làm tôi nghẹn ngào, cả buổi vẫn không bình tĩnh lại được, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.

“Không cho phép có lần sau nữa!” Anh cảnh báo tôi.

Trong lòng tôi cảm thấy ngọt ngào nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Anh có thể đừng tự cho là đúng như thế được không?”

“Ý em muốn chỉ điều gì? Là bạn trai, hay là chuyện anh làm?”

Tôi không thể ngừng cười.

Anh cũng nhướng mày: “Bản thân đã ngốc lại còn kiếm cớ.”

“Em ngốc mà anh còn ở bên cạnh em, không phải vẫn còn nhiều người đứng xếp hàng đấy sao?” Tôi giận dỗi với anh.

“Bọn họ còn ngốc hơn em!” Anh nói không chút do dự.

Tôi cười ngặt nghẽo. Ngay cả tôi cũng cảm thấy mình thật ngu ngốc, bị người ta mắng mà còn cười vui vẻ đến vậy. Cho nên mới nói con người ấy mà, quả thật dốc sức không bằng hợp ý.

Vừa ăn cơm xong bước ra khỏi nhà hàng, tôi phải thầm mắng một câu đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ lại nhìn thấy hai người mà tôi không muốn gặp nhất.

Tôi và Bùi Thiên Vũ bước ra ngoài, đúng lúc bọn họ định đi vào trong.

Dường như Tân Hạo Đình cũng không ngờ lại có thể trùng hợp gặp mặt chúng tôi ở đây. Hai mắt anh ta dán chặt lên người Bùi Thiên Vũ, sau đó còn nhìn tôi vẫn đang ôm cánh tay anh. Anh ta ngạc nhiên đến nỗi suýt rớt cả hàm.

Bùi Thiên Vũ bước thẳng ra ngoài như thể hoàn toàn không nhìn thấy anh ta, Tân Hạo Đình hiển nhiên có chút sợ Bùi Thiên Vũ, bất giác vụt sang một bên.

Khi chúng tôi đi thoáng qua anh ta, Tân Hạo Đình vẫn không hề kìm chế được, mở miệng mắng: “Con khốn, còn nói không có chuyện gì sao?”

Tân Hiểu Lan lập tức bắt được khe hở, mở miệng châm chọc khiêu khích: “Cũng chỉ có mình anh tin tưởng cô ta thôi, em đã nói từ lâu rồi còn gì, cô ta chỉ là thứ đê tiện, người đàn bà dâm đãng!”

Bùi Thiên Vũ đột ngột dừng lại, anh nhìn Tân Hạo Đình nói với giọng điệu lạnh lùng: “Trí nhớ của anh không được tốt lắm phải không?”

Tân Hạo Đình giật mình, lùi lại một bước nhỏ, kéo Tân Hiểu Lan: “Sao em lại nói chen vào?”

“Ý em muốn chỉ điều gì? Là bạn trai, hay là chuyện anh làm?”

Tôi xùy cười.

Bùi Thiên Vũ nhướng mi liếc anh ta một cái, thản nhiên: “Cô ta cũng xứng sao!”

Sau đó anh vươn tay nắm lấy tay tôi, nắm chặt trong lòng bàn tay mình: “Lần sau chúng ta không đến cửa hàng này nữa. Bẩn thỉu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.