Sáng sớm ngày thứ ba, Trương Kính Tùng gọi điện thoại tới, hỏi tình trạng vết thương của tôi thế nào, thành thật mà nói thì tôi đang định tới công ty.
Trương Kính Tùng thấy tôi tới công ty thì vội vàng chạy tới gặp tôi, nghiêm túc quan sát kỹ khuôn mặt tôi: “Còn chuyện gì nữa không? Có lưu lại sẹo không đây? Vẫn còn đau à?”
“Anh cũng đã thấy rồi đấy, còn có thể có chuyện gì được!” Mấy ngày nay mặt tôi thật sự đã khá hơn nhiều rồi, chỉ còn lại mấy vết thâm tím, mà những vết đỏ tím cũng thu hẹp diện tích, nhỏ đến nỗi không nhìn thấy nữa rồi, mà nói chung là không còn thảm như ban đầu nữa.
Sau đó, anh ta kéo tôi ngồi xuống ghế sô pha, nói cho tôi nghe chuyện ở công ty trong mấy ngày gần đây. Anh ta đã tìm hiểu, có thể cuối cùng Hằng Viễn giành chiến thắng, nhưng mà là Bùi Du Thanh đưa ra mệnh lệnh từ bỏ đất.
“Bùi Du Thanh từ bỏ?” Tôi nghi ngờ hỏi lại một câu.
“Dựa vào điểm này, tôi đoán chắc hẳn bà ta muốn khống chế sự phát triển của Bùi Thiên Vũ.”
“Ý của anh là, bà ta muốn Bùi Thiên Vũ mất quyền lực, sau đó làm tiêu giảm thực lực của anh ấy?” Tôi có hơi kinh ngạc.
“Vậy có nghĩa là, chúng ta và dự án Bác Duệ Thiên Vũ cũng không khả quan lắm.”
“Xem ra những ngày tháng sắp tới của chúng ta sẽ vô cùng khó khăn đấy! Cũng may là Gia Thành Hằng Nghiệp vẫn có thể đứng vững!” Tôi yên lặng nghĩ về bản hợp đồng trước mắt.
“Cũng không phải vấn đề gì quá lớn, chỉ là, hiện tại dự án Bác Duệ Thiên Vũ phải chịu quá nhiều biến động, nếu nó đang trong quá trình xây dựng thì chắc chắn không thành vấn đề, tôi chỉ lo là tiếp theo, chúng ta sẽ phải ký hợp đồng thời hạn ba năm với Lăng Long. Một khi thời hạn ba năm này dừng lại, tôi e là nó sẽ cản trở sự phát triển của chúng ta!”
Trương Kính Tùng nói với vẻ có phần hơi lo lắng, sốt ruột: “Vậy cho nên, hiện giờ chúng ta phải bắt tay chuẩn bị mọi việc thật tốt.”
Không biết vì lý do gì, nhưng mấy lời đó vừa buột ra khỏi miệng Trương Kính Tùng, tôi lại không tự chủ được nghĩ đến khuôn mặt của Qúy Thanh Viễn. Ở sâu thẳm đáy lòng, sao tôi lại có cảm giác người tên Quý Thanh Viễn này có thể giúp đỡ tôi?. harry potter fanfic
Nhưng vừa nghĩ tới đây, tôi lại vội lắc đầu, không muốn tiếp xúc thân cận quá mức với Hằng Viễn.
Nếu cẩn thận suy nghĩ lại thì, Bác Duệ Thiên Vũ vẫn chưa hoàn toàn nắm chắc, mà Hằng Viễn thì… Dường như tôi cũng không dám bảo đảm, hai nhà này có cùng biến số.
Chúng tôi lại tiếp tục hàn huyên một lúc, sau khi quay lại văn phòng của mình, tôi ngồi trên ghế suy nghĩ hơn nửa ngày về mối quan hệ tam giác này.
Tôi càng thêm chắc chắn, việc Bùi Thiên Vũ xuất hiện trong bữa tiệc chúc mừng Hằng Viễn tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.
Nhưng mà, tôi có niềm tin với Bùi Thiên Vũ, chỉ dựa vào những lời nói mà anh nói qua điện thoại với tôi vào ngày hôm đó “Làm sao mà em biết anh sẽ giao nó cho anh ta”, chỉ một câu nói đó thôi tôi có thể chắc chắn, anh đã có kế hoạch riêng của mình.
Có điều, tôi không phủ nhận việc trong lòng tôi luôn tồn tại một cảm xúc khác biệt nào đó mà chính tôi cũng không thể vượt qua, chính là về chi tiết bên trong Bác Duệ Thiên Vũ. Tôi đang cân nhắc xem có nên hỏi Vệ Triết, hoặc là kêu Vệ triết thử đi điều tra giúp tôi. Tôi không biết nếu bản thân làm như vậy liệu có phạm phải điều cấm kỵ hay không, dù sao thì Vệ Triết cũng là do Bùi Thiên Vũ cử đến chỗ tôi.
Hôm sinh nhật Bùi Thiên Vũ, tôi đã chuẩn bị mấy món ăn mà anh thích, có điều, tôi không vội làm luôn, vì tôi nghĩ hôm nay là sinh nhật anh, nhà họ Bùi chắc chắn sẽ sắp xếp ổn thỏa.
Vậy cho nên, tôi đã chuẩn bị luôn tiệc tối ăn khuya, nhưng tôi vẫn làm nghiêm túc như thường lệ, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, mặc kệ trước đó anh có ăn cơm hay không, tôi làm đều có sự chuẩn bị chu đáo sẵn sàng.
Quả nhiên, đêm hôm đó đến tận khuya anh cũng không trở về, Điềm Điềm liên tục đặt câu hỏi cho tôi, rằng khi nào thì chú mới chịu về. Bởi vì thứ con bé thích nhất chính là chiếc bánh kem đang đặt trên bàn, con bé muốn cùng người mà nó gọi là chú thổi nến.
Mãi cho đến khi Điềm Điềm nằm gọn trong lồng ngực tôi ngủ gà ngủ gật, tôi mới không nhịn được lấy điện thoại gọi cho anh, có điều, chuông điện thoại kêu hồi lâu đầu dây bên kia vẫn không chịu bắt máy.
Tôi đành phải dỗ dành Điềm Điềm đi ngủ, sau đó ngồi trên bậc cầu thang lầu hai đợi anh trở về. Tầm nhìn ở nơi này vốn trống trải, có thể nhìn thấy đường trở về nhà, chỉ cần xe của anh quẹo vào đường khu biệt thự là tôi có thể nhìn thấy ngay.
Đêm, càng ngày càng tối, thức ăn trên bàn đã nguội lạnh từ lâu, hơn một giờ nữa là sẽ bắt đầu ngày mới. Nhưng mà trên con đường kia, tôi vẫn không nhìn thấy bóng dáng xe anh ở đâu.
Xem ra, tối nay anh sẽ không quay lại nơi này.
Tôi thất vọng liếc nhìn màn đêm tối miên man không thấy đáy kia một lần nữa, sau đó quay đầu, trong lòng lại nhớ đến câu nói của Bùi Du Thanh, chúng tôi không cùng một thế giới.
Nhưng ngay thời điểm tôi xoay người định bước vào trong, tại một ngã tư rất xa, một chiếc đèn xe sáng lên…