Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 216: Chương 216




Tôi nhìn phòng bếp và phòng ăn sạch sẽ như chưa có chuyện gì, sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi không về phòng luôn mà đi tới phòng con gái, nằm bên cạnh con gái, rồi cứ thế chìm vào giấc ngủ.

Thời điểm tôi tỉnh lại, con gái đã tỉnh từ lâu và đang chơi với con búp bê của mình.

Tôi thử suy nghĩ một chút, sau đó nhìn con gái nói: “Chúng ta thay quần áo đi, mẹ dẫn con ra ngoài ăn sáng, sau đó mẹ sẽ đưa con tới công ty cùng. Nếu không có chuyện đột xuất gì, hôm nay chúng ta tới nhà bà ngoại chơi, vậy được chứ?”

Điềm Điềm vui vẻ hoan hô một tiếng, sau đó chạy theo tôi hỏi con bé có thể mang theo em gái búp bê của mình được không.

Tôi gọi cho Trương Kính Tùng và nói rằng tôi sẽ đến đó sau.

Sau đó, tôi chải chuốt rửa mặt cho con gái, tìm mấy bộ quần áo bông cho con bé, lấy một chiếc vali nho nhỏ bỏ mấy bộ đồ của con bé vào, sau đó bỏ thêm cả mấy bộ quần áo của tôi, rồi dẫn con bé rời khỏi nhà.

Ăn xong bữa sáng tôi tới thẳng công ty luôn, đây cũng là lần đầu tiên Điềm Điềm tới công ty.

Trong phút chốc, con bé như biến thành cô công chúa nhỏ được mọi người hết mực cưng chiều, được Hồ Nguyệt dẫn đi khắp văn phòng.

Tôi và Trương Kính Tùng cùng giải quyết một số việc của công ty, sẵn tiện tôi cũng nói với Trương Kính Tùng luôn, rằng hôm nay tôi sẽ về quê thăm bố mẹ.

Trương Kính Tùng chăm chú nhìn tôi, sau đó khẽ gật đầu, mở miệng nói: “Ừm! Được thôi, em đi đi! Đừng lo lắng về chuyện công ty, tôi và Vệ Triết hoàn toàn không có vấn đề gì hết! Nếu xảy ra trường hợp đặc biệt anh sẽ gọi cho em! Em cứ yên tâm chăm sóc bố mẹ, trước khi trở về nhớ gọi điện báo anh một câu, anh sẽ tới đón hai mẹ con, sẵn tiện, lát nữa anh sẽ đưa em ra sân bay!”

Tôi cũng không trì hoãn thêm nữa, rất nhanh sau đó, Hồ Nguyệt đã đặt cho chúng tôi hai cái vé máy bay, trên đường đi tới sân bay, Trương Kính Tùng vẫn luôn nhìn vào kính chiếu hậu để quan sát tôi, nhưng tôi cũng không giải thích gì.

Thành thật mà nói thì tâm trạng hôm nay của tôi rất không tốt, dưới mắt còn có quầng thâm mắt, làm sao anh ta có thể không nhìn ra được.

Nhưng anh ta không hề truy hỏi, như vậy sẽ không khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Khi chúng tôi đến sân bay, anh ta đưa hai mẹ con tôi vào chốt kiểm tra an ninh, dặn dò tôi phải chăm sóc tốt cho con, trời lạnh không được để con chạy ra ngoài, tránh bị cảm lạnh.

Khi tôi đáp xuống khu vực Bắc Bộ, ngoài trời tuyết vẫn đang rơi, không khí lạnh thấu xương dường như đã đánh thức tôi khỏi cơn mơ hồ, tôi dùng sức hít sâu một hơi.

Tôi bắt taxi về thẳng thị trấn nhỏ, Điềm Điềm vui vẻ hào hứng không thôi, từ đầu đến cuối con bé liên tục nhảy nhót chỉ tay khắp nơi nói với tôi nơi đó là đâu, hệt như một cô hướng dẫn viên du lịch nhỏ bé.

Mãi cho đến khi về tới nhà, tôi mới mở điện thoại, gửi cho Trương Kính Tùng một tin nhắn báo bình an. Có điều, trong điện thoại tôi lại không có cuộc gọi nào từ Bùi Thiên Vũ.

Điều này khiến tôi cảm thấy hơi mất mát.

Ở Bắc Bộ mấy ngày, tôi không nhận được bất cứ cuộc gọi nào của Bùi Thiên Vũ, trái tim tôi hoàn toàn trống rỗng, lạnh lẽo và có cả đau đớn.

Xem ra, trong mắt anh tôi chỉ là một người thay thế, chứ không phải Lăng Hoa Dao.

Tôi ngây người ở nhà suốt hai tuần mới xử lý xong tất cả mọi chuyện trong nhà, sợ bọn họ sẽ nhớ thương nơi này nên tôi quyết định chuyển hết tất cả những đồ vật quan trọng đến phòng làm việc của bố rồi khóa cửa cẩn thận. Sau đó, tôi cho thuê nhà, tình cờ gặp được một người họ hàng là đồng nghiệp của bố tôi, một gia đình rất đáng tin, cuối cùng có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Lúc đăng ký chuẩn bị lên máy bay, tôi gọi điện cho Trương Kính Tùng, nói với anh ta về tin tức chuyến bay. Cuối cùng, hai ngày đầu năm mới, bốn người chúng tôi cùng quay trở lại Giang Thành.

Về tới nhà, cuối cùng tôi cũng bỏ bớt được khối tâm bệnh, dù thế nào đi nữa thì cuối cùng chúng tôi cũng được sống bên nhau, họ sẽ chăm sóc tôi.

Ngày hôm sau, tôi tới công ty, mọi người đang chuẩn bị cho kỳ nghỉ Tết Dương lịch, đây chỉ là một kỳ nghỉ ngơi ngắn ngủi. Sắp tới là Tết m lịch, thường thường hai tháng này là thời điểm công ty bận rộn nhất, chào tạm biệt năm cũ để đón năm mới, thời điểm thực hiện những kế hoạch mới.

Tôi cố gắng để mình bận rộn nhất có thể, tôi sợ mình chỉ cần rảnh rỗi suy nghĩ thôi là hình bóng anh sẽ ập tới chiếm trọn suy nghĩ của tôi.

Mỗi lần như vậy trái tim tôi đau không chịu nổi.

Tôi kết luận, sai là ở buổi tiệc sinh nhật hôm đó, nhưng tôi thật sự không thể nghĩ ra được, buổi tiệc sinh nhật đó sai ở chỗ nào chứ? Rõ ràng hôm đó anh uống không ít rượu, tôi đã từng hồi tưởng lại tối hôm ấy không biết bao nhiêu lần, và tôi cho rằng tôi không hề nói gì sai cả.

Sau bữa tiệc mừng năm mới, chúng tôi tổ chức một bữa tiệc tối, Vệ Triết lập tức đi tới ngồi cạnh tôi. Lần này người tham gia đông hơn lần liên hoan đầu tiên rất rất nhiều, mà càng nhiều người thì không khí lại càng thêm náo nhiệt, mọi người nói chuyện thỏa thích, họ liên tục tới chúc rượu tôi, chúc tôi năm mới có nhiều may mắn và thành công hơn.

Tôi không ý thức được rằng mình đã uống hơi nhiều.

Có người nhắc đến Bác Duệ Thiên Vũ, mà hiện tại tôi vô cùng nhạy cảm với bốn chữ này, lập tức dựng lỗ tai lên nghe, bọn họ nói Bác Duệ Thiên Vũ đã cho nhân viên nghỉ lễ dài hạn, công ty bọn họ tổ chức lễ Giangs Sinh!

Tôi nhìn về phía Vệ Triết, cố ý hỏi: “Vậy sao? Tổ chức lễ Giáng Sinh?”

Anh ta nhìn tôi, nghiêm túc gật đầu, đáp: “Cũng không có gì lạ cả, chị không biết sao? Người ta là doanh nghiệp nước ngoài! Giám đốc điều hành đã về nước từ lâu rồi, trở về tham dự lễ Giáng Sinh!”

Tôi chợt nhận ra, Vệ Triết nói về nước, chính là về nước A, nơi đó là trụ sở chính của Bác Duệ Thiên Vũ, thảo nào không thấy số điện thoại của anh.

Nhưng ngay khi ý nghĩ này vừa vụt qua đầu, tôi đã tự cười nhạo chính bản thân mình, cách an ủi thật nực cười làm sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.