Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 222: Chương 222




Cô ta lại cả kinh nhìn về phía tôi, cảm xúc trong mắt cũng trở nên lạnh lẽo.

Trong lòng tôi thoáng hiểu rõ, xem ra cái chết của Lâm Doãn Nhi không đơn giản như vậy.

Lý Tân Nhị vội đính chính: “Ý tôi là, anh Thiên Vũ không thể có quyền tự chủ, mặc dù trong lòng anh ấy, Lâm Doãn Nhi là không thể thay thế, nhưng lại không có bất kỳ kết quả nào, cho dù cô ta còn sống cũng không có kết quả.”

“Nếu Lâm Doãn Nhi là người không thể thay thế trong lòng anh Bùi, vậy thì đây cũng là một sự giày vò đối với cô Lý.” Tôi đáp lại cô ta: “Dù gì chuyện này cũng ảnh hưởng trực tiếp đến cô.”

Quả nhiên vẻ mặt cô ta nhất thời cứng đờ, nhưng lại nhanh chóng cười tươi hơn, “Tôi chưa bao giờ để tâm đến chuyện này. Dù có một nghìn Doãn Nhi xuất hiện thì anh ấy cũng chỉ có thể là của tôi, tôi không muốn cũng chẳng được.”

Cô ta nói cực kỳ đắc ý.

Tôi gật đầu tán thành, quả thật cô ta nói rất đúng, sau lưng cô ta có Bùi thị khổng lồ làm hậu thuẫn.

“Lâm Doãn Nhi chết như thế nào?” Tôi đột ngột hỏi một câu, lúc trước khi cô ta nhắc đến người này, tôi đều lảng tránh vấn đề, nhưng lần nào cô ta cũng đề cập với tôi, rõ ràng cô ta muốn nói gì đó với tôi.

Bây giờ, tôi đột nhiên rất muốn nghe Lâm Doãn Nhi qua phiên bản Lý Tân Nhị, lúc nãy tôi đã nghe manh mối khi cô ta nói nhiều lỡ lời, chắc chắn cái chết của Lâm Doãn Nhi chắc chắn có liên quan đến Bùi thị, nói đúng hơn là Bùi Du Thanh.

“Cô ta ngã xuống vách núi mà chết.” Lý Tân Nhị lạnh lùng nói, không hề có một chút thương cảm: “Sau khi tìm thấy thi thể,anh Thiên Vũ đã đến xem, nghe nói vô cùng thê thảm.”

“Vậy làm sao anh Bùi có thể chịu đựng được?” Tim tôi bỗng thắt lại, tưởng tượng cảm nhận của Bùi Thiên Vũ lúc đó.

“Như trời đất sụp đổ.” Hình như Lý Tân Nhị miêu tả rất chính xác. Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương, như thể rất hả dạ.

“Cô cũng tận mắt chứng kiến à?” Tôi nhìn Lý Tân Nhị hỏi.

Cô ta nheo mắt lại nhìn vào mắt tôi, như đang thăm dò tôi, rồi hàm ý không rõ ràng trong ánh mắt nhanh chóng biến mất không còn bóng dáng: “Tôi không dám xem, tôi chỉ biết anh Thiên Vũ tuyệt vọng như trời đất sụp đổ.”

“Có lẽ đây là chuyện tốt đối với cô.” Tôi hờ hững nói, thậm chí tôi cũng không biết tại sao mình lại nói ra sự thật một cách tàn nhẫn như vậy.

Hồ Nguyệt đột nhiên gõ cửa đi vào, đứng bên cửa nói: “chủ tịch Lăng, đến giờ rồi.”

Tôi nhìn về phía cô ấy, trong lòng vui mừng khen ngợi Hồ Nguyệt, Hồ Nguyệt này đúng là có mắt nhìn, cái cớ này thật sự quá hay, nên gật đầu đáp: “Được, tôi sẽ tới ngay!”

Rồi tôi nói với Lý Tân Nhị: “Thật ngại quá, tôi sắp có một cuộc họp! Xin lỗi không thể tiếp chị được, khi nào rảnh tôi sẽ mời chị uống trà.”

Lý Tân Nhị đành phải đứng dậy: “Được, vậy tôi đi trước, tôi chỉ đến gặp cô thôi! À đúng rồi...”

Dứt lời, cô ta vươn tay mở túi xách của mình ra: “Tôi có mang theo quà Tết cho cô mà quên mất.”

Nói xong, cô ta đặt một chiếc hộp nhỏ tinh xảo xuống bàn làm việc của tôi: “Cô có thể để nó ở trong xe, mùi vị rất trong lành.”

“Cảm ơn cô!” Tôi cười nói: “Tôi chẳng kịp chuẩn bị gì cả.”

“Cô đừng khách sáo, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.” Dứt lời, cô ta tao nhã xoay người rời đi.

“Hồ Nguyệt, cô hãy đi tiễn cô Lý đi!”

Lúc Hồ Nguyệt quay lại, vẻ mặt khinh thường nói: “Nếu để cô ta lải nhải thì biết chừng nào cho xong, đâu có ai nhàn rỗi, chạy lung tung khắp nơi như cô ta.”

Tôi nhìn Hồ Nguyệt khen ngợi: “Đâu có ai thông minh như cô, cô làm tốt lắm.”

Hồ Nguyệt thấy tôi khen ngợi thì cười tươi như hoa ngay.

Tôi ngẫm nghĩ một lúc mới nói: “Cô đi gọi Vệ Triết tới đây.”

Vệ Triết nhanh chóng đi vào, tôi ra hiệu cho anh ta ngồi xuống, ngẫm nghĩ một lúc mới nói với anh ta: “Vệ Triết, tôi có chuyện này không biết nên nói thế nào với anh.”

“Chủ tịch Lăng, chị cứ việc căn dặn.” Anh ta rất quả quyết nói.

Tôi nhìn anh ta, ngập ngừng một lúc, không biết phải nói thế nào, dường như anh ta nhìn thấu nỗi lo lắng của tôi, nên nói ra một câu khiến tôi rất hài lòng.

“Mọi chuyện đều nghe theo bà chủ!” Anh ta nhìn tôi rất trịnh trọng nói: “Nếu anh Bùi đã đề cử tôi cho chủ tịch Lăng, thì tôi chỉ xem một mình chủ tịch Lăng là bà chủ.”

Câu nói này suýt khiến tôi cảm động đến rơi nước mắt.

“Anh hãy giúp tôi điều tra Lý Tân Nhị, càng kỹ càng tốt.” Tôi dứt khoát nói với Vệ Triết.

“Được.” Anh gật đầu nhận lệnh.

Sau khi nhìn Vệ Triết rời khỏi đây, tôi tự nhủ với lòng rằng, dù gì cũng phải thử một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.