Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 227: Chương 227




Hành động này ngay lập tức khiến mọi người sửng sốt.

Thực ra, Lộc Minh vừa mới gửi Wechat này cho tôi, nhìn thấy cái này tôi biết ngay sẽ có manh mối, tôi sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như thế.

“Vì vậy tôi sẽ không làm phiền Bác Duệ Thiên Vũ mấy người đâu.” Tôi nói rồi cất điện thoại đi: “Về những gì đã xảy ra sau khi chúng tôi chuyển phát nhanh, tôi nhất định sẽ điều tra và cho mọi người một lời giải thích hợp lý.”

Mắt tôi nhìn thấy lông mày của Bùi Thiên Vũ hơi giật, sau đó lập tức trở lại bình thường.

“Vậy công việc tiếp theo phải nhờ các kỹ thuật viên của nhóm dự án Bác Duệ Thiên Vũ xác định bản vẽ mới và chính xác cho chúng tôi. Tôi sẽ cử người đưa thẳng đến bộ phận kỹ thuật của Tư Nguyên.”

Giọng điệu của tôi rất nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, cho dù là bà Bùi cũng chỉ có thể nghe theo.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy có một điểm cần phải nói rõ: “Tất nhiên về phần tổn thất này, là trách nhiệm của ai thì người ấy phải phụ trách. Nếu là trách nhiệm của Đỉnh Hâm thì chúng tôi sẽ không thoái thác. Các vị, xin lỗi, chúng tôi đi trước.”

Sau đó, tôi đứng dậy và định đưa Hồ Nguyệt đi.

Bùi Thiên Vũ lạnh lùng, trầm giọng nói: “Ngồi xuống!”

Anh nói không lớn nhưng rất có uy lực, tôi đành phải dừng lại và ngồi xuống.

Đôi mắt dài và hẹp của Bùi Thiên Vũ có một tia sáng sắc lạnh, u ám và đầy uy hiếp.

“Vẫn chưa tới lượt các cô phải điều tra chuyện của Bác Duệ Thiên Vũ, nhưng buổi gặp mặt hôm nay thực sự đã khiến tôi mở mang tầm mắt. Tôi không ngờ công ty của mình lại làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy. Trước chuyện đúng sai mà mấy người đã không chịu nổi một kích, chỉ biết bo bo giữ mình như vậy, là truyền thống của ai thế?”

Lời nói của anh rất sắc bén, khiến cho tất cả mọi người, nhất là những người vừa nói ban nãy đều cảm thấy trên mặt đau rát.

Những người có mặt đều đưa mắt nhìn nhau, khí thế lạnh lẽo của Bùi Thiên Vũ giống như một tảng băng sắc bén đầy áp lực. Lúc này mọi người có mặt đều cảm thấy sợ hãi như thảm họa sắp ập xuống đầu, thậm chí không dám thở mạnh, chỉ dán mắt nhìn Bùi Thiên Vũ, chờ đợi quyết định của anh.

“Tôi trả lương cao cho mấy người, không phải để đến khi gặp chuyện là mấy người tránh xa, không dám đứng lên giải quyết như thế. Ngay cả một công ty nhỏ nhoi trong mắt mấy người còn hiểu được đạo lý như thế, vậy mà mấy người dám ở đây lớn tiếng ư! Được, vậy các vị hãy đi tìm một chỗ làm mới đi, tôi thành toàn cho các vị!”

Bầu không khí trong phòng họp giảm xuống mức đóng băng, ánh mắt Bùi Thiên Vũ càng lúc càng lạnh, không hề che giấu sự tức giận khiến người ta sợ hãi, để cho mọi người thấy được sự tàn nhẫn của anh.

Mặc dù những người đó hiểu được ý tứ trong lời nói của Bùi Thiên Vũ, nhưng không ai dám mở miệng hỏi một câu.

Đây là... đây là muốn bắt họ khai đao ư?

Lúc này, toàn thân Bùi Thiên Vũ toát ra luồng khí lạnh lùng uy quyền, ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy toàn thân lạnh run.

Đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại chói tai đột ngột vang lên.

Bùi Thiên Vũ nhìn về hướng có tiếng chuông điện thoại, hạ giọng nói: “Cút ra ngoài!”

Giọng nói không lớn nhưng lại rất mạnh mẽ, chủ của chiếc điện thoại lập tức tái mặt, hoảng sợ ôm chặt điện thoại chạy ra ngoài.

“Lộc Minh, tra! Điều tra xem ai đã thay đổi dữ liệu, cho dù là ai cũng sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.” Bùi Thiên Vũ nói rồi đứng dậy và bước ra khỏi phòng họp.

Bùi Du Thanh tím tái mặt mày, trông rất khó coi.

Tôi cũng đứng dậy, hơi cúi đầu chào bà ta rồi dẫn theo Hồ Nguyệt xoay người rời đi.

Nhưng trong lòng tôi chắc chắn, Bùi Thiên Vũ định lợi dụng chuyện này để làm gì đây? Xem ra tôi lại là một đòn bẩy nữa rồi.

Rõ ràng sự việc này là do con người tạo ra, tôi chắc chắn nó phải có liên quan gì đó đến bản vẽ đã đưa cho Hela, tôi thật sự mỏi mắt mong chờ kết quả cuối cùng của chuyện này.

Tuy nhiên, tôi sẽ không ngồi chờ, tôi sẽ không nhường quyền chủ động cho bất kỳ ai, kể cả Bùi Thiên Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.