Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 230: Chương 230




Ngoài cửa sổ xe, một chiếc Maybach màu đen chậm rãi đậu trước cửa câu lạc bộ, trong tầm mắt tôi hiện ra một bóng dáng đàn ông cao ráo rắn rỏi, đôi mắt sáng với khí chất mê người, đôi chân dài trong chiếc quần sơ mi đen, cổ áo sơ mi đen buông lỏng hai cúc, lộ ra làn da màu lúa mì.

Mái tóc đen sành điệu của người đàn ông được chải chuốt tỉ mỉ, khuôn mặt được che bởi cặp kính râm rất sắc sảo và góc cạnh, để lộ vẻ phong trần anh tuấn, ngũ quan đẹp như điêu khắc, e rằng khó có ai sánh được.

Anh chỉ đứng đó, như một vị thần đáng ngưỡng mộ, thu hút sự chú ý của mọi người.

Anh đích thân mở cửa xe, đưa tay dắt một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy từ trong xe ra, tư thế của người phụ nữ hơi khoa trương, kính râm, khăn quàng cổ và đeo khẩu trang, cùng làm hơi quá.

Nhưng nhìn bộ dáng, thực sự là mê hoặc và nóng bỏng, nhất định không phải Lý Tân Nhị.

Người phụ nữ bước xuống xe một cách duyên dáng, cô ta tự nhiên khoác lấy cánh tay của người đàn ông, thoạt nhìn như cánh chim nhỏ nép vào người, trông thật chói mắt.

Người đàn ông đó là Bùi Thiên Vũ, còn người phụ nữ đó, tôi không biết.

Cảnh tượng này thật sự khiến tôi đau mắt, thảo nào giọng điệu của anh trong điện thoại vừa rồi rất sốt ruột, thảo nào anh không muốn tôi tràn đầy năng lượng, thảo nào anh đến lúc nào và đi lúc nào tôi cũng chẳng rõ….

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Cuồng Si: Hãy Ở Lại Bên Anh! |||||

Thì ra anh đang bận thương hoa tiếc ngọc, làm bạn với người đẹp. Ban nãy giọng điệu còn rất cộc cằn, thế mà bây giờ lại dịu dàng tươi cười.

Tôi thẫn thờ nhìn cặp đôi hoàn hảo bước vào câu lạc bộ suối nước nóng và biến mất khỏi tầm mắt của mình.

Cổ họng tôi như lửa đốt, tay chân lạnh cóng như tê dại đi, tôi không biết mình cứ ngồi như thế trong bao lâu, cho đến khi chuông điện thoại lại reo lên gọi hồn tôi quay về.

Tôi cầm điện thoại lên liếc nhìn, là Đào Tuệ San, chắc là cô ấy đang sốt ruột.

“Em đang ở cửa, vào ngay!” Tôi nói rồi cúp điện thoại.

Nơi này rất gần Cảnh Viên của anh, có vẻ như là cố ý chọn nơi này, đi về cũng rất thuận tiện.

Tôi nhếch mép cười, đôi mắt hơi nheo lại, thật là mỉa mai.

Vừa định xuống xe, cửa kính xe lại bị gõ, tôi quay đầu lại thì thấy Y Mộc đã đến.

Tôi vội vàng mở cửa xuống xe: “Cậu tới nhanh vậy, bay đến à?”

“Nhanh á? Tớ lái xe ba mươi phút rồi đấy!” Cô ấy kêu lên, nhìn về phía tôi: “Sao sắc mặt xấu vậy?”

Tôi vội sờ mặt, giả bộ hỏi: “Có sao? Vừa rồi tớ chợp mắt một lát.”

“Cậu giỏi lắm, lát nữa xem chị Đào không xử cậu mới lạ.” Nói xong, cô ấy khoác tay tôi và bước vào trong, miệng vẫn bô bô kể cho tôi nghe chuyện về cô diễn viên nổi tiếng của cô ấy, nhưng tôi chẳng nghe thấy gì cả.

Khi gặp Đào Tuệ San, Y Mộc lập tức tố cáo tôi, quả nhiên Đào Tuệ San đã xử tôi, tôi chỉ cười mà không biện giải.

Câu lạc bộ này trông rất lớn, chúng tôi chỉ gọi vài món ăn vặt, sau đó thay bộ đồ bơi dùng một lần ở đây rồi đi đến bể tắm nước nóng. Đúng là câu lạc bộ cao cấp, áo tắm dùng một lần cũng rất đẹp, đều là hàng cao cấp.

Tôi nhìn quanh, không thấy bóng dáng của Bùi Thiên Vũ và người phụ nữ đó.

Đào Tuệ San thấy tôi nhìn quanh liền hỏi: “Tìm ai vậy? Gặp người quen à?”

Tôi vội lắc đầu: “Không! Chỉ ngắm cảnh thôi. Ở đây đẹp quá, để bữa nào dẫn bố mẹ với Điềm Điềm đến đây.”

“Chắc chắn rồi, bữa nào họ đến, tớ cũng đi.” Y Mộc nhanh nhảu nói: “Nơi này cũng rất đẹp.”

“Đương nhiên, ở đây có rất nhiều bể nước nóng, đủ loại công năng. Chúng ta đang tắm là một căn phòng bình thường. Phòng cao cấp còn có một bể VIP, người ta ở trong phòng của họ, vừa ăn vừa ngâm nước nóng, còn làm gì nữa hay không thì em không biết được!” Nói xong cô ấy cười xấu xa, còn lòng tôi chợt se lại.

Đúng vậy, tất nhiên người ta phải mướn phòng cao cấp để làm những chuyện riêng tư rồi.

Tôi tưởng tượng, một nam một nữ ở trong phòng, khỏa thân và ngâm mình trong suối nước nóng thì có thể làm gì chứ? Tôi chợt cảm thấy hơi khó thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.