Tôi mở miệng hai lần, nhưng cuối cùng thì thật sự chẳng thể nói nên lời. Tay của tôi siết chặt lấy cái túi, móng tay đâm vào lòng bàn tay, loại đau đớn này khiến tôi bất giác cảm thấy thoải mái.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, anh duỗi tay với lấy nó, liếc mắt nhìn qua màn hình một cái, sau đó lại nhìn về phía tôi, không hề do dự bấm nghe: “Alo!”
Giọng nói phụ nữ từ đầu dây bên kia truyền đến vô cùng rõ ràng: “Thiên Vũ, anh đang ở đâu vậy?”
“Tôi đang bận!” Giọng điệu anh khá lạnh, không hề có chút dịu dàng hay nuông chiều nào.
“Có muốn em tới đó không? Hay là… Anh tới chỗ em cũng được!” Người phụ nữ nói tiếp, giọng nói vô cùng mềm mại.
“Để hôm khác! Cúp máy trước! Tôi có việc cần phải làm!” Bùi Thiên Vũ nói xong lập tức ngắt điện thoại.
Tôi có hơi xấu hổ, nhìn về phía anh, thấy anh tắt điện thoại thì vội nói: “Anh Bùi, anh bận gì thì làm đi! Tôi xin phép!”
Nói xong tôi không đợi anh trả lời, xoay người định phóng ra phía ngoài.
Nhưng tôi nhanh, anh lại càng nhanh hơn, ngay giây tiếp theo, tôi đã bị anh ôm vào trong ngực.
Tôi sợ hãi kêu lên một tiếng, anh xoay người tôi lại, đối diện thẳng vào mắt anh. Sau đó, thời điểm anh cúi người định hôn tôi, con ngươi anh bỗng chăm chú nhìn vào một chỗ, tức khắc, tôi thấy một ngọn lửa vô hình bùng lên trong mắt anh.
Anh nhìn cổ tôi, trong cơn giận dữ, thấp giọng chất vấn: “Sao lại có cái này? Là ai làm?”
Tôi giật mình đứng ngốc một chỗ, không biết anh đang nói đến cái gì? Ánh mắt bắt đầu hoảng loạn: “Không biết anh đang nói cái gì?”
Anh túm chặt cổ tay tôi, đi về phía một cánh cửa khác trong nhà, bàn tay to của anh giống như cái kìm sắt kẹp chặt cổ tay mảnh khảnh của tôi, thật sự rất đau.
Đẩy cửa đi vào, đó là một phòng tắm vô cùng xa hoa, trên tường có gắn một chiếc gương, anh kéo tôi tới trước gương, mở miệng nói: “Nhìn đi, tự mình nhìn đi! Đừng nói em không nhớ do ai làm?”
Tôi đón lấy con ngươi hung ác nham hiểm của anh, nhàn nhạt nói: “Có ý nghĩ gì sao? Dù đó có là ai, tôi đều phải chấp nhận, tôi phải học được cách tự đối mặt một mình, chỉ cần chúng ta buông bỏ, tất cả chúng ta đều sẽ không bị ràng buộc, vậy thì hà cớ gì phải khiến mọi thứ thêm rối rắm, tựa như tôi không thể can thiệp vào cuộc sống của anh vậy. Cuộc sống của tôi có tốt có xấu thế nào tôi cũng chịu, tôi không cần bất kỳ kẻ nào bố thí, tôi cũng chẳng có lý do gì để ỷ lại!”
Anh cụp mắt, từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm khuôn mặt tôi, nét lạnh lùng bất giác dịu đi một chút.
Tôi có phần chán nản, nói với giọng điệu mềm mại: “Thật ra tôi rất muốn nói chuyện phiếm cùng anh, nhưng khi thấy điệu bộ lạnh nhạt, dáng vẻ xa cách của anh, đột nhiên tôi cảm thấy không cần nói gì nữa, bởi vì tôi sợ anh khó xử, và cũng sợ sẽ làm khó chính mình! Lãnh đạm thì chính là lãnh đạm, đã không có bật lửa thì hà tất gì phải cố đốt.”
“Dù tình cảm có sâu đậm đến đâu, nhưng không có duyên phận thì cũng chẳng có cách nào tiếp tục, cứ si ngốc chờ đợi cũng chẳng có ý nghĩa gì! Thả tôi ra, trái tim anh cũng được bình ổn! Như vậy chẳng phải rất tốt sao?” Mũi tôi đau xót, nhanh chóng cụp mắt xuống.
Anh đột nhiên vươn tay kéo cổ áo tôi, tôi không hề có sự chuẩn bị trước, vội né tránh, nhưng lại bị anh túm cổ áo xách ngược trở lại, hàng lông mày cau chặt.
Tôi né tránh khiến anh có phần tức giận.
Ngay lập tức, sắc mặt Bùi Thiên Vũ thay đổi, giọng điệu cũng trở nên hung ác nham hiểm: “Làm tốt thật đấy, còn dám để người ta hôn vào đây.”
Trái tim tôi như bị người ta đâm mạnh một cái, vốn định nói có liên quan gì đến anh! Nhưng chung quy là tôi không dám.
Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào mặt tôi, cảm xúc trong mắt biến hóa khó lường, bàn tay to của anh đặt sau đầu tôi, sau đó đẩy đầu tôi lên phía trước, anh dường như không thể chịu nổi mà cúi xuống hôn tôi, mùi rượu thoang thoảng tỏa ra từ ngực và cổ anh, che trời lấp đất lao đến.
Tôi dùng sức đẩy anh ra, nhưng anh lại càng ôm tôi chặt hơn. Động tác của anh trước giờ chưa từng ngang ngược dữ dằn như vậy, và tôi trở nên vô dụng trước đòn tấn công mạnh mẽ của anh, không kịp trốn tránh.
Nụ hôn đó khiến tôi có hơi rung động, tôi sợ tôi sẽ không thể tiếp tục giả bộ được nữa, cuối cùng nhịn không được dùng sức cắn mạnh lên môi anh. Anh bị đau, hơi buông tôi ra, tôi thấp giọng nói với vẻ oan ức: “Thế này là sao hả? Anh coi tôi là cái gì?”
Bùi Thiên Vũ tung một quyền vào tấm gương phía sau tôi, nghiến răng thấp giọng nói: “Mẹ nó, thế này là gì đây?”
Trái tim tôi đột nhiên nhảy loạn xạ, anh đột nhiên nổi giận như vậy khiến tôi sợ hãi run bần bật, không biết phải làm sao.
“Ở bên anh, chẳng lẽ thực sự khiến em phiền chán đến mức đó sao? Chẳng lẽ tất thảy những việc anh làm, em thật sự không hiểu chút nào sao? Anh đã nói rồi, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, em cũng chỉ cần tin tưởng mình anh thôi. Em không làm được à? Trí thông minh của em chạy đi đâu rồi?”
Đột nhiên anh đưa ra hàng tá câu hỏi như vậy khiến tôi không biết phải trả lời thế nào, và hơn hết là tôi không thể hiểu điều anh thực sự muốn nói.