Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 252: Chương 252




Tôi không khỏi âm thầm lau mồ hôi thay Tân Hạo Đình, anh ta quá muốn ra mặt, giẫm tôi đến chết, nên lần này chỉ có thể tự cầu phúc cho bản thân.

Anh ta và tôi chỉ là một con hồ ly, nên không thể nào địch lại hai con hồ ly cái.

Nếu xét từ góc độ này thì việc không tham gia cũng không hẳn là xấu, tôi thật sự không muốn đấu trí đấu dũng với bọn họ, mà chỉ muốn kiếm chút tiền một cách bình yên, để trong lòng được thanh thản.

Ăn trưa xong, tôi rủ anh Cửu và Hồ Nguyệt cùng đi tới chợ vật liệu xây dựng với tôi, bởi vì đã lâu rồi tôi chưa đi đến đây.

Năm đó chúng tôi bắt đầu từ đây, tìm kiếm hàng chục loại vật liệu cho từng khách hàng, ngẫm lại cũng rất có cảm giác thành tựu. Khi đó, chợ cũng không lớn lắm, nhưng bây giờ đã trở thành nơi tập trung vật liệu xây dựng lớn nhất cả nước.

Sản phẩm ở đây vô cùng phong phú, chỉ cần là đồ trang trí xây dựng thì lớn nhỏ đều có hết.

Vệ Triết cũng đang ở đây, hình như anh ta có hơi ngạc nhiên khi thấy tôi đi tới: “Chị Dao, sao chị lại ở đây?”

“Đã lâu lắm rồi tôi không đến đây nên tới đi dạo thôi.”

Tôi nhìn xung quanh, thầm nghĩ, nếu không phải chúng tôi cũng làm hạng mục công trình, mà chỉ tập trung vào một hai loại, có kỹ thuật chuyên môn riêng, thì đó cũng là công việc kinh doanh khấm khá.

Vệ Triết nói nhỏ với tôi rằng: “Tôi đã điều tra hạng mục ở Tô Thành lần nữa, quả thật ban đầu mảnh đất đó thuộc quyền sở hữu của Hằng Viễn, nhưng không hiểu tại sao lại rơi vào tay của Bùi Du Thanh. Lúc trước hai nhà luôn là đối thủ cạnh tranh, trực giác mách bảo tôi rằng, có lẽ Bùi Du Thanh đã động tay động chân.”

Tôi không nói gì, Bùi Thiên Vũ đã nhớ nhung mảnh đất ở thành phố Lâm này từ rất lâu, chắc chắn anh đang có kế hoạch sâu xa nào đó, nếu Bùi Du Thanh thật sự làm như vậy, chẳng khác nào đang phá dỡ đài của mình?

Xem ra bà già này không muốn Bùi Thiên Vũ lấy lại những thứ thuộc về mình, điều đó đã chứng tỏ, Bùi Du Thanh không muốn anh thực hiện.

“Anh tiếp tục điều tra thử xem, rốt cuộc Bùi Du Thanh đã lấy được mảnh đất ở Tô Thành đó bằng cách nào.” Tôi khẽ nói: “Chắc chắn phải có điều kiện ở trong đó.”

Vệ Triết gật đầu.

Chúng tôi đi dạo một vòng, đúng lúc gặp Từ Quốc Thiên ở cửa, ậu ta chỉ chào tôi một tiếng, rồi vội vã chạy vào chợ.

“Anh hãy đi xem thử đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi nói nhỏ với Vệ Triết, anh ta liền xoay người căn dặn thanh niên đang đứng bên cạnh.

Tôi ngồi đợi ở trên xe, chẳng mấy chốc Vệ Triết đã mở cửa ngồi vào, nói với tôi rằng: “Anh ta đang kiểm kê.”

“Kiểm kê ư?” Tôi lẩm bẩm rồi khởi động xe quay về.

Trở về công ty, tôi nhìn đồng hồ rồi nói với anh Cửu và Hồ Nguyệt rằng: “Tôi không đi lên đâu.”

Bọn họ đáp lại rồi xuống xe, còn tôi thì một mình lái xe đến Quảng trường Thời đại, từ tốn đi dạo trong trung tâm mua sắm, rồi đến quầy dành cho trẻ em, mua một đống đồ chơi và vài bộ quần áo trẻ em, sau đó lại mua thêm mấy bộ đồ mùa xuân cho con gái, bây giờ mới xách đồ đi ra ngoài.

Đúng lúc trước mặt có mấy người phụ nữ đang đi tới, ai cũng ăn mặc đẹp đẽ, vừa nói vừa cười bước vào trong, mà đi đầu là Điền Ny.

Trong lòng tôi cười thầm, không ngờ thế giới này thật sự quá nhỏ, đi đâu cũng có thể gặp mặt.

Lúc cô ta nhìn thấy tôi thì sửng sốt, bước chân cũng chậm lại, ánh mắt khóa chặt tôi. Tôi nở nụ cười bước đến: “Cô Quý cũng đi mua sắm à?”

Cô ta hờ hững liếc nhìn tôi, như thể đang suy nghĩ nên nói gì với tôi, đồng thời bước chân cũng dừng lại, mấy người phụ nữ ở phía sau cô ta cũng đứng lại, tất cả đều đổ dồn ánh nhìn về phía chúng tôi.

Điền Ny quay đầu lại nói với bọn họ: “Mọi người cứ vào trước đi!”

Mấy người đó liếc nhìn tôi, rồi mỉm cười đi lên lầu.

Điền Ny thu hồi ánh mắt nhìn về phía tôi: “Không ngờ lại gặp cô ở đây.”

Tôi cười đáp: “Tôi chỉ tùy ý đi dạo ở đây thôi.”

“Sếp Lăng đúng là có thủ đoạn, khiến tôi luôn khâm phục.” Giọng điệu của Điền Ny rất bình thản, nhưng trong lời nói lại mang theo hàm ý sâu xa.

“Ý cô là sao?” Tôi bình tĩnh hỏi ngược lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.