Trong lòng nghĩ thế, tôi vội đạp ga, mau chóng rời khỏi đây.
Đến nhà, hai người họ vẫn xem TV ở phòng khách, tôi biết họ đang đợi tôi.
“Đến nhà chưa?”Mẹ tôi hỏi.
“Ừm!” Tôi ậm ừ, thay giày xong: “Sao bố mẹ còn chưa ngủ?”
Bố tôi đứng dậy, ưỡn người: “Ngủ chứ, con về rồi thì cũng yên tâm!”
“Cậu Bùi này cũng tốt với Điềm Điềm quá!” Mẹ tôi thừa cơ nói: “Không ngờ con bé nhà mình lại dính người vậy.”
“Anh ấy cũng cô đơn lắm. Bố mẹ mất cả rồi, người thân đã ít lại càng ít hơn, có lẽ anh ấy quyến luyến không khí gia đình của chúng ta!” Tôi cố ý nói ra điểm yếu của anh.
Nói đến đây, tôi lại nhớ ra, cả Tết này anh một thân một mình, cô đơn mà nhìn nhà người ta vui vẻ sum vầy, bỗng cảm giác đau lòng.
“Cậu ấy có công ty lớn lắm à?” Bố nghe xong có vẻ rất để tâm.
“Công ty càng lớn có lẽ càng khó mà tự do! Một mình toan tính mọi thứ, công ty lớn thì sao? Bước nào khó bước đó!” Tôi nói những lời nghe có vẻ bới lông tìm vết.
“Bố mẹ mất hết rồi sao?” Mẹ tôi cũng mềm lòng: “Sao lại như thế? Trông cậu ấy cũng không lớn mấy?”
“Đúng rồi, tai nạn hàng không, đi cùng lúc!”
“Ôi trời ơi! Tội quá!” Mẹ tôi bất ngờ: “Không ngờ lại là như vậy, trông cậu ấy cũng cao quý sang trọng mà! Cũng sáng sủa, sao số khổ thế này, đúng là tội nghiệp mà.”
Mẹ tôi lại thở dài: “Nhưng mà nghe nói gia thế cậu ấy rất tốt... so với chúng ta thì chúng ta không với tới!”
“Mẹ! Đừng lúc nào cũng nhìn vấn đề có mục đích như vậy. Tụi con chỉ là bạn thôi, còn chưa có tính gì, hơn nữa, nói thế còn sớm, con sẽ có quyết định của con!” Tôi kháng nghị: “Ngủ đi, trễ rồi!”
Nói xong, tôi kéo họ lên lầu.
Đêm này tôi lại không ngủ được, cứ trở mình nhớ anh, nhớ những gì anh nói với tôi tối nay.
Lại nhớ đến tai nạn hàng không không đơn giản kia, tôi bỗng sởn gai óc, chẳng lẽ liên quan tới người cô Bùi Du Thanh của anh? Đó là cô ruột đấy, nếu là thật thì người phụ nữ này quá độc ác.
Bất giác tôi lại nhớ đến mặt người cô đó, còn có thái độ lạnh lùng của bà ta.
Cứ như vậy, hôm sau tôi ngủ dậy trễ.
Nếu không phải điện thoại ở đầu giường kêu ầm trời, e là tôi cũng khó mà tỉnh.
Tôi nhìn màn hình điện thoại, là Tân Hạo Đình.
Tôi lại nằm xuống, tay nắm điện thoại, bắt máy: “Lăng Hoa Dao, buổi tối có thể đưa con ra ngoài một chút không, tôi muốn ăn cơm với con, hôm qua là sinh nhật con, tôi chưa quên, nhưng hôm qua tôi có khách lớn, không đi được!”
“Hôm qua tôi tổ chức tiệc cho con bé rồi, hôm nay cũng không phải sinh nhật gì sao phải chúc mừng? Anh bận việc của anh đi! Không cần để ý!” Tôi lạnh lùng đáp.
“Hoa Dao, cô đừng như thế, dù gì cô cũng không đại diện cho con bé, nó sẽ nhớ bố thôi mà, cô không thể áp đặt con bé được, thế là không công bằng với nó, đúng không?”
Anh ta thế mà lại giảng đạo lý với tôi đấy, nhưng tôi biết rõ anh ta nói không sai, anh ta là bố đứa nhỏ thật, điều này là sự thật không thể thay đổi.
“Vậy buổi tối hỏi Điềm Điềm xem! Nếu nó muốn đi thì anh đưa con bé đi!” Tôi thoả hiệp, không thể thay thế trách nhiệm của bố được.
“Được! Không phải tôi đưa đi mà là chúng ta cùng đi!” Anh ta được nước lấn tới.
Tôi cạn lời, thầm mắng thứ mặt dày.
“Vậy tối tính!” Tôi nói một cách nhàn nhạt.
“Cứ thế đi, tối tôi tới đón!” Tnh ta nghe có vẻ rất vui: “Tối gặp!”