Tôi nhàn nhã uống trà nhìn Điền Ny, không hề né tránh ánh mắt của cô ta, thậm chí còn mỉm cười với cô ta, cố ý tỏ vẻ cho cô ta thấy rằng tôi chẳng hề để tâm đến.
Gương mặt của cô ta ngày càng lạnh lẽo, dáng vẻ đó như muốn dùng ánh mắt để xé xác tôi.
Tôi cảm thấy thật buồn cười, người này đúng là ý chí chiến đấu sục sôi. Tôi không hiểu tại sao Quý Thanh Viễn lại thích một người suốt ngày ầm ĩ như cô ta? Thảo nào hôm đó Quý Thanh Viễn cũng nói rằng đã có người trị được tính ngang ngược của cô ta.
Tôi chợt hiểu rõ tại sao Quý Thanh Viễn lại muốn che giấu tài sản của mình, có lẽ anh ta đã sớm cảm thấy Điền Ny không phải là bạn đời lâu dài đồng cam cộng khổ với mình. Nếu anh ta đã bắt đầu che giấu lợi ích của mình thì chắc chắn đang chuẩn bị làm chuyện gì đấy.
Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ mặc đồ công sở màu đen từ bên trong bước ra, khí chất mạnh mẽ già dặn, tướng mạo cũng rất nghiêm nghị, đôi mắt hơi xếch lên, con ngươi âm u lạnh lẽo, khiến người khác cảm thấy rất áp lực.
Cô ta vừa bước ra đã liếc nhìn những người có mặt tại đây: “Mọi người hãy yên tĩnh!”
Mọi người đều nhìn về phía cô ta, ánh mắt của cô ta quét một vòng, rồi hơi ngừng lại trên người Điền Ny, tôi thấy khóe miệng của Điền Ny khẽ co giật khó có thể nhận ra, sau đó cô ta xoay người bình tĩnh ngồi ở đó, trong lòng tôi đã hiểu rõ đôi chút.
Lúc này, Điền Ny ngồi ở đấy nói với dáng vẻ ngư ông đắc lợi: “Quản lý Vương, cô tới rất đúng lúc, cô hãy xem mà làm đi! Nếu hôm nay cô không giải quyết ổn thỏa, một là bọn họ hoàn lại thẻ, hai là tôi và các chị em của tôi đều sẽ hoàn lại hết.”
Giọng điệu của cô ta hơi uy hiếp.
“Vậy thì hoàn lại đi, để khỏi ồn ào như vậy! Vừa bước vào đã mắng chửi.”
“Cô nói ai đấy?”
Quản lý Vương cười nói: “Mọi người đừng tranh cãi nữa, tất cả đều sẽ có phòng, nên mọi người không cần phải nóng nảy như vậy!”
Có người phàn nàn với cô ta về nhân viên phục vụ, cũng có người chỉ trích đám người Điền Ny quá đáng, còn tôi thì luôn giữ im lặng, rõ ràng quản lý Vương kia hơi thiên vị Điền Ny một cách lặng lẽ.
Điền Ny tiếp tục vênh váo hung hăng nói: “Chuyện này vốn chẳng có gì, nhưng quản lý Vương, chúng tôi đã chi tiêu ở chỗ của cô lâu như vậy, cô cũng biết mấy người chúng tôi ở đẳng cấp nào rồi đấy.”
Vừa dứt lời, mấy người chờ đợi kia đều khịt mũi khinh thường.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự ngang ngược của Điền Ny.
“Nếu một mình tôi làm thẻ ở chỗ của cô thì thôi đi, nhưng bạn bè trong giới của tôi đều theo tôi đến chỗ của cô. Thẩm mỹ viện của các cô không nhận khách quen đúng không? Nếu các cô không vui thì tôi có thể rời đi.”
Thật ra tôi biết rõ, cô ta đang bày điều kiện của mình ra, tôi không tin, cô ta sẽ đi nơi khác. Lúc Đào Bích Hồng đưa thẻ cho tôi đã nói rằng, đây là thẩm mỹ viện nổi tiếng nhất Giang Thành, sở dĩ phụ nữ đổ xô vào đây như vậy là vì thẩm mỹ viện này nổi tiếng ở bên ngoài, đại diện cho thân phận.
Con người Điền Ny luôn khoe khoang thân phận cô Quý của mình, tất nhiên sẽ không rời khỏi đây.
“Cô Quý, người tới đều là khách. Mọi người đều nhường một bước đi. Tôi sẽ sắp xếp để mọi người bắt đầu nghỉ ngơi ngay, đỡ hơn là lãng phí thời gian như thế này, rồi hôm khác tôi sẽ mời riêng cô.” Quản lý Vương cười nói với Điền Ny.
“Không được, dưới tình huống này, sao tôi có thể nghỉ ngơi được chứ? Tôi nhàn nhã đến thế cơ à? Một là bọn họ rời đi, hai là chúng tôi hoàn lại thẻ.” Điền Ny không chịu buông tha nói, rõ ràng cô ta đang nhắm vào tôi.
“Đúng đó, chúng tôi sẽ hoàn lại thẻ. Chúng tôi đâu phải khách quen bên các cô.” Mấy người nịnh hót kia cũng lên tiếng phụ họa.
Quản lý Vương nhìn tôi với vẻ mặt khó xử, rồi nhanh chóng đi về phía tôi.
Tôi bình tĩnh nhìn cô ta, trong lòng oán thầm, cùng lắm thì tôi hoàn lại thẻ, đúng lúc tôi cũng không muốn lãng phí tiền của Đào Bích Hồng, nếu biết một thẻ đắt như vậy, tôi đã không đòi hỏi.
Thiệu Tiểu Lôi liếc nhìn tôi, tôi giơ tay lên, bảo cô ấy đừng lên tiếng.
Quản lý Vương đi tới trước mặt tôi, trên mặt vẫn nở nụ cười: “Cô này! Xin chào! Tôi tên là Vương Tinh - quản lý ở đây. Trước giờ tôi chưa từng gặp cô.“. Truyện Ngôn Tình
“Đúng vậy, hôm nay là lần đầu tiên tôi đến đây.” Tôi không hề né tránh, mà muốn xem thử cô ta sẽ giải quyết thế nào, cho dù hoàn lại thẻ thì tôi cũng không thể hoàn lại một cách quá mất mặt.
“Vậy... cô xem...” Cô ta hơi khó xử nhìn tôi, rồi dừng lại.
“Cô cứ nói thẳng ra đi!” Tôi rất độ lượng nói, nhưng lại mang theo vẻ uy nghiêm.
Vương Tinh nhìn tôi, càng cười tươi hơn: “Là thế này, quả thật tiệm của chúng tôi có chế độ hội viên, là dựa vào mức tiêu thụ và thời hạn để lập ra đẳng cấp của hội viên. Cô Quý này là khách hàng quen thuộc của tiệm chúng tôi, vì thế xét từ góc độ của tiệm chúng tôi...”
“Ý của tiệm các cô là... Cô ta không hoàn lại thì tôi phải hoàn lại đúng không?” Tôi vẫn giả vờ bình tĩnh nhìn quản lý Vương, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, xem ta hôm nay mình ra ngoài không xem lịch, nên phải bị mất mặt rồi.
“Đúng vậy, nếu tôi không hoàn lại thì cô phải hoàn.” Điền Ny khoanh tay, dáng vẻ hoàn toàn thắng lợi, thừa thắng xông lên.
Tôi đáp lại ngay: “Được! Tôi sẽ hoàn lại, nhường lại tình thế này cho cô Quý, hy vọng cô cứ từ từ mà hưởng thụ.”
Dứt lời, tôi mở túi xách, lấy ra một tấm thẻ, đưa cho Vương Tinh.