“Hừ! Không phải cô ta thì còn ai?” Y Mộc cằn nhằn một tiếng: “Mẹ nó chứ, người gì thế không biết! Sớm muộn gì cô ta cũng tự hại chết mình!”
“Được rồi! Gặp rồi nói!” Tôi vội vàng hô dừng, nếu không khổ chủ này lại nói dông nói dài.
Đang nói chuyện, lại có người gọi đến, tôi vội vàng nhìn một cái, là Bùi Thiên Vũ gọi tới, tôi nói với Y Mộc: “Cậu cúp đi, có người gọi tới rồi!”
Cô ấy tắt máy, tôi nhận cuộc gọi của Bùi Thiên Vũ: “Alo?”
“Em nói chuyện với ai vậy?” Anh hỏi.
“Y Mộc!”
“Ồ… Tối nay tan làm rồi thì về Cảnh Viên luôn nhứ.” Bùi Thiên Vũ lại nói với giọng đương nhiên ấy.
“Ồ!” Bỗng dưng tôi cảm thấy mặt mình nóng ran, nhưng vẫn nở một nụ cười ngọt ngào: “Anh không bận sao?”
“Em nói xem?” Anh bịn rịn nói: “Em có thể giúp anh bớt bận!”
“Nói gì vậy…” Tôi cảm thấy hít thở không thông, trong lòng nghĩ người đàn ông này đúng là không chịu được, chả biết ngượng gì cả.
Trong máy vọng đến tiếng cười của anh: “Nghĩ xem muốn ăn gì? Anh bảo họ làm cho em.”
“Trưa nay em hẹn hai người bạn rồi, ăn đồ Trùng Khánh! Tối ăn gì nhạt một chút là được!” Tôi cũng chẳng khách sáo.
“Vậy được! Tắt máy nhé!”
Tôi nghĩ đến dáng vẻ anh bây giờ, thả lỏng tầm nhìn, dựa người vào ghế, tay chống đầu, trong lúc vẫn đắm chìm vào điều này thì Đào Tuệ San gõ cửa bước vào.
Nhìn thấy tôi vẫn đang đắm chìm trong niềm vui của mình, cô ấy đi tới hỏi tôi: “Lại mơ giữa ban ngày gì đấy? Cười tươi như hoa vậy?”
Tôi vội nín cười: “Mơ gì đâu, chuyện trên hợp đồng ấy mà, vừa nói chuyện xong.”
“Đi thôi! Chúng ta vừa đi vừa nói, em gọi cho cô ấy chưa?” Đào Tuệ San xách túi, trông cô ấy mới bắt mắt làm sao, tôi không sao quên được lần đầu gặp Đào Tuệ San.
“Em nói chị nghe, hôm qua em ra mặt một phen đấy!” Tôi dọn dẹp bàn làm việc xong xuôi thì cầm túi lên, vừa đi ra ngoài vừa nói với Đào Tuệ San: “Còn tưởng là một pha tự nhục cơ, ai ngờ lại làm người khác vuốt mặt không kịp!”
Đào Tuệ San tò mò nhìn sang tôi: “Nói xem!”
Tôi cười: “Đều là nhờ ơn chị hết, mới đánh được một trận đỉnh thế này!”
“Còn liên quan tới chị à? Vậy em mau nói đi!” Cô ấy càng tỏ vẻ hiếu kỳ.
Tôi vừa đi xuống lầu với cô ấy, vừa kể lại chuyện hôm qua gặp Điền Ny, kể lại đầy đủ cho cô ấy nghe, không sót chi tiết nào.
Đào Tuệ San nghe tôi nói vậy thì nói: “Lần này xem như em đã tạo hiềm khích lớn với cô ta rồi đấy, em phải cẩn thận, ả này thâm độc lắm, không chịu nổi người khác đối kháng với mình đâu, cô ta sẽ kiếm chuyện với em cho xem.”
“Vậy thì chịu, em không hù dọa cô ta thì cô ta lại đuổi cùng giết tận thật, chị không thấy cô ta lúc đó đâu, như kiểu em không chết thì cô ta không dừng tay vậy! Thật ra lúc đó em cũng muốn hào phóng trả thẻ lại, tiết kiệm tiền giúp chị thì cũng tốt thôi, nhưng ai ngờ cô ta cứ bám dai như đỉa, cuối cùng lại gậy ông đập lưng ông.”
Tôi vừa xòe tay vừa cười nói.
“Chiếc thẻ chí tôn đấy vốn là Bùi Thiên Vũ cho em, chị mượn tiếng thơm em chút thôi!” Đào Tuệ San cười khì.
“Bùi Thiên Vũ?” Tôi như bị sét đánh, trợn tròn mắt không dám tin mà nhìn Đào Tuệ San, không ngờ lại liên quan tới anh.
“Sao lại là anh ấy, có chuyện gì thế? Sao em lại không biết?” Tôi hơi bất ngờ, bèn hỏi cô ấy, không hề hay biết gì việc thẻ chí tôn đó lại từ chỗ Bùi Thiên Vũ ra.
“Đúng rồi, là khoảng thời gian hai người không liên lạc đó, lúc tết ấy, chị với…” Cô ấy khẽ nói một cái tên vào tai tôi, tôi gật đầu như không có gì.
“Hôm đó anh ta hẹn gặp anh Bùi, đưa cả chị theo, họ bàn chuyện đầu tư gì đấy, gần về thì Bùi Thiên Vũ đưa cho chị hai chiếc thẻ, chính là hai chiếc thẻ đó, em nghĩ đi, chẳng lẽ chị lại không hiểu ý anh ấy? Nếu chỉ là cho chị thì một chiếc là được rồi!”
Đào Tuệ San nhún vai: “Anh ấy để ý nhiều thứ về em lắm đấy.”
“Còn chị thì lại hiểu chuyện quá cơ!” Tôi buộc phải khen cô gái này một câu: “Chẳng trách phục vụ nhanh nhảu nói nếu trả chiếc thẻ này lại thì họ phải dẹp tiệm.”
“Không dẹp tiệm thì làm gì. Em đừng quên chỗ đó chính là trực thuộc sản nghiệp dưới trướng Nhạc Hào, mà Nhạc Hào lại là của Bùi Thiên Vũ, mà một đám người muốn bắt nạt người phụ nữ của anh ấy, anh ấy mà cho qua mới lạ ấy.”
Đào Tuệ San phân tích nghe cũng ra ngô ra khoai, tôi biết cô ấy cũng thích cảm giác “đặc biệt” này: “Vậy nên có nhiều khi chị nghĩ cuộc sống như kiểu của chị bây giờ, ở một góc độ nào đó mà nói thì rất giống như em nói, chính là yên ổn!”
Cô ấy thở dài một hơi: “Cũng có nhiều lúc, cũng mong sao có được một tình yêu chung thủy, nhưng không có cái số đó, chịu thôi.”
“Chị vẫn còn trẻ, đừng nói chuyện đau đớn vậy được không?” Tôi khoác tay cô ấy, nói lại một câu.
Cô ấy cười phụt, rồi lại nói với giọng điệu bất cần: “Đồ ngốc, chị khác em, danh tiếng vang xa rồi!”
“Vậy chẳng lẽ chị tính đi theo anh ấy mà không có danh phận gì hay sao?” Tôi hỏi một câu, không biết tại sao, tôi đột nhiên nhớ tới hình bóng người đó.