Bên tai đủ loại tiếng động, hỗn tạp cả lên, cả người tôi đau đớn, sang chấn mạnh, xe tải đâm sầm từ đằng trước, phút chốc tôi bị bao vây bởi một vật màu trắng, bị ép chặt đến mức ngợp thở, mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi, thậm chí là tiếng thắng xe chói tai, tiếng chuông điện thoại, tôi giật mình thốt lên một tiếng: “Aaa...”
“Tỉnh rồi!... Tỉnh rồi!”
Tôi thở mạnh, cảm giác vật thể màu trắng đó sắp đè chết tôi.
“...Hoa Dao, con ổn không? Hoa Dao...”
Tôi nhìn sang theo hướng giọng nói, nhìn thấy ánh mắt lo lắng và gương mặt khóc đến méo mó của mẹ, Đào Tuệ San đang đỡ tay bà, bố đứng phía sau cũng đỏ hoe cả mắt.
“Mẹ...”
“Cậu thấy sao rồi? Lăng Hoa Dao, cậu nghe thấy tớ nói không?” Y Mộc nói.
Tôi chậm rãi quay đầu nhìn cô ấy, gương mặt cô ấy đầy vẻ hoảng sợ, một đoàn người thân của tôi như Vệ Triết cũng ở đây.
“Con chưa chết ư?” Tôi mở miệng hỏi, thật ra chỉ là một câu bông đùa, nhưng nói ra rồi thì lại mang nghĩa khác.
“Này, chết gì mà chết!” Y Mộc hét lên: “Đại nạn không chết ắt có phước lớn về sau!”
“Mau gọi bác sĩ...”
Y Mộc chạy ra, sau đó là một đoàn bác sĩ tới, khí thế rất đáng sợ, cứ như bác sĩ cả bệnh viện đều đến. Sau lưng họ còn có Bùi Thiên Vũ, còn có trợ lí Lộc Minh của anh.
Họ kiểm tra kĩ một lượt cho tôi, một bác sĩ lớn tuổi nói: “Đúng là may mắn, kỳ tích mà... Chỉ có vết thương cũ ở xương đòn xuất hiện vết nứt, ở đùi có chấn thương ngoài da với tổn thương phần mềm, phần mềm dưới da chỗ ngực do bị va chạm mạnh mà bị tổn hại một diện tích lớn, có chấn thương sọ não nhẹ, đây đã là may mắn trong cái bất hạnh rồi đó!”
Các bác sĩ khác cũng phụ họa theo: “Mạng lớn! May quá!”
“Bác sĩ, vết thương cũ có cần cố định nữa không?” Bùi Thiên Vũ vội hỏi: “Bị thương ở ngực có làm đau không?”
“Đó là điều tất yếu, sau khi cơ và tinh thần được thả lỏng thì bệnh nhân sẽ thấy đau trước ngực, phải một tuần sau mới hết đau, chỗ xương đòn không cần cố định, nhưng cố gắng đừng hoạt động mạnh.”
Lúc này một y tá nhanh chóng bước vào, đưa một phần báo cáo cho bác sĩ: “Bác sĩ Trương, đây là báo cáo xét nghiệm máu của bệnh nhân, bác sĩ của khoa xét nghiệm bảo đưa cho ông xem thử.”
Vị bác sĩ lớn tuổi xem xét kĩ số liệu trên đó, sau đó cau mày hỏi tôi: “Bình thường có phải đôi lúc cô thấy hơi váng đầu, cả người mất sức? Hoặc đột nhiên tim đập mạnh, khó thở, buồn bực?”
Tôi nghiêm túc nhìn ông: “Có!”
“Bao lâu rồi?” Bác sĩ hỏi.
“Được một khoảng thời gian rồi, dường như là mỗi lần ngồi xe lâu quá sẽ có cảm giác đó, rất muốn ngủ, cả người mất sức!” Tôi nghĩ đến hiện tượng gần đây, miêu tả cho bác sĩ: “Hôm nay cũng có, kẹt xe rất lâu, tôi ở trong xe lâu quá nên mất sức, chân nhũn ra, rất phiền muộn.”
“Cô có hút thuốc hay đang dùng thuốc gì không?” Ông ấy hỏi rất kĩ, còn hỏi tên của hai loại thuốc khác.
Tôi lắc đầu: “Không có!”
Bùi Thiên Vũ u ám nhìn bác sĩ: “Lão Trương, có gì không ổn à?”
“Trong máu của cô ấy có thành phần xx, đây là chất hóa học đặc chế gần đây, làm cơ thể người ta xuất hiện hiện tượng mơ hồ, cả người hơi mất sức, tim đập nhanh, đột nhiên buồn bực, dễ ngủ, dễ giận... nặng hơn sẽ xuất hiện phản ứng hôn mê và mất ý thức do trúng độc, thậm chí là tử vong.”
Ánh mắt Bùi Thiên Vũ trở nên lạnh lẽo, khiến người khác nổi da gà.
“Hơn nữa thứ này phát tác rất nhanh, sẽ chảy dọc vào cơ thể, như tiêu hóa dạ dày vậy, lâu dần sẽ biến mất trong một khoảng thời gian, mọi hiện tượng sẽ dần biến mất!”
“Đúng vậy, tôi cảm thấy nếu ra ngoài không khí trong lành một chút thì không thấy mệt nữa?” Tôi khẽ nói.
“Em nói là trong xe?” Bùi Thiên Vũ nhìn tôi, giọng điệu lạnh lùng, khiến người khác không dám nhìn thẳng anh.
Câu hỏi của anh làm tôi lập tức nhớ tới chai nước hoa ấy, tôi vội hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, ông nói chất đó sẽ phát huy trong chất lỏng sao? Ví dụ như nước hoa?”
“Có thể là như thế, cũng có thể ở dạng rắn, nhưng có thể đủ để tỏa ra trong không khí!” Ông ấy cho tôi một đáp án khẳng định.
“Nước hoa trong xe?” Cả tôi và Đào Tuệ San đồng loạt lên tiếng.
Sắc mặt Bùi Thiên Vũ bỗng lạnh tựa băng trôi, đôi môi mỏng mím thành một đường cong sắc bén, lập tức nói với Lộc Minh: “Mau đi tìm chai nước hoa ấy! Đem đi hóa nghiệm ngay!”