Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 283: Chương 283




Nghe cô ấy nói xong tôi cũng đờ người.

“Xe coi như vứt, túi khí bung ra bảo vệ em, may mà xe tải tông đuôi xe em, em mới may mắn thoát nạn!” Đào Tuệ San nói tiếp: “Nếu mà… một chút nữa… trời ơi, quá đáng sợ! Không dám nghĩ tới!”

Dưới sự miêu tả của cô ấy, tôi nhớ lại cái đạp ga liều mạng cuối cùng đó.

Nếu như lời bác sĩ nói, nếu tôi muộn chút nữa thì cả tứ chi sẽ mất sức hết, tôi sợ tôi sẽ không bao giờ được gặp lại người thân nữa.

Sau đó khi tôi nhìn thấy ảnh họ đăng lên báo, tôi mới hốt vía một phen.

Hơn nữa, tiếp sau đó, tôi buộc phải kính nể tâm lí vững chãi của Lý Tân Nhị, bởi vì hai ngày sau cô ta đã xuất hiện trong phòng bệnh của tôi.

Lúc đó trong phòng bệnh của tôi còn có mẹ tôi và Đào Tuệ San.

Lý Tân Nhị dắt theo một chàng vệ sĩ đang ôm một bó hoa tươi, còn xách theo cả giỏ trái cây.

Cô ta bước vào một cách đường hoàng, tôi phải nói rằng lúc đó tôi mới ngạc nhiên làm sao, ngây ra mà nhìn cô ta, cô ta lại tỏ vẻ lo lắng đi vào, bước thẳng tới giường bệnh.

“Chị Dao, chị khỏe chưa?” Giọng cô ta tương đối chân thành, vừa kéo tay tôi vừa nhìn mặt tôi, đôi mắt ngấn nước tiếp tục nói: “Sao chị lại gặp nhiều nạn thế này? Sao lại xảy ra tai nạn xe cô nữa rồi? Đáng sợ quá chừng.”

Mẹ tôi không hiểu rõ, vội lấy ghế sang: “Chào cô, mời ngồi.”

Đào Tuệ San lại rất mượt mà quay sang hét lên với vệ sĩ: “Đem mớ đồ của anh đi ra, vừa trúng độc không được để đồ ở đây.”

Đào Tuệ San nói xong, tôi nhìn chằm chằm vào Lý Tân Nhị, xem kĩ biểu cảm của cô ta, cô ta không có vẻ gì là chột dạ.

“Vậy anh đem ra trước đi!” Lý Tân Nhị nói với vệ sĩ, người đàn ông kia ôm đồ đi ra.

Tôi liếc sang Đào Tuệ San, sau đó cười một cái, nói với Lý Tân Nhị: “Đừng để ý nhé!”

“Em không để ý, mọi người đều là bạn bè, chị bị thương rồi thì cũng phải buồn theo mà!” Cô ta tỏ vẻ hiểu chuyện mà kéo tay áo tôi: “Chị đỡ chưa? Nghe nói là choáng lắm.”

“Đúng rồi! Nạn lớn quá mà, may mà mạng tôi cũng lớn!” Tôi nở nụ cười dịu dàng, so tài diễn xuất với cô ta: “Hôm đó làm phiền hai người rồi nhỉ!”

Tôi cố ý nhắc chuyện điện thoại.

“Ôi! Không có gì!” Cô ta mặt không đổi sắc, cũng hỏi lại tôi: “Em không biết hai người có hẹn!”

“Đúng thật, không sao, sau đó cũng chạy tới bệnh viện gặp nhau!” Tôi cười toe toét: “May mà nhờ có anh Bùi phản ứng nhanh, không gọi được cho tôi thì nghĩ tôi gặp chuyện! Thật ra tôi cứ nghĩ nên cảm ơn cô mới đúng, nếu không phải hôm đó cô bắt máy, anh ấy tới kịp lúc thì tôi ở trong xe một lúc nữa thì có mà toi!”

“Thật à? Sau đó em đọc báo mới biết!” Cô ta lo lắng nói.

“Ồ? Không phải hai người ở cạnh nhau à?” Tôi cười đểu, còn véo tay cô ta một cái.

Cô ta khẽ đưa mắt, cười tươi, nhưng là nụ cười trên nỗi đau của người khác: “Anh ấy nói đi ra ngoài một lát, sao em biết được là chị bị gì!”

“Cô Lý đúng là độ lượng!” Tôi khen một câu.

Mẹ tôi lú cả não trước cuộc trò chuyện của chúng tôi, nhưng mà Đào Tuệ San hiều, mặt cô ấy sa sầm, mấy lần muốn chen lời, tôi đều liếc cho một cái, ngăn cô ấy lại.

Không biết thái độ bên Bùi Thiên Vũ thế nào, tôi không muốn trở mặt với cô ta.

Nhưng nói ra cũng trùng hợp, còn chưa đợi Lý Tân Nhị diễn xong, Bùi Thiên Vũ đã bước nhanh vào...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.