Người gọi cho tôi là một người đàn ông lạ, yêu cầu gặp riêng tôi, bảo rằng anh ta có tin tức về Bùi Thiên Vũ.
Tôi hỏi anh ta là ai thì anh ta dập máy ngay, nhưng lại gửi tin nhắn tới, là một địa chỉ, có lẽ là địa điểm hẹn gặp.
Tôi chẳng thèm nghĩ ngợi đã cầm túi xách đi xuống lầu.
Sau khi cài đặt hệ thống dẫn đường, tôi đã lái thẳng đến địa điểm mà anh ta đã hẹn, trong lòng nóng như lửa đốt, mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người nói với tôi rằng, anh ta có tin tức về Bùi Thiên Vũ.
Tôi hoàn toàn không nghĩ đến tin tức đó là thật hay giả, cho dù là giả thì tôi cũng phải lắng nghe lí do thoái thác của anh ta, dù sao cũng đỡ hơn là không hay biết gì.
Mấy ngày nay, chuyện Bùi Thiên Vũ bị tai nạn xe giống như chưa từng xảy ra vậy, ngay cả bản tin thời sự ban đầu cũng bị thu hồi, ngay cả người của anh cũng không xuất đầu lộ diện.
Điều này đã khiến tôi như bị phát điên, càng không tra ra tung tích thì tôi càng không biết rốt cuộc chuyện này là sao.
Chuyện này làm sao có thể bị che đậy như vậy? Dù gì vụ tai nạn xe này cũng không phải là vụ va quẹt nhỏ, chẳng phải nói cả sáu người đều bị thương hay sao? Còn có một người tử vong nữa, làm sao có thể bỏ mặc như thế được?
Vì thế, lúc nhận được điện thoại của người đàn ông này, chẳng khác nào tia sáng lóe lên trong bóng tối mênh mông. Tôi không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào.
Địa điểm mà người này để lại cho tôi hơi xa, mặc dù không ra khỏi thành phố, nhưng cũng không phải là khu vực mà tôi quen thuộc. Tôi phải mất rất nhiều công sức mới tìm thấy địa điểm này.
Đó là một tiệm cà phê nhỏ, ở gần đó có một trường đại học không nổi tiếng cho lắm, mấy tiệm cà phê nhỏ như này là để chuẩn bị cho các cặp tình nhân trong khuôn viên trường.
Tôi đã chọn một góc gần cửa sổ, nhưng vẫn có thể che khuất bóng dáng của tôi, rồi gọi một ly cà phê, ngồi ở đó chờ đợi. Tôi quan sát từng người đi lại vội vã bên ngoài cửa sổ, mỗi lần nhìn thấy người đàn ông vội vã đi tới, tôi đều cho rằng đó là người đã hẹn gặp tôi, nhưng lần nào tôi cũng thất vọng.
Bất giác, giờ hẹn đã sớm trôi qua rồi, nhưng người đó vẫn không xuất hiện, tôi tìm thấy số điện thoại lạ đó, rồi bấm gọi, nhưng đã tắt máy.
Tôi liên tục nhìn vào điện thoại, suy đoán liệu có phải mình bị ai đó chơi khăm nên mới bị lừa một vố như này không.
Nhưng nghĩ kỹ lại, tôi lại cảm thấy không thể. Giọng điệu của người đàn ông gọi tới cho tôi cực kỳ nghiêm túc, lúc nói đến chuyện này cũng chẳng hề có cảm giác do dự, mà nói thẳng với tôi rằng: “Nếu cô muốn biết chuyện gì đang xảy ra thì chúng ta cứ gặp mặt nhau rồi hẵng nói.”
Nhưng anh ta không hề đưa ra bất kỳ giao dịch nào với tôi, mà chỉ muốn gặp mặt.
Thời gian càng trôi qua, tôi càng trở nên căng thẳng, mất bình tĩnh, nếu anh ta thật lòng muốn hẹn tôi, có lẽ sẽ nói cho tôi biết hoàn cảnh đặc biệt của anh ta, hoặc gọi điện hẹn thời gian khác, nhưng tôi chẳng hề nhận được một tin nhắn nào.
Tôi gọi nhân viên phục vụ tới dò hỏi, liệu ở gần đây có tiệm nào trùng tên với tiệm này hay không, thật ra tôi biết là không thể nào, nhưng tôi không muốn bỏ qua toàn bộ suy đoán mang tính khả thi.
Khách trong tiệm đến rồi đi, đi rồi lại đến, chỉ có tôi là ngồi im ở đó. Tôi có rất nhiều câu hỏi, nhưng không thể nào đưa ra câu trả lời hợp lý.
Tại sao người này lại có số điện thoại của tôi? Tại sao anh ta lại biết tôi muốn biết tin tức về Bùi Thiên Vũ? Hơn nữa làm sao anh ta biết tin tức về Bùi Thiên Vũ? Anh ta muốn nói tin tức gì? Là chuyện anh bị thương hay là tung tích của anh? Tôi cũng chẳng biết nữa.
Rồi anh ta là ai? Tại sao anh ta lại biết tôi có dính dáng đến Bùi Thiên Vũ, tại sao anh ta đã hẹn gặp tôi rồi lại không đến? Tất cả những điều này đều khiến người khác khó mà tin được.
Từng câu hỏi này đều khiến tôi hơi đứng ngồi không yên, càng nóng lòng muốn gặp người này, do đó tôi cứ đợi mãi, không dám rời đi.
Hơn nữa tôi chỉ có thể đợi anh ta chủ động liên lạc với tôi, tôi cảm thấy việc anh ta tắt máy là có nguyên do.
Đã ba tiếng trôi qua, tôi khẳng định người này sẽ không xuất hiện nữa, mặc kệ anh ta đến muộn hay do hoàn cảnh đặc biệt cũng không thể nào không xuất hiện trong ba tiếng đồng hồ.
Tôi còn căn dặn nhân viên người phục vụ ở đây rằng, nếu có ai đó đến tìm tôi thì hãy bảo anh ta gọi cho tôi, tôi sẽ đến đây bất cứ lúc nào.
Rồi tôi chỉ có thể chán nản rời khỏi tiệm cà phê nhỏ, quay về công ty.
Nhưng điều khiến tôi không ngờ ở đây là, lúc tan làm, trong văn phòng của tôi có hai vị khách không mời mà đến.