Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 322: Chương 322




Đào Tuệ San biết chuyện này đã chủ động xin ra trận, nói muốn cùng tôi tới bữa tiệc, nhưng tôi từ chối, không dẫn cô ấy theo. Trường hợp thế này, tôi biết Đào Tuệ San rất nóng lòng muốn thử, và tôi biết cô ấy sẽ chẳng mang theo “ý tốt” nào tới, nhưng tôi đã nói với Đào Tuệ San, không sao cả, thối như bọn họ nếu cứ dây vào thì khác nào tự trát phân lên người, không cần thiết.

Lúc ấy Đào Tuệ San mới chịu từ bỏ.

Tôi dẫn theo Hồ Nguyệt tới cùng, rốt cuộc cô ấy cũng là người của Đỉnh Hâm ra, tôi dẫn cô ấy theo còn có dụng ý khác, những chuyện này tôi không cần phải giải thích với Hồ Nguyệt, cô ấy vẫn có thể xử lý tốt.

Tiệc đầy tháng được tổ chức ở Phúc Mãn Lâu, rất náo nhiệt, người tới đông tới mức chật kín chỗ, Tân Hạo Đình thăng quan tiến chức thuận lợi đứng ở cửa tiếp đãi khách từ bốn phương đến thăm, cười không khép được miệng.

Anh ta vừa nhìn thấy xe Từ Quốc Thiên đón tôi chạy tới cửa, đã lập tức chạy xuống bậc thang duỗi tay kéo cửa xe ra: “Hoa Dao, em…”

Nhưng khi anh ta vừa nhìn thấy chỉ có tôi và Hồ Nguyệt cùng bước xuống, trên mặt lộ rõ vẻ không vui: “Con gái anh đâu?”

Tôi nhìn anh ta một cái, dịu dàng bình tĩnh đáp: “Ăn no quá lại nổ bụng, cũng gần giống vậy, mặc dù con bé không tới, nhưng mọi người đều biết anh trai gái đủ đầy!”

Anh ta thu lại cảm xúc, nhưng vẫn cười cười: “Vậy em mau vào đi!”

Hồ Nguyệt nhanh chóng đi tới đứng bên cạnh tôi, đem hai cái bao lì xì lớn nhét vào tay Tân Hạo Đình.

Khi chúng tôi cùng đi vào trong, tôi nhỏ giọng hỏi Hồ Nguyệt: “Cô chuẩn bị nó từ khi nào vậy?”

“Dù sao cũng không thể đi tay không đến đây được!” Hồ Nguyệt nhướng mày nhếch mép nói.

Tôi lập tức phản bác: “Cô cũng hào phóng quá, tiền đổ vào việc vô ích, thà cho mọi người thêm cơm còn tốt hơn!”

Hồ Nguyệt nở nụ cười xấu xa, không đáp lại lời tôi.

Hai người chúng tôi vừa đặt chân tới đại sảnh, có rất nhiều ánh mắt khác thường của mọi người đổ dồn về phía chúng tôi, đại khái là không nghĩ tôi cũng tới! Mà những ánh mắt đó với tôi mà nói, như một cái vả.

Cũng may, Thẩm Bạch Băng ngồi từ xa đã thấy chúng tôi đi vào, cô ta nhanh chóng đứng dậy vẫy tay với chúng tôi, ít nhiều cũng giảm bớt sự ngại ngùng. Thẩm Bạch Băng đi tới lôi kéo tay tôi, nhỏ giọng nói: “Thật không ngờ chị Mạn lại tới đây, trái tim chị đúng là lớn thật nha!”1

Tôi lạnh nhạt cười: “Cũng tới cho có thôi!”

Vừa mới vừa ngồi xuống, đập vào mắt cô là hình ảnh Tân Hiểu Lan trắng trẻo mập mạp sau một tháng sinh con, nhìn dáng vẻ thì có lẽ hôm nay cô ta cố ý trang điểm một chút, thoạt nhìn trông thật sự có chút dáng vẻ của một người mẹ.

Có điều, Vương Huệ Hoa đang bế đứa trẻ đứng bên cạnh cô ta thì lại khác một trời một vực, bà ta trông cực kỳ giống một bà vú già mà nhà họ Tân mời về, đen gầy tiều tụy, xem ra trong một tháng này, người vất vả thật sự chính là Vương Huệ Hoa.

Nhưng lúc này, bà ta lại mặt mày hớn hở nhìn đứa bé đang nằm gọn trong lồng ngực mình, thi thoảng còn bế cho khách xem.

Thẩm Bạch Băng nhỏ giọng thủ thỉ bên tai tôi: “Công việc này thật sự khiến bà cụ vất vả đến hỏng rồi, Tân Hiểu Lan đúng là chỉ biết ra vẻ, trong suốt một tháng này, tra tấn bà cụ đến điên, bắt bà cụ chăm đứa trẻ cả đêm!”

Tôi chỉ nhấp miệng cười, những trường hợp như vậy tốt nhất tôi không nên mở miệng.

Có điều, tôi không muốn mở miệng cũng không được, làm gì có người nào không tranh thủ chiếm tiện nghi từ tôi, mãi đến giờ phút này, tôi mới hiểu được, mục đích thật sự của Tân Hạo Đình khi tìm mọi cách “mời” tôi đến đây bằng được.

Vừa ngồi xuống, đã có người đi tới nói: “Chào chị Mạn! Thật không ngờ, chị cũng tới đây sao?”

Nghe thấy giọng nói đó, tôi lập tức quay đầu lại nhìn, và khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Lý Tân Nhị đã lọt vào mắt tôi, mặc dù trước đó đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng hiện giờ tôi vẫn rơi vào trạng thái cả kinh, không ngờ Tân Hạo Đình lại có thể mời được cô ta tới đây.

Mà đi bên cạnh cô ta chính là người đã lâu không gặp – Điền Ny.

Nhìn hai người họ đứng cạnh nhau, lòng tôi biết rõ, xem ra vở kịch hôm nay có chút khó diễn.

Tôi cũng nhận thấy được, tất cả những người chung quanh đều là quần chúng muốn thảnh thơi ngồi ăn dưa.

Có những người vui sướng khi thấy người khác gặp họa, có những người chỉ đơn thuần là muốn xem trò vui, có những người thì bày ra vẻ mặt khinh thường, và cũng có những người lo sợ đổ mồ hôi hột thay tôi, thiện ý ác ý đủ cả.

Nhưng tôi cũng chẳng hơi đâu để tâm đến, nếu người ta đã có chuẩn bị, vậy thì tôi đây cũng đành có qua có lại, đằng nào cũng không thể vắt giò lên cổ chạy, dù sao thì trong suốt một năm nay, tôi đã bị Tân Hạo Đình rèn luyện cho trở thành chiến sĩ mất rồi, da mặt dày đến nỗi súng không đâm thủng nổi.

Không phải tôi không biết xấu hổ, nhưng có muốn giữ thể diện cũng không được, bởi bọn họ vẫn sẽ tàn nhẫn kéo xuống nước.

Tôi nhướng mày cười cười, mở miệng nói: “Đúng vậy! Tới chung vui chút!”

“Chị Mạn đây đúng là rộng lượng, chẳng trách chị Điền luôn nói phải học hỏi chị!” Lý Tân Nhị nhìn về phía Điền Ny, bắt đầu ba phải.

“Chị Mạn là mẫu phụ nữ có tài có chí, người bao dung rộng lượng mà! Đương nhiên không phải như những chiến sĩ bình thường, nói thế nào đi nữa thì người ta cũng là con dâu nhà họ Tân! À đã từng!” Điền Ny và Lý Tân Nhị một chính một phụ pha trò, phối hợp cũng không tồi.

Trong lúc nhất thời, có rất nhiều người đều tập trung nhìn về phía này, dù sao thì vợ trước của Tân Hạo Đình là tôi có thể xuất hiện ở đây, đúng là khiến người ta không ngờ tới.

Đúng lúc này, Tân Hiểu Lan trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp cũng lắc lắc vòng eo đi tới, tức khắc, nơi này lập tức trở thành tiêu điểm của hội trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.