Cả người tôi hoàn toàn choáng váng trước những gì đang diễn ra trước mắt.
Cảnh tượng đó khiến tôi không thể nhúc nhích, ngay cả việc xác minh thử xem liệu mình có đang nằm mơ hay không, tôi cũng không làm được, đầu óc nhất thời trống rỗng, hoàn toàn không điều khiển được tứ chi.
Dưới tòa nhà Bác Duệ Thiên Vũ ở gần đó, một đoàn xe đồ sộ vẫn ngừng lại ở quảng trường nhỏ trước cửa, một tốp vệ sĩ mặc vest mang giày da bước xuống xe, giống như thiên binh từ trên trời giáng xuống, xếp thành từng hàng ngăn cản đám phóng viên điên cuồng kia.
Mới đầu tôi còn nghi ngờ, mình đã bỏ sót nhân vật lớn nào ư? Nhưng một giây sau, tôi đã chứng kiến cảnh tượng mà mình không thể nào hoàn hồn lại được.
Một bóng người cao lớn bước xuống từ chiếc Maybach ở chính giữa, anh vừa mới bước xuống xe, tiếng hét của các cô gái xuyên thủng bầu trời, khiến người khác không thể nào dời mắt khỏi người anh, mà cứ thế bị thu hút.
Lúc đó, tôi đã tận mắt nhìn thấy đám phóng viên kia như đang phát điên.
Chẳng phải người đó là Bùi Thiên Vũ ư?
Chính là Bùi Thiên Vũ mà tôi đã ngày nhớ đêm mong không thể nào chợp mắt.
Gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, góc cạnh rõ ràng, giống như vương giả bễ nghễ nhìn thiên hạ, anh đã quay trở lại, khí chất ngời ngời, cả người toát lên vẻ cao quý và uy nghiêm như bậc đế vương, bộ vest đen phẳng phiu càng làm nổi bật dáng vẻ trang nghiêm của anh, không ai có thể địch lại.
Sau khi bước xuống xe, anh bình tĩnh cài lại cúc áo, rồi sải bước đầy hiên ngang đi vào tòa nhà đế vương của mình, khiến dọc đường đi đều phát ra tiếng la hét.
Tôi khẳng định vào lúc này, cả thế giới đều đang thốt lên, bởi vì cảnh tượng này quá khó tin.
Mà người đang đi bên cạnh anh chính là Lộc Minh.
Tôi ngồi trong xe, cảm thấy không tài nào thở được, ngay cả sức lực bước xuống xe để chạy tới cũng biến mất không còn dấu vết.
Anh tỉnh rồi ư?
Anh thật sự đã tỉnh rồi ư?
Hay là anh hoàn toàn không hôn mê?
Với khí chất ngời ngời, gương mặt tuấn tú và lực chấn động không thể nào lay chuyển được kia, đâu giống như một bệnh nhân hôn mê gần một tháng trời.
Không, anh hoàn toàn không nằm liệt giường.
Tôi ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm, cả người run lẩy bẩy.
Chuyện này thật khó tin! Anh đã làm thế bằng cách nào?
Nói cách khác, hôm đó ở Mai Loan, hơi thở tươi mát bao quanh tôi kia là của anh, nhất định là của anh.
Vậy người nằm ngủ say trên giường bệnh ở Cảnh Viên mà tôi nhìn thấy là ai? Anh đã lừa gạt tôi, tại sao ngay cả tôi anh cũng phải lừa gạt?
Còn Triệu Quốc Tỉ và Lộc Minh.
Thảo nào hôm kia Lộc Minh không chịu gặp tôi, hóa ra bọn họ đang lên kế hoạch cho trận đại chiến ngày hôm nay.
Tôi nhìn chằm chằm vào cửa chính tòa nhà Bác Duệ Thiên Vũ, tôi thật sự căm hận bản thân, bây giờ tôi không thể nào chứng kiến được cảnh tượng anh xuất hiện ở phòng hội nghị.
Xem ra, tôi đã suy nghĩ dư thừa, tôi không biết bây giờ ai đang tính kế ai, ai đang hãm hại ai.
Đúng là một gia đình hiếm có, chỉ có người ở trong nhà cũng có thể diễn ra một vở kịch hay gây chấn động thế giới, đúng là gia đình giỏi diễn xuất.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên trong xe, tôi giật bắn mình, bị kéo ra khỏi đống hỗn loạn chưa từng có này để quay về hiện thực.
Tôi vươn tay tìm điện thoại, không ngờ tay lại run rẩy như mắc triệu chứng tắc nghẽn mạch máu não, khó khăn lắm mới vuốt được màn hình, trong điện thoại vang lên giọng nói của Hồ Nguyệt: “Chị Hoa Dao, mọi chuyện đã thay đổi rồi, chị đang ở đâu?”
Xem ra phương tiện truyền thông còn phản ứng nhanh hơn tôi nhiều.
“Tôi biết rồi, tôi đang ở hiện trường, tôi sẽ quay về ngay.” Dứt lời, tôi liền cúp điện thoại.
Một hàng nước mắt nóng hổi chảy dài trên má, tôi khịt mũi, khởi động xe, kiểm tra phương hướng, rồi đạp ga về thẳng công ty.
Hôm nay văn phòng của tôi được bàn giao sử dụng, thiết kế tổng thể trắng đen bộc lộ cá tính riêng, lại không mất đi vẻ thô bạo, nhưng nó hoàn toàn không thể thu hút tầm mắt của tôi, cũng không khiến tôi thích thú.
Mấy thân tín của tôi đã đứng ở trong văn phòng, ai cũng cực kỳ chăm chú nhìn tôi đi vào.
Vệ Triết tiến lên một bước hỏi: “Chị Dao, chị đã tới hiện trường ư?”
“Ừm!” Giọng nói của tôi hơi khàn, run rẩy và nghẹn ngào: “Tôi đã tận mắt nhìn thấy anh ấy đi vào.”
Tôi mệt bở hơi tai ngồi xuống trước bàn làm việc rộng lớn được tạo hình lộng lẫy đẹp đẽ, nhìn Vệ Triết nói.
“Nhưng tôi vừa mới nhận được tin tức mới nhất.” Đôi mắt của Vệ Triết tràn ngập vẻ khó tin.