Tôi ngẩng đầu nhìn Tân Hạo Đình đang đứng trước cửa văn phòng làm việc của mình, tôi hơi ngạc nhiên, không phải anh ta đang ở thành phố khác sao? Lẽ ra giờ anh ta phải ở nơi khác mới đúng chứ?
Tôi không nói gì, chỉ nhìn anh ta, anh ta nở nụ cười dịu dàng: “Vợ à, trưa nay chúng ta ăn gì?”
“Em vẫn chưa nghĩ ra!” Tôi hờ hững trả lời, không hề tỏ ra vui mừng hay kinh ngạc gì cả.
Anh ta đi tới, nói: “Tối hôm qua anh xã giao muộn quá, mà sáng anh lại đi gấp, sợ em lo lắng nên sáng nay vội trở về ngay đây, đến cơm sáng anh cũng chưa kịp ăn nữa! Trưa nay chúng ta đi ăn cơm sớm hơn một chút đi được không, em nghĩ lại đi, muốn ăn gì, chồng mời!”
Tôi nhìn anh ta cười, dù biết anh ta diễn kịch nhưng cũng không nổi giận, mà dường như còn có một cảm giác sung sướng trước nay chưa từng có: “Đúng lúc đấy, em cũng chưa ăn sáng!”
“Em uống rượu à?” Vì khoảng cách giữa tôi và anh ta cũng khá gần, nên anh ta đã ngửi được mùi rượu từ trên người tôi. Có điều, dù nói hôm qua anh ta xã giao quá muộn, nhưng trên người anh ta lại không có mùi rượu.
“Ừm!” Tôi hừ một tiếng, đột nhiên nói: “Vậy chúng ta đi ăn ở nhà ăn Italy đối diện tòa nhà Kim Ưng đi!”
Con ngươi anh ta co rút lại, gật đầu liên tục: “Được, anh nghe theo vợ!”
Trong cuộc sống luôn cần những màn kịch gay cấn. Tôi không ngờ khi bản thân vừa vào đến nhà hàng, đã gặp ngay Đào Bích Hồng. Gặp lại người phụ nữ này, tôi cẩn thận đánh giá cô ta. Hôm nay, cô ta mặc một chiếc váy dệt thời thượng, thật sự rất có phong thái của một người phụ nữ quyến rũ. Nét thanh lịch và sự giỏi giang đó, cô gái này tuyệt đối không phải một người bình thường.
Nhớ lại loại trẻ con nông cạn như Tân Hiểu Lan, tôi lại mừng thầm trong lòng, ván cờ này, nhìn qua là có thể định được thắng thua.
Không thể giải thích được, hôm nay gặp lại người phụ nữ này, tự dưng tôi lại có thiện ý mà chính bản thân tôi cũng không hiểu, phải chăng là vì tôi có thể lợi dụng cô ta.
Hôm nay, Tân Hạo Đình đã không giới thiệu kiểu hời hợt nữa rồi, tôi hạ thấp tư thế, chào hỏi rất thân thiện.
Sau khi từng người đã ngồi xuống ghế, tôi hỏi Tân Hạo Đình: “Nhìn cô Đào đây đã biết là một người giỏi giang! Đúng là hoàn hảo!”
Tân Hạo Đình đáp lại bằng một vẻ mặt lạnh nhạt: “Một người phụ nữ khôn khéo quá đôi khi không phải tốt, anh chỉ thích người như vợ thôi, biết lý lẽ lại hiền thục!”
“Sao em nghe như thể anh đang chửi em ngu vậy?” Tôi thẳng thắn hỏi lại anh ta.
Tân Hạo Đình mỉm cười, giơ tay nhéo mũi tôi: “Quỷ nhỏ này, tối hôm qua em uống rượu với ai vậy?”
“Anh đoán xem?” Tôi hỏi lại: “Hơn nữa, đêm qua em cũng không về nhà ngủ. Sau này, mỗi lần anh bỏ đi công tác, em cũng phải thả lỏng bản thân như thế mới được.”
Tôi nói với một giọng điệu nhẹ nhàng vu vơ, nhưng không hiểu sao, tự dưng tôi lại bất giác nghĩ tới Bùi Thiên Vũ.
“Cái gì mà bỏ đi công tác chứ. Hôm qua là tình huống đặc biệt!” Anh ta giải thích: “Tối hôm qua bọn em đi uống rượu ở đâu?”
“Nhà Y Mộc!” Tôi hờ hững nói: “Ngày hôm qua anh đi cửa hàng 4s à?”
“A?... Làm gì có, hôm qua sau khi rời khỏi công trường, anh lập tức đi tới thành phố kế bên mà!” Tân Hạo Đình giải thích.
“Ồ! Vậy chắc em đã nhìn nhầm rồi!” Tôi không thèm để ý, nói bừa một câu.
Cả hai còn chưa ăn xong bữa ăn, Tân Hạo Đình đã nhận được một cuộc điện thoại của Từ Quốc Thiên về Bác Thụy Thiên Vũ, với nội dung là sẽ có cuộc họp diễn ra lúc hai giờ chiều.
Tân Hạo Đình liếc mắt nhìn tôi một cái, dò hỏi qua về tình huống Bác Thụy Thiên Vũ.
Buổi chiều đến, anh ta không để tôi đi theo, anh ta và Từ Quốc Thiên cùng tới tập đoàn Bác Thụy Thiên Vũ.
Đến khi tôi đón con xong, điện thoại tôi nhận được một tin nhắn từ ai đó gửi tới. Tôi click mở tin nhắn ra xem, hóa ra là bản tổng kết hội nghị Bác Thụy Thiên Vũ. Mà điểm quan trọng ở đây là, một số đơn vị tham gia đấu thầu cần xác minh nguồn vốn vào cuối tháng. Không chỉ xác minh nguồn vốn, công ty còn phải tiến hành nghiệm thu ở nhiều mặt khác, dự án công ty, tài chính thu về, khả năng đầu tư dự án, vốn lưu động, tài sản cố định, kỹ càng tỉ mỉ từng chút một.
Nguyên nhân là do việc ký kết lần này không chỉ gói gọn trong một dự án, mà nó còn liên quan đến vấn đề hợp tác dự án với Bác Thụy Thiên Vũ trong ba năm tới.
Nghe nói trong ba năm tới, toàn bộ các dự án của Bác Thụy Thiên Vũ sẽ được coi là công trình trọng điểm của chính phủ.
Hay nói cách khác, một khi nắm được chân của Bác Thụy Thiên Vũ, trong ba năm đó chắc chắn sẽ là một cú nhảy vọt đến cao trào.
Hơn nữa, thứ khiến tôi không ngờ tới chính là, điểm mấu chốt được đánh dấu là cửa sổ thép kiểu mới.
Mà cái hạng nhất này, chính là sáng chế độc quyền của vật liệu xây dựng Đỉnh Hâm.
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đây có nghĩa là gì? Tôi nhanh chóng nhìn vào dãy số gửi tới tin nhắn này, đúng là số của Bùi Thiên Vũ.
Tim tôi nhảy loạn xạ, bàn tay nắm chặt điện thoại hơi run rẩy.
Đây đích thị là một bước nhảy vọt về chất lượng của vật liệu xây dựng Đỉnh Hâm, đây là một cơ hội không thể tuyệt vời hơn.
Có điều, trước mắt Đỉnh Hâm vẫn nằm trong tay Tân Hạo Đình. Tôi biết rất rõ, một khi Đỉnh Hâm bắt được cơ hội lần này, Đỉnh Hâm có thể sẽ trở thành công ty tiến lên đi đầu trong ngành.
Đây quả thực đúng với nghĩa câu nói một bước lên mây, nhưng điểm quan trọng là, đến lúc đó tôi sẽ không thể khống chế được anh ta.
Tôi vội vã bế Điềm Điềm lên, lái xe về thẳng nhà, mở chương trình hoạt hình trên TV ra cho cô bé xem, còn bản thân thì sốt sắng đi làm đồ ăn cho cô bé. Tôi muốn dành thời gian để kiểm tra các thông tin liên quan của các đối thủ cạnh tranh càng sớm càng tốt, tôi phải nghĩ cách tận dụng cơ hội lần này.
Khi tôi còn chưa kịp rửa xong bát, Tân Hạo Đình đã gọi điện về, anh ta kêu tôi rửa mặt chải đầu trang điểm gấp, một lát nữa anh ta sẽ về đón tôi, buổi tối có tiệc.