Câu này vừa thốt ra khỏi miệng, chính tôi cũng cả kinh, quá không sáng suốt rồi.
Cơ mặt Tân Hạo Đình giật giật vài cái, rất nhanh đã trấn định lại: “Là người tình của Đào Bích Hồng!”
Tôi ngẩn ra, không nghĩ tới phản ứng của anh ta lại nhanh như vậy: “Bà xã, xin em hãy tin anh, cho anh thêm một cơ hội nữa! Trước mắt chuyện quan trọng nhất của chúng ta là bắt lấy hạng mục của Bác Duệ Thiên Vũ, không thể vì nhỏ mà mất lớn, Đỉnh Hâm là do một tay em gây dựng lên, em nhất định muốn nó được vẻ vang mà! Chồng em sai rồi, em không thể hồ đồ nữa.”
Anh ta ôm chặt tôi vào trong ngực, dịu dàng nói: “Hoa Dao, anh sai rồi! Anh xin lỗi!”
Tôi không phản bác được, Tân Hạo Đình khôn khéo ở chỗ, anh ta biết đâu mới là điểm yếu của tôi.
Thật lâu sau, tôi đẩy anh ta ra, chậm rãi ra khỏi văn phòng của anh ta, tôi tự dặn mình phải duy trì sự tỉnh táo, không được sai một bước nào.
Bởi vì đến lúc này rồi, Tân Hạo Đình vẫn còn muốn cẩn thận bảo vệ Tân Hiểu Lan.
Trở lại văn phòng của mình, tôi lướt xem toàn bộ hot search một lần nữa, xác định đã quên một chuyện, đó chính là thân phận của người bắt kẻ thông dâm được giấu cực kỳ kỹ, căn bản không hề công khai.
Tôi gây sức ép cho bên Y Mộc, rất nhanh đã có bài đăng nghi vấn xấu hiện, kích thẳng vào thân phận của người bắt kẻ thông dâm.
Một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng, bài đăng này nhất thời lại làm tăng nhiệt độ, lượng view thoáng chốc tăng vọt, lượng share bài không ngừng tăng cao, đây là xu hướng chung của quần chúng ăn dưa, lòng hiếu kỳ hại chết mèo, nhất là lại còn là con mèo ăn vụng Tân Hạo Đình này.
Tôi rời khỏi văn phòng từ rất sớm, lúc này trong văn phòng, tất cả đều là quần chúng ăn dưa, ánh mắt như có thể nhấn chìm tôi. Ở một mức độ nào đó, không có mấy bà vợ thừa nhận nổi chuyện chồng mình ngoại tình.
Trở về nhà, tôi ru rú trên sofa trong phòng khách nhỏ hẹp, trong lúc bi thương, nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống.
Điềm Điềm không có ở đây, cái nhà này vắng lạnh đi không ít, nhất là trong những lúc thế này, tôi bỗng có dự cảm rằng mình sắp nói lời tạm biệt cái nơi chỉ có 45 mét vuông, chứa đựng bao nhiêu tháng ngày vui vẻ sớm chiều của mình.
Tương lai sau này như thế nào, còn ai ở bên cạnh tôi, tôi không thể nào biết được, tôi chỉ biết là, nơi này hết thảy đã thành kết cục đã định.
Nhưng tất cả, là do chính tay tôi thúc đẩy, chính bản thân tôi đã khiến cái nhà này tan nát.
Tôi cuộn mình trên ghế sofa, không muốn quan tâm đến những gì trước mắt nữa, tuy cách ngày kế hoạch tôi bày ra thành công càng ngày càng gần, nhưng cũng đồng nghĩa với việc cách ngày tôi từ biệt nơi này càng ngày càng gần.
Lúc Tân Hạo Đình trở về đã rất muộn, toàn thân mỏi mệt, khi anh ta bật điện lên, nhìn thấy tôi cuộn mình trên ghế sofa thì có chút kinh ngạc, bước nhanh tới: “Hoa Dao, sao em lại nằm ở đây, đã ăn cơm chưa?”
Anh ta giơ tay kéo tôi dậy, ôm vào trong ngực, trong mắt thật sự có vài phần áy náy chân thật. Thật ra, trạng thái hiện tại của tôi mới phù hợp với nhân vật tôi diễn lúc này, biểu hiện ban đầu của người biết tin chồng mình… ngoại tình.
Anh ta sờ thử trán tôi: “Không thoải mái sao?”
Tôi ngước mắt nhìn về phía anh ta, biểu hiện như một oán phụ, chất vấn anh ta: “Chồng tôi... ngoại tình, tôi thoải mái được sao?”
Anh ta bị lời oán giận của tôi làm cho á khẩu không trả lời được, sắc mặt rất khó coi.
“Anh đã nói, anh sai rồi!” Anh ta đột nhiên rất kích động, có phần táo bạo: “Anh cũng không muốn chuyện biến thành như vậy mà. Anh đáng chết, em đừng như vậy, anh đã biết mình sai rồi mà.”
Tôi vùng vẫy thoát ra khỏi lòng anh ta, kìm chế tâm tình sắp sửa bùng nổ của mình, trở lại phòng thay quần áo ở nhà, đi xuống phòng bếp.
Anh ta một mình ngồi ở phòng khách rất lâu mới đi tới, đứng ở cửa phòng bếp nhìn tôi, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Tôi mặc kệ không hỏi anh ta muốn gì, sau cùng anh ta thở dài, nói với tôi: “Bà xã, anh nghĩ... em phải giúp anh!”
Tôi dừng động tác trong tay, nhìn về phía anh ta, lạnh lùng hỏi: “Giúp thế nào?”
Ánh mắt anh ta nhìn tôi nhất thời xuất hiện tia sáng: “Anh muốn...”