Tôi phải giữ Từ Quốc Thiên lại vì vào thời điểm quan trọng cậu ta chính là người bên tôi.
Lý do tại sao tôi không khăng khăng đòi tất cả những người đó ở lại là để bản thân mình có đường lui, vẫn không thể ép Tân Hạo Đình không còn đường lui, như vậy sẽ bị phản tác dụng.
Không ngờ, người tiếp theo lên tiếng lại là Tân Kiến Phong – bố của Tân Hạo Đình!
“Có việc gì mà ồn ào đến tận công ty thế này, không biết phân biệt nặng nhẹ sao, về nhà rồi nói không được sao?” Tân Kiến Phong ra vẻ trưởng bối, không bênh bên nào mà mở miệng nói một câu không nặng không nhẹ: “Càng ngày càng không ra cái thể thống gì!”
Tôi nghe ông ta nói xong thì không chút khách khí nhìn về phía ông ta nói, nhưng vẫn tôn trọng gọi một tiếng: “Bố, lời này của bố là nói con sao? Có ra thể thống gì hay không thì một lát nữa bố sẽ rõ, có điều mong bố nghe chuyện một cách tỷ mỉ để xem ai mới là người càng ngày càng không ra thể thống gì!”
“Lăng Hoa Dao, em nói chuyện kiểu gì vậy?” Tân Hạo Đình không ngờ rằng một người từ lúc bước vào nhà họ Tân đến giờ luôn nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ, chưa từng nói chuyện với giọng điệu như vậy bao giờ, thế mà bây giờ lại dùng giọng điệu như vậy để nói với bố của anh ta.
Tôi đột ngột đứng dậy: “Tân Hạo Đình, anh đã quen với việc thấy tôi nói năng nhẹ nhàng rồi đúng không? Tôi đã nói chuyện rất khách khí rồi, anh đừng có mà khinh người quá đáng, anh thật sự cho rằng tôi là một miếng thịt trên thớt sao? Muốn cắt thế nào thì cắt thế đó sao?”
Trên thực tế, vào lúc tôi nói điều này thì đôi môi tôi không ngừng run lên, tôi biết rõ Tân Hạo Đình vì nghĩ rằng dự án với Bác Duệ Thiên Vũ rất ổn định nên thái độ của anh ta với tôi cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Anh ta thay đổi hình tượng người chồng quốc dân tốt đẹp năm xưa, muốn lột bỏ lớp da ngoài của mình để xử lý tôi.
Thấy tôi biểu hiện như vậy, Tân Hạo Đình thực sự rất sửng sốt, anh ta liếc mắt nhìn tôi, cố gắng tìm hiểu xem bây giờ tôi đang nghĩ gì.
“Lăng Hoa Dao, em đừng gây sự nữa, anh đã làm cái gì chứ? Cũng không phải anh bảo người đàn ông khác ôm em đi, em đừng cho là em trong sạch, anh cái gì cũng không biết, em ở sau lưng anh cắm sừng anh mà vẫn còn mặt mũi đến đây để nói hươu nói vượn sao?”
Nhìn thấy thái độ cứng rắn của tôi, Tân Hiểu Lan chột dạ nhìn về phía Tân Kiến Phong rồi hét lên một câu: “Bố, chúng ta đi thôi, đừng ở đây nghe chị ta nói bậy nói bạ.”
“Ha! Còn muốn chạy sao? Chột dạ à?” Y Mộc khoanh tay ngăn cản đường đi của cô ta: “Lúc cô dây dưa với người đàn ông khác cũng không thấy cô chột dạ cơ mà? Sao bây giờ lại sợ hãi đến như vậy?”
“Cút ra! Chị là cái gì mà dám chặn tôi ở đây!” Mặc dù Tân Hiểu Lan đã nói như vậy nhưng cô ta vẫn cố né tránh Y Mộc, sau đó đứng chặn trước mặt Tân Kiến Phong.
“Y Mộc, cô đừng quá đáng, cô đừng tưởng là có quan hệ tốt với Lăng Hoa Dao là làm gì cũng được, chuyện của nhà họ Tân chúng tôi không tới lượt một người ngoài như cô khua tay múa chân!” Tân Hạo Đình hiển nhiên cũng bị kinh hãi, có chút thẹn quá hóa giận.
“Còn tùy thuộc vào anh có ăn ngay nói thật hay không, hai người đã làm gì, trong lòng anh không tự biết sao?” Tôi đáp lại lời của Tân Hạo Đình, ném cho anh ta một ánh mắt lạnh thấu xương.
“Cái đồ chết tiệt nhà chị.” Tân Hiểu Lan nghiến răng nghiến lợi chửi bới tôi: “Tôi cảnh cáo chị, đừng nói nhảm ở đây! Cẩn thận bị quả báo đấy.”
Y Mộc đột ngột nổi cơn thịnh nộ lao về phía cô ta, tôi phải kéo cô ấy lại.
“Tân Hiểu Lan, sao cô không nói cho mọi người biết tại sao tôi lại được ôm đến bệnh viện nhỉ?” Tôi nhìn Tân Hiểu Lan.
Tân Hiểu Lan tỏ vẻ khinh thường, như cười như không nói: “Tôi chỉ nhìn thấy tiện nhân như cô nằm trong vòng tay của một người đàn ông khác trước mặt mọi người, cô còn không ngừng ôm cổ người ta! Chậc chậc... thật là đê điện! Đó chỉ là những gì tôi thấy mà thôi, còn những việc tôi không thấy thì...”