Edit: Daisy
【 Cô...... thích Kỷ Duyên sao? 】
Trong căn phòng tối, Ôn Nhuyễn nhìn tin nhắn này, sửng sốt một hồi lâu, vấn đề quỉ gì thế này? Cô từ lúc nào cùng Kỷ Duyên nhấc lên quan hệ? Làm như nghĩ đến việc gì, cô rời khỏi khung trò chuyện, nhìn vào hot search, quả nhiên...... cô cùng Kỷ Duyên lại lên hot search.
# Kỷ Duyên Ôn Nhuyễn vai chính manga#
Lại nhìn thấy ảnh chụp.
Không biết là vì góc chụp hay là nguyên nhân gì khác, ảnh chụp của hai người nhìn vào thấy rất thân mật.
Có ảnh Kỷ Duyên đưa kem cho cô, có hình cô nghiêng đầu cười với Kỷ Duyên, thậm chí...... Còn có hình Kỷ Duyên nhìn lén cô? Kỷ Duyên nhìn lén cô lúc nào vậy, hai lỗ tai đều đỏ lên rồi?
Ôn Nhuyễn lại sửng sốt một hồi lâu sau rồi mới tiếp tục xem ảnh chụp.
Tổng cộng chín bức ảnh, mỗi một tấm đều chụp rất khá, người chụp còn đi phía sau hai vị đại ca camera, nếu cô không phải đang quay chương trình, đoán chừng nhìn hình cũng muốn cho rằng cô cùng Kỷ Duyên đây là đang yêu đương.
Có chút buồn cười lắc lắc đầu.
Ôn Nhuyễn mở tin nhắn ra một lần nữa, vừa định trả lời, liền nhìn thấy khung chat 【 đối phương đang nhập văn bản......】
Hưh?
Tay chuẩn bị nhắn tin trả lời liền ngừng lại.
Ôn Nhuyễn dựa vào đầu giường, gập đầu gối, một tay cằm di động, một tay sờ cằm, chờ tin nhắn của vị fans tới, nhưng đợi tới 10 phút vẫn không thấy tin nhắn, vẫn luôn hiển thị【 đối phương đang nhập văn bản...... 】.
Cho nên ở bên kia là đang muốn nói gì vậy?
Nhìn thấy trời đã về khuya, không biết tâm tình không tốt hay do buồn ngủ, cô ngáp một cái, lông mi cong vút vương một chút nước mắt, trông thấy vị fans nhỏ này còn chưa có nhắn tin qua, cô cũng không muốn đợi nữa.
Tuy ý gửi tin cho đối phương【 không thích. 】
Nghĩ nghĩ, lại nhắn thêm mấy chữ 【 đã khuya rồi, đi ngủ sớm một chút đi. 】
Không biết vị fans nhỏ này ở trong nước hay là ở nước ngoài, nhưng mặc kệ là ở nơi nào, thời gian này đều đã khuya.
Cô củng thức không nổi.
Nhắn xong 2 câu liền tắt điện thoại rồi đi ngủ.
Truyện đăng tại: diendanlequidon
***
Mà lúc này ở trong một căn biệt thự tại thành phố kế bên.
Hiện tại đã là 4h sáng, mọi âm thanh đều rơi vào im lặng, bên trong biệt thự an tĩnh không có một chút âm thanh nào, hầu gái cùng quản gia đều còn đang ngủ, trong phòng khách cũng không bật đèn, Lâm Thanh Hàn mặc một thân tây trang, đứng gần cửa sổ.
Ánh trăng như ngọn đèn đêm chiếu sáng một khoảng sân, ngửa đầu nhìn lên, có thể thấy được một trời sao lộng lẫy
Đây là thời điểm thành phố yên tĩnh nhất, cũng là thời khắc động lòng người nhất, cái ồn ào ban ngày được xua tan đi, lưu lại chỉ còn bóng đêm và sự yên tĩnh, nhưng Lâm Thanh Hàn lúc này hiển nhiên không có tâm tư thưởng thức cái đẹp này, hắn cằm di động, trong phòng tuy không mở đèn, nhưng ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ rọi trên người hắn.
Mơ hồ có thể nhìn thấy được nét mặt thâm thúy, đường cong nơi góc cằm như được điêu khắc, cùng với đôi môi mỏng mím chặt.
Nhìn giờ phút này liền biết tâm tình của hắn không được tốt.
Lúc trở về từ công ty, hắn quên thoát tài khoản, tùy tay nhấn vào tin nhắn vừa thấy,vốn là muốn nhìn một chút Ôn Nhuyễn có trả lời tin nhắn của hắn không, nhưng chưa thấy được tin nhắn của Ôn Nhuyễn, thì nhìn thấy một tin nhắn khác.
Không có lời nói dư thừa nào.
Chỉ có mấy tấm ảnh chụp.
Là ảnh chụp của Ôn Nhuyễn cùng Kỷ Duyên.
Không phải là hình ảnh thân mật, nhưng góc chụp chọn rất tốt, khiến cho ảnh chụp hai người nhìn giống như một đôi tình nhân.
Ngay cả Weibo trước kia fans của hai nhà ồn ào huyên náo, lần này nhìn thấy ảnh chụp cũng không làm ầm ĩ, thậm chí còn có không ít người nói 【 xứng đôi quá】, 【 phấn phấn 】, 【 giá trị nhan sắc như vầy, nếu mà cùng nhau sinh ra một bảo bảo, chẳng phải là đẹp nghịch thiên? 】
Càng xem.
Ngực hắn ta càng buồn bực.
Tuy rằng chắc chắn Ôn Nhuyễn sẽ không thích Kỷ Duyên, nhưng Kỷ Duyên thì sao? Con sói nhỏ này từ nhỏ đã thích đi theo Ôn Nhuyễn, hiện tại lại cùng công ty, tham gia chung một cái tống nghệ, gần quan được ban lộc, hắn nếu muốn truy lão bà của mình.
Ôn Nhuyễn có thể hay không...... đồng ý cái con sói nhỏ này rồi?
Buổi tối, người khác đều đã ngủ ngon, chỉ mỗi Lâm Thanh Hàn cằm chặt cái di động, bực mình đến không ngủ được.
Vẫn là cái tư vị ăn dấm này mà buồn bực.
Nếu để cho bạn tốt của hắn biết, chỉ sợ đều đến nghi hoặc tên này có khi nào điên rồi không.
Quả thật.
Những sự tình gần đây mà Lâm Thanh Hàn làm, thật đúng là không phù hợp với tính cách của hắn, đi lên diễn đàn của phụ nữ hỏi cách theo đuổi lại vợ củ, trực tiếp ăn gạch đủ để cất vài cái biệt thự, hiện tại topic đó còn đang đứng đầu, tạo một cái Weibo nhỏ khác để chat với vợ trước của mình, mỗi ngày đều ân cần hỏi han.
Mấy chuyện này mà truyền ra chắc đều sẽ thành đề tài để người khác thảo luận.
Nhưng anh lại không cảm thấy mất mặt, thậm chí vừa rồi còn nhất thời xúc động, muốn gọi điện thoại trực tiếp cho Ôn Nhuyễn, hỏi một chút suy nghĩ của cô? Nhưng lý trí làm anh cuối cùng lựa chọn dừng tay, Ôn Nhuyễn hiện tại căn bản quan tâm anh, anh nếu như lỗ mãng hấp tấp như vậy, đoán chừng cô sẽ không nói chuyện với anh nữa.
Cuối cùng.
Lâm Thanh Hàn lựa chọn xem như không có việc gì, giống thường ngày nhắn tin tới bằng nick phụ.
Nhưng anh không nghĩ tới.
Ôn Nhuyễn thế nhưng lại trả lời tin nhắn của anh, thậm chí còn trả lời rất mau, khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn đó, tim anh đột nhiên nhảy lên, ma xui quỷ khiến đến, anh liền hỏi câu nói kia 【 Cô...... Thích Kỷ Duyên sao? 】
Phát ra đi lúc sau, anh liền hối hận.
Anh lo lắng Ôn Nhuyễn sẽ tức giận, Trong mắt cô, anh chỉ là một fans hâm mộ mà thôi, đặt câu hỏi trực tiếp như vậy, cô hẳn là không cao hứng đi?
Nhưng về phương diện khác.....
Anh lại rất muốn biết Ôn Nhuyễn suy nghĩ như thế nào.
Cho nên do dự thật lâu, anh vẫn là không có lựa chọn xóa tin nhắn, cứ như vậy trầm mặc mà chờ.
Như anh sở liệu.
Ôn Nhuyễn không có trả lời anh.
Tâm tình lập tức liền trầm xuống, khung thoại cứ viết viết rồi xóa xóa cũng không biết nên nói cái gì, nói xin lỗi, nói anh chỉ là tò mò? giống như nói gì củng không tốt, liền ở anh nhấp môi, thời điểm tính toán nhắn tin qua, cô lại trả lời.
- 【 không thích 】
- 【 đã khuya, đi ngủ sớm một chút đi. 】
Động tác xóa đột nhiên ngừng lại.
Lâm Thanh Hàn ngơ ngác mà nhìn hai câu trả lời, cảm xúc cả đêm nay đột nhiên biến mất, cằm căng chặt cũng trở nên nhu hòa rất nhiều, ngay cả khóe miêng đang trầm xuống cũng nhịn không được hơi cong lên.
Trái tim càng là “Bùm bùm” nhẹ nhàng nhảy lên, giống như là cá mắc cạn được trở về sông, nhịn không được vui sướng mà vùng vẫy đuôi.
Không biết là từ lúc nào.
Mọi hành động của Ôn Nhuyễn, mỗi lời nói, dường như đặc biệt dễ dàng tác động đến cảm xúc của anh, luc cô vui vẻ, anh liền vui vẻ, lúc cô không vui, anh cũng sẽ không thoải mái.
Cô không để ý tới anh.
Cảm xúc của anh sẽ áp lực thật lâu.
Nhưng nếu cô để ý đến anh một chút xíu, cùng anh trò chuyện, anh liền cảm thấy bầu trời đều trong xanh.
Hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ đến lớn cùng với nhận thức, cho anh biết việc này không phải là chuyện gì tốt, bất kì người thành công nào cũng không nên để cho bất kì sự việc hay người nào khác tác động cảm xúc của mình, đây là...... Tối kỵ.
Nếu là lúc trước
Lâm Thanh Hàn tuyệt đối sẽ không cho phép chính mình tồn tại những cảm xúc như vậy.
Nhưng hôm nay ——
Anh đột nhiên cảm thấy có một người có thể làm cảm xúc của mình bị tác động như vậy, dường như cũng không phải việc xấu, vì cô vui mà vui, vì nàng buồn mà buồn.
Đem đoạn chat mới viết được một nữa xóa đi, anh khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi lông mày đen nhánh kia trở nên ôn nhu vì được ánh trăng rọi vào hay vì 2 tin nhắn...... Làm anh cả người đều trở nên ôn hòa rất nhiều.
- 【 ngủ ngon. 】
Anh trả lời.
......
Lý a di mỗi ngày đều thức dậy vào lúc 6h.
Bà vệ sinh xong, đẩy cửa ra, vốn dĩ muốn làm bửa sáng cho tiên sinh, nhưng còn chưa đi đến phòng khách liền nghe được một trận tiếng vang truyền ra từ phòng bếp ...... Chẳng lẽ có người thức dậy sớm hơn cả bà? Có chút kinh ngạc, nguyên bản tưởng là vị hầu gái siêng năng nào.
Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia, bà liền ngây ngẩn cả người.
“Tiên, tiên sinh......” Lý a di đứng ở tại chỗ, lúng ta lúng túng hô.
Lâm Thanh Hàn đã thay bộ quần áo khác, cho dù cả đêm không ngủ, nhưng trạng thái của anh khá tốt,anh cuối đầu pha cà phê, nghe được thanh âm cũng chỉ là tùy ý lên tiếng.
“Uhm ——”
Cà phê đã pha xong.
Lâm Thanh Hàn đem cà phê rót vào ly, uống một ngụm, vẫn là nhịn không được mà nhíu mi, cái hương vị này so với Ôn Nhuyễn trước kia pha,thật sự là tệ hơn quá nhiều...... Đem cái ly tùy ý đặt ở một bên, lại ăn một miếng sandwich.
Bánh mì quá cứng nhai cùng với trứng gà, thật sự là...... Khó có thể nuốt xuống.
Lý a di đã đi tới, nhìn bộ dáng ngồi trong phòng bếp, lại nhìn nhìn cafe cùng sandwich...... Do dự một hồi lâu mới mở miệng, “Tiên sinh, cậu nếu là đói, có thể báo trước thời gian với dì.”
Trong nhà nhiều người như vậy, cũng không cần chính mình làm bữa sáng đâu.
“Huh.”
Lâm Thanh Hàn tùy tay đem sandwich đặt ở một bên, lại lấy khăn giấy lau tay, “Không phải đói.” Anh cũng bất quá là bởi vì nhận được tin nhắn của Ôn Nhuyễn nên rất cao hứng, ngủ không được, sau đó nghĩ đến bộ dáng cô trước kia làm bữa sáng cho anh.Cũng tính toán chính mình vào bếp nhìn xem thử.
Chỉ là không nghĩ tới, nấu ăn lại khó đến vậy, chỉ là đơn giản nhất cà phê cùng sandwich, anh đều làm không tốt...... Cũng không biết Ôn Nhuyễn lúc trước là hao phí bao nhiêu tâm tư.
Hả?
Lý a di sửng sốt, không phải đói, sao còn tự làm bữa sáng?
Lâm Thanh Hàn không muốn giải thích, tài xế đã chờ ở bên ngoài, anh cũng muốn bước ra, lúc chuẩn bị rời đi, anh không biết nghĩ đến cái gì, nói một câu, “Ngày mai bắt đầu, dì dạy con nấu cơm đi.”
Anh muốn thử một lần.
?
??
???
Lý a di ngơ ngác mà nhìn Lâm Thanh Hàn, chậm chạp còn chưa có lấy lại tinh thần, bà nghe được cái gì? Tiên sinh nói muốn học nấu ăn?
Đây là tình huống gì?
Nghĩ đến tiên sinh gần đây khác thường, Lý a di do dự một lúc, vẫn là gọi điện thoại cho lâm xương ngạn, chờ bên kia bắt máy, bà liền đem sự khác thường mấy ngày nay của Lâm Thanh Hàn đều nói ra, cuối cùng mặt ủ mày ê nói: “Lão tiên sinh, ông nói tiên sinh có phải hay không sau khi ly hôn với phu nhân, nhận được đả kích quá lớn, mới có thể......”
Điện thoại đầu bên kia lâm xương ngạn một chút cũng không có lo lắng, ngược lại cười nói: “Này không phải chuyện tốt sao?”
tốt?
Lý a di sửng sốt.
Còn muốn hỏi lại, đầu bên kia đột nhiên hỏi bà một câu, “Bà từ nhỏ chăm sóc Thanh Hàn, cảm thấy nó là người như thế nào?”
“Tiên sinh cậu ấy.....”
Lý a di suy nghĩ một chút, trả lời: “Thông minh, bình tĩnh, trầm ổn, có năng lực, chính là......”
Lâm xương ngạn đánh gãy lời bà nói, “Chính là sống không giống người bình thường.”
Phảng phất thở dài, người đầu điện thoại bên kia tiếp tục nói, “Nó từ nhỏ chính là cái dạng này, tôi trước kia còn cảm thấy vui mừng, cảm thấy ba của nó tuy rằng vô dụng, nhưng ít nhất cho tôi được một thằng cháu hiểu chuyện, nhưng cuộc sống này từng ngày trôi qua, tôi liền càng ngày càng lo lắng.”
“Thanh Hàn nó quá bình tĩnh, bình tĩnh đến không giống người bình thường.”
“Nhưng hiện tại không giống nhau......”
Lâm xương ngạn cười nói, “Nó ghen ghét, sốt ruột, lo lắng, luống cuống tay chân, kinh hoảng luống cuống, thậm chí còn bắt đầu yêu cầu học nấu ăn.” Ông một bên cười, một bên chậm rãi nói, “tiểu tử thúi này, chỉ có đem thất tình lục dục trải qua thử, mới có thể xem như chân chính là một con người.”
***
Lâm Thanh Hàn không biết gia gia cùng Lý a di nói chuyện, anh ngồi trên xe, nhìn hot search còn đang đứng top trên Weibo , cùng với tiêu đề bộ ảnh chụp vai chính bước ra từ manga, ngón tay thon dài nhẹ gõ gõ cửa sổ xe,mắt phượng hẹp dài nheo lại một nữa
Tuy rằng Ôn Nhuyễn nói không thích Kỷ Duyên.
Bất quá......
Tên tiểu sói con này.
Môi mỏng nhẹ nhấp.
Lâm Thanh Hàn trầm ngâm một lát, trực tiếp bát gọi điện thoại cho tổng đạo diễn Hạ Hải của《 đa dạng lữ hành 》.
Hạ Hải hiển nhiên ngủ còn chưa tỉnh, lửa giận bốc lên, “Sáng tinh mơ, ai vậy?”
“Lâm Thanh Hàn.”
“Cái gì Lâm Thanh Hàn? Không quen biết!” Hạ Hải lẩm bẩm một tiếng, vốn dĩ muốn trực tiếp cúp, đột nhiên liền mở mắt, hắn trực tiếp ngồi dậy, cằm di động lại vỗ vỗ mặt mình, xác định không phải nằm mơ, mới nơm nớp lo sợ mà trả lời: “Lâm, lâm lâm Lâm tổng, ngài như thế nào tự mình liên hệ tôi?”
“Ừ, các ngươi tổng nghệ......” Lâm Thanh Hàn tạm dừng lại, tay gõ cửa sổ xe cũng ngừng lại, “Có yêu cầu phi hành khách quý không?”
Hả?
Phi hành khách quý?
Hạ Hải sửng sốt, hắn chợt ngốc, xoay xoay đại não liền hiểu được, hắn thật cẩn thận hỏi: “Lâm tổng là muốn đến tổng nghệ nhìn thử sao?”
“Ừ.”
Lâm Thanh Hàn, “Không thể?”
Hạ Hải vội nói: “Có, có thể có thể, đương nhiên có thể.” Đây chính là Thần Tài, là tổ tông, liền tính là không thể, cũng sẽ làm thành có thể! Mặc dù cách điện thoại, hắn đều cảm thấy trên người là một tầng mồ hôi, tùy tay xoa xoa mồ hôi trên trán, hắn cười làm lành nói: “Không biết Lâm tổng khi nào có rảnh? Tôi.. bên này cũng sắp xếp tốt cho ngài.”
“Hửm.”
Lâm Thanh Hàn sũy nghĩ một chút, mới nói: “qua vài ngay đi, tôi xác định được thời gian liền cho người liên hệ ông.” Công ty bên này sự vụ vẫn là đang xư lý.
“Được, được, được.”
Chờ đến kết thúc điện thoại, Hạ Hải mới rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
Sau một hồi náo loạn, hắn cũng đã tỉnh ngủ, liên hệ trờ lý của mình, nói chuyện này, hắn rửa mặt xong liền trực tiếp lái xe đi đến công ty, ngồi còn chưa nóng đít, Lữ Thanh liền đẩy cửa tiến vào, hắn mặt lạnh xuống đến muốn chết, vừa vào cửa liền trực tiếp mắng: “Ông đầu óc bị hồ nhão đổ? Hay là chưa tỉnh ngủ?”
“Chúng ta là cái gì tổng nghệ? Lữ hành tổng nghệ!”
“Ông gặp qua cái lữ hành tổng nghệ nào có phi hành khách quý?!”
Hạ Hải nhìn đến người bạn nối khố của mình, một chút lúng tung đều không có, còn cười ha hả đến châm cho hắn ly trà, “Xin bớt giận, bớt giận, tới tới tới, uống trà uống trà, đây chính là tốt nhất Bích Loa Xuân, người bình thường tôi đều luyến tiếc......” Thấy Lữ Thanh đen mặt ngồi xuống, ông đem trà trong tay đẩy qua đi, sau đó thần thần bí bí cùng hắn nói, “Ông biết này phi hành khách quý là ai không?”
Lữ Thanh trầm mặt ngồi ở đối diện hắn, tuy rằng sinh khí đã giảm một ít, nhưng thanh âm vẫn là khô cằn, châm chọc mỉa mai, “Như thế nào? Chẳng lẽ ông còn đem vài vị đồ cổ cấp bậc nhân vật chúng ta trong giới này thỉnh rời núi?”
Nếu thật là mấy vị này, ông ta một cái đều không bỏ.
Nhưng vấn đề là không có khả năng a!
Hiện tại vừa lúc bọn họ tổng nghệ năm người, lưu lượng, ảnh hậu, thiên hậu, đều có, đột nhiên làm cái phi hành khách quý, có bệnh?
“Tôi nói, ông sẽ không lại vì mấy trăm vạn đầu tư, cho ai đi cửa sau đi?” Muốn thật là như vậy, ông ta liền đem đầu Hạ Hải cắt xuống làm cầu đá.
Đều có một trăm triệu của Lâm thị kia, ai còn nhìn trúng mấy trăm vạn a?
Hạ Hải vừa muốn giải thích, liền có người sốt ruột như lửa đến tới gõ cửa, là tài vụ tiểu Thẩm, nàng thở hồng hộc mà ôm văn kiện, ở cửa nói: “Hạ đạo, Lữ đạo, lâm, Lâm thị tập đoàn lại đầu tư một trăm triệu......”
Lữ Thanh đầu tiên là sửng sốt, tiện đà cả kinh nói: “Cô nói cái gì?!”
Chờ đến tiểu Thẩm lại lặp lại một lần, hắn mới quay đầu nhìn về phía Hạ Hải, thấy ông ta ngồi ở trên ghế, lộ ra bộ dáng mình là bộ lão thần, hoàn toàn không có ngoài ý muốn, đột nhiên nhanh trí,ông gian nan mở miệng, “Ông nói đến phi hành khách quý, chẳng lẽ là......”
Hạ Hải nghe vậy liền cười, hắn vẫy vẫy tay, cho tiểu Thẩm rời đi, sau đó ôm trà hoa cúc của mình, cười tủm tỉm đến nói: “Chính là người đứng đầu tập đoàn lâm thị.”