Edit: Daisy
Sự việc xảy ra quá nhanh.
Tất cả mọi người đều không phản ứng kịp, ngay cả tên cướp ngồi trên xe máy nhìn tình hình trước mắt cũng phát ngốc, hắn ta vốn dĩ chỉ muốn lấy cái balo, cái balo này vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ, hơn nữa nhìn thấy cảnh này, đoán chừng nhóm người này đều là minh tinh.
Nếu như vận khí tốt.
Balo bên trong ngoài tiền bạc còn có trang sức.
Nhưng tên tiểu tử này là từ đâu chạy ra tới? Đại khái chính là thời điểm giật mình trong chớp mắt, xe của hắn củng ngừng lại, không kịp chạy trốn, mặt khác mấy vị quay phim nghe được tiếng thét chói tai lập tức phản ứng chạy lại.
Lần này trong bốn vị quay phim này có hai vị biết võ, vội vàng buông máy quay, chạy tới, hai người cùng áp chế tên cướp, trong lúc đó đã có người khác gọi điện liên hệ cảnh sát.
Chúc Nguyệt đứng gần nhất, nhìn thấy cánh tay của Kỷ Duyên bị một vết cắt thật lớn, vội vàng tiến lên, sắc mặt tái nhợt mà hỏi: “Kỷ Duyên, cậu.... cậu không sao chứ?”
Kỷ Duyên không có trả lời cô.
Cánh tay tuy rằng có chút đau đớn, nhưng cũng không phải việc gì lớn.
Cậu ta thật ra càng lo lắng cho Ôn Nhuyễn hơn.
Truyện đăng tại: diendanlequydon
Cúi đầu, lông mi của Kỷ Duyên hơi rũ xuống, ánh mắt lo lắng mà nhìn Ôn Nhuyễn, thấy cô sắc mặt tái nhợt, lông mi nhíu lại càng thêm khẩn trương, giọng nói lo lắng mà dò hỏi: “Cô không sao chứ?”
Ôn Nhuyễn hình như còn chưa kịp phản ứng lại.
Hiện giờ cô giống như đang bị choáng váng, ngơ ngơ ngác ngác mà nhìn Kỷ Duyên, chờ đến khi mùi máu càng thêm nồng, ánh mắt mới bất tri bất giác mà nhìn xuống cánh tay của Kỷ Duyên, Vốn dĩ là cánh tay cơ bắp trắng nõn lúc này lại có một vết cắt lớn, máu vẫn đang chảy xuống từng giọt, sắc mặt Ôn Nhuyễn thoáng chốc liền thay đổi.
“Cậu ——” tay không tự giác với qua, “cậu, cậu bị thương?”
Đột nhiên bị cô nắm lấy cánh tay.
Kỷ Duyên chợt đỏ mặt, “Tôi không có việc gì.” Cậu muốn rút tay về, nhưng nhìn Ôn Nhuyễn thì thấy nho nhỏ, mà sức thì rất lớn.
Cậu muốn rút tay về, nhưng rút không được.
“Chúng ta đi bệnh viện.” Ôn Nhuyễn nhìn cánh tay của Kỷ Duyên mà nói.
Kỷ Duyên vừa nghe thấy liền nhíu mi lại, cậu ta ghét nhất là đi bệnh viện, trước kia dù bị bệnh nặng, cậu cũng không đi bệnh viện, càng không cần phải nói bây giờ chỉ là một vết cắt như vậy.
“Tôi không cần.”
Nhưng Ôn Nhuyễn ngày thường tính tình hiền lành lại ôn nhu lần này lại cực kì cố chấp, cô không có ý muốn thương lượng, quay đầu vô cùng lo lắng mà nói với Chúc Nguyệt: “Chúc Nguyệt, em cùng Kỷ Duyên đi bệnh viện.”
Lúc nói cũng không có buông cánh tay của Kỷ Duyên ra.
“Chị cũng đi.” Chúc Nguyệt vừa nói xong, xe cảnh sát liền tới, là một vị quay phim gọi điện báo cảnh sát.
Vừa lúc Cục Cảnh Sát gần đó, nên tới rất nhanh.
Bọn họ vừa tới đầu tiên là nhìn thoáng qua tình hình, sau đó cau mày hỏi: “Ở đây xảy ra việc gì?”
Mấy vị quay phim tiếng Anh không được tốt lắm, Chúc Nguyệt nhìn thấy tình hình này, đành phải nói với Ôn Nhuyễn: “Vậy bọn em đi bệnh viện đi, chị đoán chừng còn phải đi đến Cục Cảnh Sát để báo án......” Dừng một chút lại nói bổ sung: “Em cùng Kỷ Duyên phải cẩn thận một chút, nếu có việc gì thì liên hệ cho chi ngay nhé.”
“Được.”
Ôn Nhuyễn gật gật đầu, cô lo lắng mà nhìn vết thương của Kỷ Duyên, trực tiếp lôi kéo Kỷ Duyên đi về phía trước, sau đó ngừng lại ở ven đường phất tay gọi xe, lúc sắp lên xe, người bị cô lôi đi giày giống như là muốn dính chặt trên mặt đường, như thế nào cũng không chịu lên xe.
Cô chóng tay trên cửa xe, xoay người, cau mày hỏi: “Sao còn không lên?”
Kỷ Duyên cúi đầu, nhấp môi, mũi chân đá đá mặt đất, giọng nói có chút nhỏ, “Không muốn đi.”
Ôn Nhuyễn cũng không biết tên này có mấy khuôn mặt, ngày thường nhìn lạnh như băng, ở chung không được tốt lắm, có khi không nói chuyện nhưng lại rất nghe lời, lúc xảy ra chuyện lại vô cùng ngoan cố, hiện tại...... Lại giống như con nít.
Mắt lộ ra có chut bất đắc dĩ, xem giống như là dỗ con nít, khe khẽ thở dài, “Cậu nghe lời một chút, chúng ta đi bệnh viện băng bó đi.”
Mắt lại nhìn cánh tay của cậu ta, hiện tại máu đã ngừng chảy, nhưng nửa cánh tay đều bị dính máu, nhìn rất là dọa người, ngay cả cái áo thun trắng cũng bị dính một ít máu, cô càng nhìn, lông mi nhíu lại càng thêm lợi hại.
Tài xế thúc giục.
Cô quay đầu dùng tiếng Ý nói một câu, sau đó sờ sờ túi.
Vừa rồi quán ăn có tặng cây kẹo que, lúc cô đi ra, cũng tùy tay ma mang theo, nhớ đến lúc trước Tiểu Mạch có nói cho cô nghe “Chị đừng nhìn Duyên Thần của bọn em cao lãnh như vậy, kỳ thật rất là dễ thương, lúc mà có việc gì làm anh ấy không vui, đều sẽ ăn một cây kẹo que thì liền tốt lên”.
Thật sự có thể tốt sao?
Cô ôm thái độ hoài nghi, nhưng vẫn là đem kẹo đưa tới trước mặt Kỷ Duyên, “này, cậu nghe lời một chút, liền cho cậu ăn kẹo.”
Kỷ Duyên vốn dĩ đang cúi đầu nhìn mũi chân, nghe thấy lời này, kinh ngạc nhìn qua, trước mắt là một cánh tay nho nhỏ trắng nõn đang cầm kẹo que, sau đó ngẩng đầu,bất chợt nhìn thấy đôi mắt lộng lẫy sáng như ánh sao trời, cô cong cong ánh mắt mà nhìn cậu.
Giống hệt như lúc nhỏ.
Có cơn gió thổi nhẹ qua trên áo khoác màu đỏ của cô.
Kỷ Duyên nhìn gương mặt của Ôn Nhuyễn tới thất thần, trái tim không thể nghi ngờ là đã đập lệch một nhịp.
Giống như là bị mê hoặc, đưa tay nhận chiếc kẹo que, sau đó liền biến thành một con rối gỗ, dễ dàng đã bị cô lừa lên xe.
Ôn Nhuyễn lên xe liền nói: “Sư phụ, phiền bác đi bệnh viện gần nhất.” Mắt nhìn cánh tay của Kỷ Duyên, lại nói tiếp: “Có thể phiền bác mau chút được không ạ?”
“Được.”
Tài xế dẫm mạnh chân ga, xe lao như một cơn gió đến bệnh viện gần nhất.
Mà vừa rồi nhìn thấy Kỷ Duyên vì cứu người mà làm mình bị thương, Tô Lam Lam vẫn luôn phát ngốc lúc nhìn thấy chiếc xe rời đi đột nhiên liền tỉnh lại, cô ta đuổi theo vài bước, trong miệng kêu “Kỷ Duyên”, vốn muốn lên cùng một chiếc xe.
Nhưng Chúc Nguyệt thấy cô ta, vội đã đi tới.
Giữ chặt cánh tay của Tô Lam Lam,Chúc Nguyệt cau mày, không khách khi mà hỏi, “Cô muốn làm gì?”
“Tôi......”
Tô Lam Lam sắc mặt tái nhợt, thần sắc cũng có chút lúng ta lúng túng, “Tôi muốn đi xem Kỷ Duyên.”
Chúc Nguyệt nhìn đường phố, “xe cũng không biết sẽ chạy đến đâu, được rồi, Kỷ Duyên có Ôn Nhuyễn chăm sóc, sẽ không có việc gì, cô cùng tôi đi Cục Cảnh Sát.” Cô vốn dĩ không thích Tô Lam Lam, nhưng tại đây đã loạn như vậy, nếu mà để Tô Lam Lam ở lại một mình, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Vẫn là đi cùng nhau tương đối tốt hơn.
Tô Lam Lam há mồm muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là ngập ngừng, không nói thêm gì nữa.
Lúc bị Chúc Nguyệt kéo đi.
Cô ta vẫn là không tự chủ được mà nhìn về phía sau.
Lúc nhìn thấy Ôn Nhuyễn sắp bị thương, nội tâm cô ta có chút hối hận, nếu lúc đó cô ta nhắc nhở, khẳng định Ôn Nhuyễn có thể tránh đi, như vậy Kỷ Duyên cũng sẽ không vì cứu Ôn Nhuyễn mà bị thương.
***
Bệnh viện.
Ôn Nhuyễn đứng ở một bên, xem bác sĩ xử lý vết thương cho Kỷ Duyên, khuôn mặt cô tái nhợt đầy lo, nói chuyện cũng không giấu được sự lo lắng, “Bác sĩ, bạn tôi có sao không? Cậu ta...... về sau sẽ không xuất hiện vấn đề gì khác chứ?”
nữ bác sĩ trẻ tuổi nghe được lời này thì cười cười, “Không có việc gì lớn, chỉ là bị thương nhẹ mà thôi.”
Bác sĩ đứng lên, gỡ khẩu trang và bao tay, nói với Ôn Nhuyễn: “Trở về thì chú ý một chút, không được khiêng nặng, cũng không để dính nước, qua vài ngày thì tốt thôi.”
Kỷ Duyên đứng ở một bên nhìn thấy Ôn Nhuyễn lo lắng cho mình như vậy, tay nắm chặt kẹo que, mũi chân ma sát vào mặt đất, trong lòng cũng không biết bị làm sao, vui vẻ đến nổi nhìn đâu củng thấy toàn là màu hồng, ngay cả khóe miệng cũng nhịn không được hơi hơi cong lên một chút.
Nhưng cố tình không muốn người khác phát hiện ra.
Liều mạng ép khóe miệng xuống, đầu ngón tay thon dài nắm chặt kẹo que, miệng cũng chỉ nhẹ nhàng mà nói: “Đã bảo không có việc gì, một hai phải kéo tôi tới bệnh viện......”
Lời vừa mới nói ra, đã bị người nào đó trừng mắt liếc một cái.
Kỷ Duyên đã quên không biết bao nhiêu năm không bị người khác trừng mắt như vậy, lời còn chưa nói ra hết đã bị nghẹn lại ở cổ họng, lúc sau giọng nói càng nhỏ hơn: “...... Lãng phí tiền.”
Ôn Nhuyễn mặc kệ cậu ta, chờ đến khi bác sĩ băng bó xong, lại cám ơn một lúc, thấy mọi người rời đi rồi mới ngồi xuống ghế, nhìn cánh tay Kỷ Duyên đã được băng bó mà hỏi: “Có đau hay không?”
nhất định là đau.
Rốt cuộc tính mở miệng nói.
Nhưng Kỷ Duyên cảm thấy câu nói này không có gì tốt, cậu ta cầm lấy quần áo đứng lên, cúi đầu nhìn cô, “Được rồi, không đau, đi thôi.” Lúc nói chuyện, cậu còn cau mày, ngửi được mùi ở bệnh viện này, cậu không quá thoải mái.
Ôn Nhuyễn đi theo Kỷ Duyên bước ra ngoài.
Chờ lúc xe tới, cô mím môi, vẫn là nhịn không được mà hỏi: “Cậu vừa rồi......”
Kỷ Duyên cúi đầu, “Sao?”
Cô ngước đầu, “Vì cái gì mà cứu tôi?”
Kỷ Duyên nghe thấy lời này, bị hỏi đến nghẹn họng, vì cái gì muốn cứu cô? Cậu ta cũng không biết, chính là lúc nhìn thấy cây dao đến gần Ôn Nhuyễn, đại não như ngừng hoạt động, ngay cả trái tim cũng như ngừng đập.
Cậu ta cái gì cũng không biết.
Chỉ biết là không thể để cô ấy bị thương.
Nhìn vào cặp mắt của Ôn Nhuyễn, Kỷ Duyên có chút ngượng ngùng, cậu ta quay đầu đi, mặt cũng có chút phiếm hồng, trong tay còn nắm chặt cây kẹo, mũi chân nhẹ nhàng đá mặt đất, “Có thể vì cái gì? Cô giữ sinh hoạt phí của mọi người, nếu như bị cướp, chúng ta về sau uống gió Tây Bắc à.”
Là vì như thế sao?
có chút hồ nghi mà nhìn Kỷ Duyên, còn muốn hỏi lại, Kỷ Duyên lại mở miệng, “Được rồi, xe tới, lên xe đi.”
Cậu nói xong liền trực tiếp lên xe.
Ôn Nhuyễn thấy vậy củng không hỏi nữa, cô đi theo lên xe.
Báo ra địa chỉ biệt thự.
Hai người đều ngồi ở ghế sau, tuy rằng còn cách một khoảng, nhưng Kỷ Duyên vẫn là có thể ngửi được hương vị thanh mát trên người Ôn Nhuyễn, không biết là nước hoa hay là mùi dầu gội , không tính quá ngọt, đặc biệt dễ ngửi.
Trong tay cậu còn nắm chặt cây kẹo.
do dự một lúc lâu, cậu há mồm, muốn đem chuyện tối hôm đó, câu nói mà cô không nghe được, hỏi lại một lần nữa.
“Cô......”
Lời còn chưa nói ra.
Di động Ôn Nhuyễn vang lên, cô bắt máy, “Alo, Chúc Nguyệt.”
Chúc Nguyệt: “Nhuyễn Nhuyễn, em cùng Kỷ Duyên sao rồi? Chị vừa khai báo xong, hai người đang ở đâu?”
“Bọn em đã ra khỏi bệnh viện, hiện tại quay về biệt thự, mọi người cũng nên trơ về đi.” Ôn Nhuyễn nói vài câu qua điện thoại với Chúc Nguyệt, đợi đến lúc cúp điện thoại, quay đầu nhìn Kỷ Duyên, “Cậu vừa rồi muốn nói gì?”
Kỷ Duyên nhẹ nhàng nhấp môi dưới, do dự một lát, vẫn là từ bỏ, “Sao? không có gì.”
Quay đầu.
Cậu ta nhìn cảnh ngoài cửa sổ, ngón tay thon dài trước sau nắm chặt cây kẹo.
***
Bởi vì Kỷ Duyên bị thương.
đoàn người bọn họ ở lại La Mã thêm một ngày, chờ đến ngày thứ ba mới xuất phát đi Florencia.
Florencia là một thành phố trung tâm ở Italy, nơi này lấy hàng mỹ thuật,mỹ nghệ cùng với dệt may để nổi tiếng khắp Châu Âu, xuất sắc nhất nhất chính là triển lãm nghệ thuật, cùng Venice phát triển 5 năm, Milan ba năm phát triển cũng xưng là tam đại nghệ thuật tại Italy ( khúc này bó tay).
La Mã cùng Florencia khoảng cách không tính quá xa, bọn họ trực tiếp đi xe lửa tới.
Này là Chúc Nguyệt ở trên mạng tìm được lời khuyên, nhìn thấy địa phương này quá xuất sắc, liền cùng Ôn Nhuyễn nói: “Nhuyễn Nhuyễn......Nhuyễn Nhuyễn, em xem, nơi này có thật nhiều tác phẩm nghệ thuật, chờ lúc chúng ta trở về có thể mua một ít về làm kỷ niệm.”
Kỷ Duyên ngồi ở đối diện nghe được tiếng cô ta nói, cau mày nói: “Nói nhỏ một chút.”
???
Chúc Nguyệt không thể hiểu được mà liếc mắt nhìn Kỷ Duyên một cái, cô nói chuyện cũng đâu có lớn, làm gì kêu cô nói nhỏ? Ngô, Kỷ Duyên đang nhìn cái gì? Tuy rằng lén lút, nhưng vẫn là bị cô nhìn thấy.
Nhìn theo tầm mắt của Kỷ Duyên, mới phát hiện cậu ta nhìn đúng là phương hướng của Ôn Nhuyễn.
Lại nhìn nhìn Ôn Nhuyễn.
Cô liền nói, nói như thế nào cũng không nghe được tiếng của Ôn Nhuyễn? Nguyên lai em ấy không biết từ lúc nào đã dựa vào cửa sổ ngủ rồi.
Thay người ta chặn lại một dao.
Lại bảo nói nhỏ không muốn phá giấc ngủ của người ta.
Chúc Nguyệt nhanh trí suy nghĩ, đột nhiên liền minh bạch...... Cô liền nói, tổng cảm thấy ánh mắt của Kỷ Duyên nhìn Nhuyễn Nhuyễn không quá giống nhau, nguyên lai là có chuyện như vậy.
Không tồi không tồi.
Ngay cả cô là phụ nữ, mà cũng rất thích tính tình của Nhuyễn Nhuyễn.
Nghĩ vậy.
Cô nhịn không được nhìn nhìn Kỷ Duyên thêm vài lần.
Cô nhìn chằm chằm vào Kỷ Duyên, Kỷ Duyên sao lại không có phát hiện? Quay đầu nhìn Chúc Nguyệt, thấy cô lộ ra bộ dạng:ta hiểu, ta minh bạch, ngươi không cần nói nhiều.
Cậu ta nhíu nhíu mày, vừa định nói chuyện.
Xe lửa nhoáng lên,đầu Ôn Nhuyễn liền muốn ngã ra phía cửa sổ bên kia, trong lòng cậu ta căng thẳng, vội vươn tay đặt ở cửa sổ, chờ đến lúc Ôn Nhuyễn dựa vào, vừa lúc dừng trong lòng bàn tay của cậu.
“Ngô.”
Không biết có phải thật sự quá mệt mỏi, mặc dù cảm thấy không đúng lắm, nhưng Ôn Nhuyễn cũng chỉ là nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng, vẫn không có tỉnh lại.
Ngược lại còn dựa vào lòng bàn tay thêm một chút.
Chúc Nguyệt nhìn thấy tình cảnh này, trợn tròn mắt.
Cô cùng Kỷ Duyên biết nhau nhiều năm, 6 năm, lúc nào thấy qua một mặt như vậy của hắn? Trước kia tính là Tô Lam Lam cùng cậu ta thân với nhau, cũng không có thấy qua cậu ta tri kỷ như vậy...... Nếu không phải hiện tại cameras còn đang quay, cô nhịn không được mà tiến lên vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, nói một câu:
“Huynh đệ, cậu trưởng thành.”
Ôn Nhuyễn còn đang dựa vào, Kỷ Duyên cũng không rút tay lại, trong lòng cậu kỳ thật là có chút rung động, tóc cô mềm mại như vậy, lúc dán trên lòng bàn tay cậu, lại có một chút ngứa ngứa.
Cậu chỉ có thể nhấp môi, đè xuống cảm xúc trong lòng, một tay vịn cửa sổ, một tay chống ở trên bàn, nhìn thoáng qua ánh mắt đang cười khanh khách của Chúc Nguyệt, mới hung hăn mà trừng mắt lại như muốn nói: Nhìn cái gì mà nhìn?
Chúc Nguyệt nhướng mày, cũng không sợ cậu ta, dùng ánh mắt ý bảo: muốn nhìn liền nhìn.
Nơi này ở chung rất hòa hợp, trừ bỏ mấy vị quay phim có chút kinh ngạc hành động của Kỷ Duyên, nhưng không khí vẫn rất ấm áp, tốt đẹp.
Nhưng mà Tô Lam Lam hiển nhiên không vui vẻ gì.
Vốn dĩ bởi vì Kỷ Duyên hai ngày này vẫn luôn đi theo bên người Ôn Nhuyễn, khiến cho cô ta thực không vui, ai có thể nghĩ lúc này cậu ta lại làm ra hành động như vậy?!
Cậu không phải không thích cùng những người khác tiếp xúc sao? Ngày thường cô ta kéo tay áo, cũng cau mày.
Hiện tại lại còn chắn cửa sổ cho người khác?
Cậu không sợ chương trình sau khi phát sóng, người khác nói bậy sao?
Cậu cuối cùng là không để ý?
Hay căn bản là cố ý?
Tay gắt gao nắm chặt di động, gân xanh đều nổi lên, hiện tại cô ta vô cùng hối hận, vốn dĩ cho rằng ngày đó nói chuyện với Kỷ Duyên xong, cậu khẳng định sẽ cách xa Ôn Nhuyễn, ai ngờ đến, cậu ta trừ mấy ngày hôm trước có chút xa cách, lúc này lại sống chết bám lấy Ôn Nhuyễn không tha.
Rốt cuộc là vì sao?!
Cô ta đã nói đến vậy, Ôn Nhuyễn còn thích Lâm Thanh Hàn, như vậy, cậu cũng không ngại?!
Từ Nghiên ở đối diện Tô Lam Lam, nhìn thấy vẻ mặt của cô ta, người khác không thấy được, nhưng cô thì có chú ý tới, thở dài, sợ về sau ở chung sẽ không thoải mái nữa rồi, cô cười trò chuyện cùng người đối diện, “Lam lam, em còn biết nói tiếng pháp?”
“A?”
Tô Lam Lam lấy lại tinh thần, nhìn thấy đôi mắt Từ Nghiên mỉm cười, đã kịp thời thay đổi một bộ dáng e lệ, giọng điệu nhu nhu mà nói: “Trước kia ở nước Pháp du học qua mấy năm, không tính là quen thuộc lắm, bất quá......”
Cô ta hơi có chút kinh ngạc mà nhìn Từ Nghiên, “Từ lão sư là làm sao mà biết được?”
Cô ta lúc trước chỉ nói tiếng pháp tại quán ăn.
Nhưng ngày đó Từ Nghiên cũng không có đi theo.
“Là hot search trên Weibo, chị vừa lướt, vừa vặn nhìn thấy.” Dừng một chút, Từ Nghiên lại cười nói: “Bình luận đều là khen ngợi em.”
Tô Lam Lam đầu tiên là sửng sốt, tiếp sau đó, tâm tình ngay lập tức nhảy lên, chuyến đi này cô vẫn luôn bị Ôn Nhuyễn đè nặng, liền tính lên hot search, cũng không đuổi kịp nhiệt độ của Ôn Nhuyễn, có đôi khi còn có người lấy cô ta ra so sánh với Ôn Nhuyễn.
Không ít người đều nói cô ta không bằng Ôn Nhuyễn.
Hiện tại cuối cùng làm cô ta cũng hòa một ván.
Cô lấy di động ra mở Weibo, quả nhiên thấy được hot search của mình trên Weibo, # Tô Lam Lam - tiếng Pháp #, nhấn vào thì thấy, đứng đầu Weibo là một đoạn video, đúng là ngày đó tại quán ăn, cô ta nói chuyện cùng mấy người pháp.
Phía dưới bình luận đều là khen ngợi như nước.
Vốn dĩ fans của cô ta số lượng không ít, hơn nữa phòng làm việc cố ý khống chế bình luận, cơ hồ tất cả tại khen cô ta.
Lúc Tô Lam Lam xem Weibo, Chúc Nguyệt cũng vừa lúc lướt điện thoại, nhìn thấy hot search này của Tô Lam Lam, cô cũng không có cảm giác gì, tuy rằng không thích Tô Lam Lam, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Tô Lam Lam đích xác vẫn là có chút thực lực.
Tùy ý nhấn vào nhìn thoáng qua.
Vốn dĩ cũng chỉ là tùy tiện nhìn xem, nhưng kéo xuống liền nhìn thấy mấy cái bình luận ——
- 【 ở trong cái giới này, nhan sắc quả là rất quan trọng, nhưng thực lực càng quan trọng, nhìn thấy video của lam lam nữ thần, mị không thể không cảm thán, mị thật là đuổi theo một idol giỏi, không giống người nào đó, một chút thực lực đều không có, có thể nổi tiếng củng chỉ vì nhan sắc, cũng không biết tổ tiết mục vì cái gì mà chọn cô ta, dùng để trang trí sao? [ không lời] không nói, mị muốn đi học tập, hy vọng về sau có thể lợi hại giống như idol. 】
?
??
???
Chúc Nguyệt liền tính mắt mù, cũng có thể nhìn ra bình luận này là muốn nói đến ai,tổ tiết mục, không thực lực, giá trị nhan sắc——
Này còn không phải chỉ đích danh Ôn Nhuyễn?
Kéo xuống, những bình luận như vậy còn có không ít, có chút fans thậm chí trực tiếp nói thẳng tên.
Cô càng xem, mặt càng xụ xuống.
Lúc chưa có tiếp xúc qua với Ôn Nhuyễn, cô cũng cảm thấy cô nương này không có tác phẩm gì, có thể tham gia chương trình này xác thật có chút không nói nên lời, nhưng về sau ở chung, cô mới phát hiện Ôn Nhuyễn quả thực chính là một kho báu.
Nấu cơm, tiếng Ý, vẽ tranh......
hào quang này cũng đã vượt qua rất nhiều người, càng không cần phải nói nhân phẩm của Ôn Nhuyễn.
Chúc Nguyệt hiện tại thật lòng xem Ôn Nhuyễn là bạn bè, nhìn thấy cô bị nhiều người mắng như vậy, mới vừa tính bình luận mắng lại bọn họ, lúc thoát giao diện hot search mới phát hiện, không biết từ khi nào, thế nhưng lại xuất hiện một cái tiêu đề# bằng cấp của Ôn Nhuyễn # hot search, nằm trong top 3.