Sau Ly Hôn, Tôi Nổi Tiếng

Chương 79: Chương 79




【@ Ôn Nhuyễn đã gửi một tin nhắn cho ngài 】

Đây là nội dung đang hiển thị trên màn hình di động của Lâm Thanh Hàn.

Mình?

Khi nào?

Gửi cho Lâm Thanh Hàn??

Đã gửi tin nhắn???

Ôn Nhuyễn nhìn nội dung hiển thị trên di động, cảm thấy cái đầu nhỏ của mình có chút không đủ dùng, ngốc trệ, cô trước kia đích xác là đã gửi tin nhắn cho một ít người, nhưng trong đó tuyệt đối không có Lâm Thanh Hàn.

Hơn nữa......

Mấy ngày này, cô củng chỉ gửi tin nhắn cho một người, người kia, là người ngày hôm qua cô gửi lời mời gặp mặt, chính là vị fans nhỏ vừa mới gửi tin cho cô nói là di động bị hư.

Đôi mắt Ôn Nhuyễn mở lớn, giống như muốn nhìn thấu cái di động này, thời gian Weibo nhắc nhở là 2 phút trước, mà 2 phút trước, cô...... Vừa gửi tin cho vị fans nhỏ của cô mà.

- 【 xin lỗi, ngày hôm qua ngồi máy bay, di động rơi hỏng rồi, hôm nay mới có thể trả lời em. 】

Đây là tin nhắn mà lúc trước vị fans nhỏ gửi trả lời cô.

Trong phòng, TV đang mở, là một vở kịch hài, trộn lẫn cả tiếng cười của trai lẫn gái, Lâm Xương Ngạn đang ngồi trên giường xem TV, lâu lâu lại phát ra một trận tiếng cười, cô thì lại giống như cái gì cũng không nghe thấy, trong đầu ong ong, đôi mắt tuy rằng mở rất lớn, nhưng bên trong lại một mảnh mênh mang.

Ngày hôm qua ở trên máy bay, di động rơi hỏng rồi.

Ôn Nhuyễn nhìn di động của Lâm Thanh Hàn ở bên cạnh, màu đen, tuy rằng giống hệt cái lúc trước, nhưng cô có thể xác định, cái di động này của Lâm Thanh Hàn tuyệt đối là mới, lúc trước không lâu khi bọn họ còn ở Tây Ban Nha.

Lâm Thanh Hàn di động không cẩn thận rơi ở trên mặt đất, nàng nhớ rõ ở một góc nhỏ màn hình co 1 vết rạng nhỏ.

Mà hiện tại vết rạng kia đã không thấy đâu.

Đến nỗi ngày hôm qua ở trên máy bay——

Âm thanh nước chảy trong phòng vẫn còn, Ôn Nhuyễn liếc mắt nhìn về phía ấy một cái, đôi lông mi nhẹ nhàng run lên một chút, cô mở miệng, hỏi Lâm Xương Ngạn, giọng nói tuy rằng không có cố ý hạ thấp, nhưng vẫn có thể nghe ra giọng nói nhỏ lúc này trở nên có chút khàn khàn.

“Ông ơi, Lâm Thanh Hàn anh ta là hôm nay mới vừa bay về thành phố kế bên sao?”

Lâm xương ngạn uống trà, nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, “Đúng vậy, ngày hôm qua ở nước Mỹ có gọi cho ông một cuộc điện thoại nói hôm nay trở về.”

“Làm sao vậy?” Ông quay đầu nhìn Ôn Nhuyễn.

“......Dạ không có việc gì.”

Ôn Nhuyễn lắc đầu, trên gương mặt không lộ ra một chút cảm xúc khác thường nào, nhưng đôi bàn tay đang đặt trên đầu gối lúc này ngón tay đã trắng bệch nắm lại gắt gao, bởi vì dùng sức quá lớn, nên có chút trắng xanh.

Môi đỏ nhẹ nhàng nhấp lại thành một đường thẳng tắp.

Tốt.

Hiện tại, lại nhiều nghi hoặc cũng đã có lời giải, fans mà cô liên hệ hơn nửa tháng nay, được cô xem như là một người bạn, mỗi ngày buổi tối đều trò chuyện, thậm chí lúc trước không lâu, cô còn mời gặp mặt.....Thế nhưng chính là chồng cũ của cô, Lâm Thanh Hàn!

Trách không được ngày hôm qua đang trò chuyện bình thường, anh ta đột nhiên liền không có hồi âm.

Hô hấp như cứng lại.

Ôn Nhuyễn lại một lần nữa nhìn về phía phòng bếp, từ góc độ cô nhìn qua, có thể nhìn thấy bóng dáng anh tuấn của Lâm Thanh Hàn, vĩnh viễn là chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, lúc này lại bị anh ta xoắn đến khủy tay, lộ ra cánh tay thon dài những cũng mạnh mẽ và có lực.

Một người đàn ông như vậy, ngày thường hẳn là nên ngồi ngay ngắn ở văn phòng, phê duyệt văn kiện, đi ra ngoài cũng nên là kẻ trước người sau vay quanh, hiện tại vẫn đứng ở một nơi chật chội để rửa trái cây.

Một người đàn ông anh tuấn lại tự phụ như vậy, anh ta nếu là vì phụ nữ mà cúi đầu, chỉ sợ không có bất kì người phụ nữ nào chịu được, nhưng Ôn Nhuyễn lại không có bởi vì nhìn thấy một mặt này của Lâm Thanh Hàn mà cảm động.

Cô thậm chí cảm thấy có chút buồn cười.

Nếu hôm nay không phải bị cô phát hiện, anh ta còn muốn giấu giếm tới khi nào?

Thật sự muốn cùng mình gặp mặt?

Hay là một lần rồi lại một lần tìm cớ, dùng đủ loại lý do qua loa lấy lệ với mình?

Sau đó thì sao?

Tiếp tục diễn hình tượng fans nhỏ tri âm tri kỷ?

Quá mệt mỏi......

Còn đem anh ta xem như bạn bè,

Thậm chí còn rất chờ mong khi bọn họ gặp mặt!

Vốn dĩ hô hấp đã đình trệ, lúc này đột nhiên trở nên dồn dập, đôi tay cô gắt gao nắm chặt lại, rốt cuộc ngồi không nổi nữa, cô hiện tại, mỗi một phút một giây đều không muốn nhìn thấy thứ chó Lâm Thanh Hàn này nữa!

Sợ dọa đến ông nội.

Ôn Nhuyễn còn tính sẽ che giấu cảm xúc của chính mình, khẩu khí như chết nghẹn trong lòng, miễn cưỡng nói: “Ông ơi, con còn có việc ở công ty, con xin phép về trước.”

TV đang vào đoạn cao trào, nhưng Lâm Xương Ngạn lại bất chấp nhìn, ông quay đầu nhìn Ôn Nhuyễn, sửng sốt, “gấp như vậy?” Ông cũng có chút không nỡ, nhưng cũng không phải cái loại không hiểu chuyện, lại nói, “Để ông kêu Thanh hàn đưa con về .”

Tiếng nước đã dừng lại, Ôn Nhuyễn nhìn thấy bóng dáng Lâm Thanh Hàn, không chút nghĩ ngợi, liền từ chối nói: “Không cần.”

“Ông ôi, qua mấy ngay nữa con lại tới thăm ông.”

Nói xong.

Ôn Nhuyễn không đợi Lâm Thanh Hàn bước ra tới, liền trực tiếp cầm túi xách lên, đứng dậy đi ra ngoài.

Ôn Nhuyễn bước đi như bay, Lâm Xương Ngạn còn chưa kịp nói, người cũng đã mở cửa ra đi mất, chờ đến lúc Lâm Thanh Hàn đem nho vừa rửa xong đi ra, trong phòng cũng chỉ còn lại Lâm Xương Ngạn, anh ta nhìn thoáng qua căn phòng không tính là nhỏ, cau mày, hỏi: “Ôn Nhuyễn đâu ông?”

“Mày có phải hay không lại khi dễ Nhuyễn Nhuyễn?” Lâm Xương Ngạn vốn đang kinh ngạc Ôn Nhuyễn sao đột nhiên rời đi, nhìn thấy Lâm Thanh Hàn ra tới, giống như có đối tượng để phát tiết, trầm mặt mà hỏi.

Dù sao cũng là đứa bé mình nhìn từ nhỏ đến lớn,dù tính là đã che giấu tốt, nhưng có vui hay không vui, Lâm Xương Ngạn vẫn có thể nhìn ra được, rõ ràng vừa rồi Nhuyễn Nhuyễn còn nói muốn bồi ông ta ăn cơm chiều rồi mới đi, hiện tại đột nhiên liền rời đi.

Ông ta có thể nghĩ đến đầu sỏ gây tội, cũng chỉ có Lâm Thanh Hàn.

Đột nhiên bị gán cho một đống tội danh, còn gặp ánh mắt như giết người của ông nội mình, nhíu nhíu mày, cũng không biện pháp giải thích, anh đem nho đã rửa sạch đặt lên trên bàn, cầm lấy di động trên sô pha cùng áo khoác ngoài, “Con đi chở em ấy về.”

Tuy rằng hiện tại còn không biết như thế nào ở chung một chổ với Ôn Nhuyễn.

Nhưng nơi này gọi xe không tiện, anh vẫn là nên trước đem em ấy đưa về nhà.

Lúc Lâm Thanh Hàn nói lời này, thần sắc trên mặt vẫn rất trầm ổn bình tĩnh, nhưng chờ khi anh nhìn thấy nội dung trên màn hình di động, nữa bước chân vừa bước ra khỏi cửa chợt ngừng lại, thần sắc trên mặt cũng sát theo đó mà thay đổi.

Kinh ngạc.

Khiếp sợ.

Còn có một chút...... Hoảng loạn.

Nghĩ đến vừa rồi khi vào cửa, thần sắc Ôn Nhuyễn còn tính là rất tốt.

Lâm Thanh cầm di động, sắc mặt trắng bệch, giọng nói cũng có chut run rẩy, hỏi Lâm Xương Ngạn, “ông nội, vừa rồi lúc Ôn Nhuyễn đi, sắc mặt thế nào?”

“Mày còn dám hỏi ông thế nào?!” Lâm xương ngạn thổi râu trừng mắt, càng nhìn cháu mình càng thấy không vừa mắt, giọng điệu khô cằn mà trả lời: “Không tốt, phi thường không tốt, ông đã nói với mày, Lâm Thanh Hàn, chính mày theo đuổi không được vợ mình còn chưa tính, mày nếu làm Nhuyễn Nhuyễn về sau cũng không tới thăm ông.”

“Mày cũng đừng kêu ông một tiếng ông nội!”

Lâm Xương Ngạn thấy anh không trả lời, lại tức giận mà quát một câu, “Nghe thấy không?”

Lời nói vừa mới nói xong, liền nhìn thấy đứa cháu từ trước đến nay luôn trầm ổn trấn tĩnh đột nhiên giống như điên lên rồi tông cửa xông ra, tốc độ mau kinh người, chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh, chờ đến khi Lâm Xương Ngạn phục hồi tinh thần lại, cửa còn đang mở, mà người thì đã không thấy.

Ông ta thần sắc nghi hoặc mà nhìn về phía cánh cửa, không rõ thằng cháu nhà mình đột nhiên phát điên cái gì?

Thang máy.

Lâm Thanh Hàn sắc mặt trắng bệch mà nhìn di động, điều anh lo lắng nhất vẫn xảy ra.

Ôn Nhuyễn em ấy......

Đã biết anh là ai.

Anh thử dùng Weibo liên hệ cô, lại phát hiện mình đã bị kéo đen, không bình luận được, không gửi tin nhắn được, hắn thậm chí còn bị người ta đá ra khỏi fans.

Nguyên bản chỉ follow 1, hiện tại đã biến thành 0.

Lâm Thanh Hàn đã từng đụng tới rất nhiều chuyện không xong, lại không có chuyện nào làm anh ta khó giải quyết như vậy, chính mình WeChat và di động còn chưa được người ta thả ra, thật vất vả lắm mới tích lũy một ít hảo cảm ở trên nick phụ lúc này cũng bị kéo đen.

Anh thậm chí liền liên hệ, cũng liên hệ không được Ôn Nhuyễn.

Nhấp môi nhìn di động.

Lâm Thanh Hàn hiện tại cảm xúc rất là không xong.

Anh vội vã muốn tìm được Ôn Nhuyễn, cùng em ấy nói rõ ràng, liền muốn phạt như thê nào cũng cho anh có cơ hội giải thích một lời,thời điểm này thang máy lại quà nhiều người sử dụng, cơ hồ mỗi một tầng đều có người dừng lại, Lâm Thanh Hàn sốt ruột trong lòng, lại không biết Ôn Nhuyễn hiện tại đi đâu, có hay không đã lên xe, đành phải liên hệ Lý Tắc.

“Boss, làm sao vậy?”

“Nhìn thấy Ôn Nhuyễn không?”

“Phu nhân?” Lý Tắc sửng sốt, tựa hồ không phản ứng kịp, “Không có a, a, thấy rồi!”

Nghe thấy Ôn Nhuyễn còn chưa rời đi, Lâm Thanh Hàn thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức phân phó, “Cậu ngăn Ôn Nhuyễn lại cho tôi, nói với em ấy, tôi có lời muốn nói với em ấy.”

Nếu chuyện đã xảy ra, anh vẫn hy vọng có thể cùng Ôn Nhuyễn ngồi xuống nói chuyện.

Tín hiệu thang máy không tốt, Lâm Thanh Hàn cũng không nói thêm nữa, nhìn thoáng qua thang máy, còn ở lầu 6, anh nhấp môi, tựa hồ có chút nôn nóng, còn có chút không kiên nhẫn, chờ lúc dừng lại ở tầng tiếp theo.

Anh rốt cuộc nhịn không được mà theo dòng người đi ra ngoài, rồi sau đó chạy đến hướng cầu thang bộ.

Chờ khi anh thở hồng hộc mà chạy xuống tới tầng trệt, mấy ông bà lão quen mắt được hộ lý đẩy di vào, nhìn thấy Lâm Thanh Hàn mồ hôi đầy đầu xuất hiện, áo sơ mi trắng sạch sẽ cũng đã nhăn dúm, tóc ngắn bởi vì mồ hôi mà dán lên trên mặt, tất cả đều sửng sốt.

Bọn họ còn chưa kịp nói chuyện, người cũng đã chạy không thấy.

“Này tiểu lâm bị sao vậy?”

“Không biết a, vừa rồi thấy vợ nó nhìn cũng quái quái, đoán chừng vợ chồng son cãi nhau đi.”

“Vợ chồng son cãi nhau không có việc gì, đầu giường cãi nhau cuối giường hóa, bất quá tôi là lần đầu tiên thấy Tiểu Lâm gấp nhưu vậy.”

Mấy ông bà lão vui tươi hớn hở nói chuyện, mà Lâm Thanh Hàn rốt cuộc cũng chạy tới cửa viện dưỡng lão, Lý Tắc liền ở cửa chờ anh ta, nhìn thấy anh ra tới, vội đón đi qua, “Boss.”

Lâm Thanh Hàn thấy Lý Tắc, lại không nhìn thấy Ôn Nhuyễn, anh mấy ngày nay vốn dĩ cũng không có nghỉ ngơi tốt, vừa rồi lại chạy một hơi lâu như vậy, hiện tại có chút thở không xong, mặt cũng có chút trắng, “Ôn Nhuyễn đâu?”

Lâm Thanh Hàn hỏi.

“Phu nhân cô ấy......” Lý Tắc nói, “cô ấy không chịu ở lại, lại rất tức giận, em, em cũng không dám cản cô ấy.”

Lâm Thanh Hàn nghe thấy lời này, cũng không nói gì, anh biết tính tình Ôn Nhuyễn, ngày thường nhìn ôn ôn nhu nhu, nhưng nếu đã tức giận, ai nói cũng không được, “Cậu đưa di động cho tôi.”

Lý Tắc vội đưa qua.

Lâm Thanh Hàn căn bản không cần nhìn di động, trực tiếp nhấn vào một chuỗi số di động quen thuộc, gọi đi, đại khái là biết ai gọi tới, vang lên vài phút, đầu bên kia điện thoại cũng không ai nghe máy.

Sắc trời càng ngày càng tối.

Giống như là một tờ giấy trắng đột nhiên bị vẩy mực.

Đèn đường trước cửa viện dưỡng lão còn chưa sáng lên, Lý Tắc nhìn thấy Lâm Thanh Hàn nhấp môi đứng ở trên đường, bóng đêm tiết ra tới một chút ánh sáng mỏng manh rọi vào trên người anh, có thể nhìn thấy gương mặt anh tái nhợt, cùng với đôi môi nhấp chặt, anh giống như chưa có ý định từ bỏ, một lần lại một lần gọi điện thoại, nhưng đầu kia điện thoại trước sau là một giọng nữ máy móc vang lên.

Không có người nhận máy.

Lý Tắc có chút không đành lòng, nhẹ giọng nói: “Boss, phu nhân khả năng hiện tại còn tức giận, nếu không, qua một thời gian rồi ngài lại liên hệ cô ấy?”

Lâm Thanh Hàn nhấp môi không nói chuyện, không biết qua bao lâu, anh mới mở miệng, “Đi thôi.”

Lâm Thanh Hàn đem điện thoại trả lại rồi lại nói: “Đi qua nhà Ôn Nhuyễn.”

“Đúng vậy.”

***

Nhưng Ôn Nhuyễn lại không quay về chổ của mình.

Cô hiện tại rất tức giận, đặc biệt tức giận, mới vừa lên xe liền báo địa chỉ Kỷ Hề.

Kỷ Hề ngày thường vì yêu cầu công việc nên thường ở tại bên ngoài, ngẫu nhiên mới quay về nhà cũ một chuyến, đi phía trước, Ôn Nhuyễn cũng đã gọi điện thoại, chờ khi cô đến, mới vừa gõ cửa một chút, cửa đã mở.

Kỷ Hề mặc đồ ở nhà, cầm di động, nhìn thấy Ôn Nhuyễn liền buông lỏng xuống, “Tớ vừa muốn gọi điện thoại cho cậu.”

Kỷ Hề vừa nói, vừa đem người kéo tiến vào, nhìn thấy Ôn Nhuyễn sắc mặt trằng bệch, thần sắc cũng không tốt lắm, liền cau mày hỏi: “Rốt cuộc bị làm sao? Tớ mới vừa hỏi cậu, cậu cũng không nói, ai khi dễ cậu?”

Nói xong.

Kỷ Hề tự mình đoán trước , “Là...... Lâm Thanh Hàn?”

Ôn Nhuyễn vừa nghe thấy cái tên này, thần sắc rất rõ ràng lại kém hơn một ít.

Kỷ Hề nhìn thấy cô như vậy, trực tiếp lạnh mặt, làm bộ phải gọi điện cho Lâm Thanh Hàn, tìm nửa ngày cũng không thấy số của người cần gọi, mới nhớ tới lúc trước khi Nhuyễn Nhuyễn ly hôn, cô liền đem mọi phương thức liên hệ với Lâm Thanh Hàn đều kéo đen.

Cô một bên vào trong sổ đen tìm người, một bên mắng: “Cái tên chó này, thế nhưng đến bây giờ còn dám khi dễ cậu, xem tớ có mắng chết hắn ta hay không!”

“Anh ta không có khi dễ tớ.”

Ôn Nhuyễn nắm lấy cánh tay Kỷ Hề, ngăn cản một phen, thở dài, “Chúng ta đi vào trước đi.”

Ôn Nhuyễn rất ít khi đi giày cao gót, vừa rồi thở phì phì mà chạy xuống lâu còn không có cảm giác, hiện tại lại cảm giác đặc biệt mệt.

Kỷ Hề nhìn bộ dáng mệt mỏi của cô, còn tâm trí đâu mà lo lắng day dỗ Lâm Thanh Hàn? Vội vàng đem đôi dép lông mêm cho chị em tốt, sau đó liền kéo người ngồi vào sô pha, nghĩ nghĩ, lại từ tủ lạnh cầm hai chai Coca.

Khi cô không vui hoặc là thời điểm không vẽ được, liền thích uống Coca.

Ôn Nhuyễn sau khi nhận lấy cũng không nói chuyện, trực tiếp một hơi nốc vài ngụm, chờ đến khi bình tĩnh lại, mới đem chuyện mà Lâm Thanh Hàn làm đều kể cho Kỷ Hề nghe.

“Cho nên, cậu là nói......”

Kỷ Hề lúng ta lúng túng nói, “Lâm Thanh Hàn cố ý đăng ký nick phụ để liên hệ cậu, các cậu trong khoảng thời gian này vẫn luôn đang nói chuyện với nhau, cậu còn có hảo cảm đối với anh ta, còn chủ động mời anh ta ra gặp mặt.”

Ôn Nhuyễn cảm thấy Kỷ Hề nói hai chữ “Hảo cảm” cảm thấy không đúng lắm, nhíu nhíu mày, bổ sung một câu, “Tớ là xem anh ta như bạn bè.”

Kỷ Hề không thèm để ý cái bổ sung này, phi thường có lệ mà đáp ứng một câu, “Ừ ừ ừ, bạn bè! Sau đó cậu hiện tại phát hiện ra người hảo...... à không, bạn bè, là Lâm Thanh Hàn? Cho nên cậu tức giận, đem người ta kéo đen?”

“Ừ.” Ôn Nhuyễn nhấp môi, gật đầu.

“Không nghĩ tới tên chó Lâm Thanh Hàn kia còn có thể làm được tới bước này......” Kỷ Hề lè lưỡi nói.

Một đám người bọn họ đều là từ nhỏ chơi đến lớn, hiểu rõ ràng tính tình lẫn nhau bất quá, lúc trước Lâm Thanh Hàn tham gia tổng nghệ khiến cho người trong giới bọn họ đều hoảng sợ, hiện tại thế nhưng còn lộ ra một cái nick phụ như vậy.

Xem ra Lâm Thanh Hàn vì theo đuổi lại Nhuyễn Nhuyễn, thật đúng là hao tâm tổn huyết a.

Bất quá ——

Kỷ Hề từ trước đến nay là loại người giúp thân không giúp lý , đặc biệt là tên chó Lâm Thanh Hàn kia rõ ràng còn không chiếm lý, “Vậy cậu hiện tại nghĩ như thế nào?”

“Tớ cũng không biết.”

Ôn Nhuyễn cũng không biết chính mình nghĩ như thế nào, chính là đơn thuần không muốn nhìn thấy Lâm Thanh Hàn, ít nhất là hiện tại, cô không muốn cùng anh ta có bất luận liên hệ cùng tiếp xúc nào.

Khe khẽ thở dài.

Ôn Nhuyễn lắc đầu, giọng nói có chút nhẹ, “Tớ chính là không vui vẻ, cảm thấy Lâm Thanh Hàn xem tớ như đứa ngu.” Nghĩ đến nội dung trò chuyện lần trước của bọn họ, có đôi khi nói quá nhiều, không tránh khỏi sẽ trộn lẫn một ít việc riêng.

Đoạn thời gian đó cô cùng Lâm Thanh Hàn cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, nỗi lòng hoảng loạn đến lợi hại.

Có đôi khi cùng vị fans nhỏ nói chuyện phiếm không khỏi sẽ lộ ra một ít, có quan hệ với tình cảm của mình, cũng có quan hệ với ý tưởng của Lâm Thanh Hàn, khi đó, vị fans nhỏ của cô là nói như thế nào đến? Kêu cô từ tâm liền tốt, chuyện không vui liền không cần suy nghĩ.

Tốt a.

Anh ta thật đúng là lợi hại a.

Chuyện không vui liền không cần suy nghĩ, anh ta có biết chính anh ta làm cô không vui hay không?!

Ban ngày thì cùng cô làm cơm, không có lúc nào là không ở trước mặt cô tìm cảm giác tồn tại, vào buổi tối lại diễn vai fans nhỏ tri âm tri kỷ trò chuyện với cô, hai nhân vật, anh ta thật đúng là chơi thật sự lợi hại a?

Ôn Nhuyễn nghĩ Lâm Thanh Hàn sao không đi đóng phim, thật đúng là nhân tài không được trọng dụng.

Kỷ thuật diễn tốt như vậy, tùy tiện quay một bộ phim, đoán chừng có thể lấy được danh hiệu ảnh đế!

Kỷ Hề vẫn luôn ở bên cạnh quan sát sắc mặt của Ôn Nhuyễn, mắt thấy khuôn mặt nhỏ của cô đã vững vàng, nhấp môi, liền biết Ôn Nhuyễn lần này là rất tức giận, kỳ thật nếu nhìn từ góc độ của Kỷ Hề đối với chuyện này......

Lâm Thanh Hàn kỳ thật cũng không có làm gì sai.

Bất quá là bạn của Ôn Nhuyễn, cô khẳng định sẽ không đứng về phía Lâm Thanh Hàn, đặc biệt Nhuyễn Nhuyễn rất rõ ràng còn đang tức giận Lâm Thanh Hàn.

Vào thời điểm như thế này làm một người bạn, kỳ thật không cần đóng vai chuyên gia phân tích tình yêu cái quái gì, cũng không cần phân tích động cơ và ý tưởng cho Nhuyễn Nhuyễn nghe, chỉ cần ở bên cô ấy là đủ rồi.

Nhuyễn Nhuyễn muốn khóc, thì đưa khăn giấy.

Nhuyễn Nhuyễn muốn mắng, thì mắng cùng với cô ấy.

Bất quá Ôn Nhuyễn hiển nhiên cả hai thứ này đều không lựa chọn, cô lẳng lặng mà uống Coca, Kỷ Hề cũng ngồi kế bên mà lẳng lặng uống Coca.

Màn hình di động lập loè không ngừng, là nhóm trên WeChat nhắc nhở.

Nhìn thời gian, nghĩ đến lời nói lúc trước của Chúc Nguyệt, Ôn Nhuyễn khống chế tâm tình một chút rồi nhìn vào nhóm trên WeChat, vừa mới mở ra, liền nhìn thấy bên trong nhóm rải một đống hoa chúc mừng.

Ôn Nhuyễn nhìn thấy tin nhắn trong nhóm chat, mở Weibo nhìn một chút, đứng đầu hot search chính là 【 đa dạng lữ hành lên sóng】, nhìn vào thành tích, một giờ đầu phát sóng phá ngàn vạn, share thông tin còn đang không ngừng dâng lên cao, đối với chương trình tổng nghệ mà nói, cái này đã là một thành tích phi thường không tồi.

Rốt cuộc đây vẫn là công việc đầu tiên của mình, Ôn Nhuyễn tuy rằng lúc này vẫn còn có chút không bực bội, nhưng vẫn là rất vui vẻ khi có thể có thành tích như vậy.

Trong nhóm bao lì xì phát đầy trời.

Ôn Nhuyễn cũng cao hứng mà phát ra một cái bao lì xì.

Người trong nhóm nhìn thấy cô online, trở nên càng thêm náo nhiệt, Chúc Nguyệt không ngừng tag cô để nói chuyện, Ôn Nhuyễn vừa định trả lời, còn chưa kịp gõ chữ, lại đột nhiên nhìn thấy bao lì xì liên tiếp.

Toàn bộ đến từ một người ——

Lâm Thanh Hàn.

Nhìn thấy anh ta xuất hiện, khuôn mặt nhỏ của Ôn Nhuyễn chợt trầm xuống, Kỷ Hề nhích đến gần, nhìn thoáng qua một cái, cũng hiểu ra khuôn mặt nhỏ của Ôn Nhuyễn vì lý do gì mà biến hóa.

Kỷ Hề do dự một lúc, vẫn là nhịn không được mà hỏi: “Nhuyễn Nhuyễn, cậu...... Còn thích Lâm Thanh Hàn không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.