Edit: Daisy
Giọng nói của người đàn ông này vốn dĩ đã trầm thấp, lúc này không biết có phải do một đêm không ngủ hay không, hay là do hút thuốc quá nhiều mà có chút mất tiếng, giọng nói như được phát ra từ sâu trong yết hầu.
Cũng may.
Giọng tuy rằng trầm khàn những cũng không quá khó nghe, rất dễ dàng khiến cho người khác nghe rõ.
Mà khi Ôn Nhuyễn nghe được chữ này ,mở to hai mắt , cô ngửa đầu ngơ ngác mà nhìn Lâm Thanh Hàn, giống như bị kinh hãi vượt sự hiểu biết của mình.
- “Ôn Nhuyễn, cùng anh phục hôn, điều kiện gì cũng được.”
- “Muốn phục hôn, gọi ba đi.”
Những lời nói với Lâm Thanh Hàn ở quán rượu ngày hôm qua vẫn còn quanh quẩn bên tai, rành mạch, Ôn Nhuyễn còn nhớ rõ sau khi mình nói xong thì Lâm Thanh Hàn nhíu mày lại rất sâu.
Vốn dĩ muốn phân cao thấp với anh ta nên mới nói như vậy, tất nhiên Ôn Nhuyễn cũng không hy vọng anh ta sẽ nói như thế.
Cho nên khi thấy bộ dáng đó của Lâm Thanh Hàn cô cũng chỉ nhếch môi cười rồi bỏ đi.
Nhưng hiện tại ——
Người đàn ông đang đứng trước mặt với dáng vẻ suy sụp, quần áo xộc xệch, tóc tai lộn xộn, ánh mắt thì tràn đầy tơ máu có muốn giấu cũng giấu không được, ngay cả trên cằm râu cũng mọc lổm chổm.
Anh ta vứt bỏ tự tôn, vứt bỏ thể diện, vứt bỏ cả sự kiêu ngạo, đi đến trước mặt cô......
Thỏa mãn tất cả yêu cầu mà cô đưa ra.
Ôn Nhuyễn lúc này thật sự ngây dại, cô ngửa đầu nhìn Lâm Thanh Hàn, mà ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không nên lời.
Mà Lâm Thanh Hàn thì sao?
Anh cúi đầu nhìn Ôn Nhuyễn, thấy khuôn mặt nhỏ của cô ngơ ngẩn, đôi mắt mở to tràn đầy kinh hãi, nhìn thấy Ôn Nhuyễn như thế, vốn dĩ hai bàn tay đang nắm chặt của anh lúc này cũng nhịn không được mà thả lỏng một chút.
Khóe môi cũng nhịn không được mà nhẹ nhàng nhếch lên một chút.
Đó là một độ cong nhẹ nhưng lại mang đến cảm giác sung sướng rất rõ ràng.
Cơn gió buổi sáng thổi đi sự mệt mỏi vì thức trắng đêm của anh, tuy lúc này anh vẫn là một bộ dáng suy sụp nhưng trong mắt lại chứa ý cười nồng đậm.
Anh nhìn Ôn Nhuyễn, thấp giọng nói: “Anh biết em nói gạt anh.”
Một cậu không đầu không đuôi nhưng mà cả hai người đều tự hiểu rõ...... lời này của Lâm Thanh Hàn là ám chỉ việc gì.
Lúc Ôn Nhuyễn bừng tĩnh khi nghe được câu nói đó, gương mặt nhỏ tinh xảo lúc này hiện ra một chút xấu hổ, Lâm Thanh Hàn nói không sai, cô thật sự lừa anh ta.
Mặc kệ Lâm Thanh Hàn có nói hay không nói như vậy thì cô cũng không có nghĩ tới sẽ phục hôn với anh ta.
Chỉ là Ôn Nhuyễn không nghĩ tới ——
Anh ta thật sự sẽ nói như vậy.
Tay đặt ở trên túi xách da dê màu trắng, Ôn Nhuyễn nhấp môi, cúi đầu, nhìn mũi giày của mình không nói gì, không biết qua bao lâu, cô mới mở miệng, giọng nói nhàn nhạt, mơ hồ cũng có một chút mất giọng do ngủ không tốt, “Anh nếu biết tôi lừa gạt anh, vì sao còn muốn gọi như vậy?”
Người đàn ông này không phải giỏi nhất là tính kế sao?
Hiện tại sao lại không tính? Biết rõ không có khả năng, còn muốn ném đi thể diện của chính mình?
“Bởi vì......” Lâm Thanh Hàn cúi đầu nhìn, giọng nói không có một chút do dự, “Đây là lời em nói, cho nên dù chỉ có 1% khả năng, anh cũng muốn nói cho em nghe.”
Ôn Nhuyễn nghe thấy lời này, thần sắc hơi giật mình, môi đỏ nhấp chặt lúc này lén lút phồng má lên một chút.
Nhận thấy được thần sắc của người trước mắt mình có chút giật mình.
Lời nói của Lâm Thanh Hàn không bởi vậy mà dừng lại, ngược lại nhìn Ôn Nhuyễn, tiếp tục nói: “Ôn Nhuyễn, anh hôm nay tới đây là muốn nói với em, anh thật sự muốn cùng em phục hôn, không phải vì đứa bé, mà là bởi vì đó là em.”
“Anh biết con người của anh rất khốn nạn, lúc còn ở bên em anh không biết quý trọng, làm tổn thương em.”
“Hiện tại sau khi xa em thì lại muốn cùng em bắt đầu lại lần nữa.”
“Em tức giận không tha thứ cho anh, nhưng mà......”
“Chính là......”
Lâm Thanh Hàn dừng một chút, giọng nói lại thấp đi một chút, “Anh muốn cầu xin em cho anh một cơ hội để lần nữa theo đuổi em.”
Không biết là do những lời này của Lâm Thanh Hàn hay do hai chữ “Cầu xin”, Ôn Nhuyễn tuy rằng cúi đầu nhưng hai hàng lông mi vẫn nhịn không được mà run lên, đôi tay đang xách túi xách cũng không tự chủ được mà nắm chặt lại.
Nơi đầu quả tim củng run lên từng trận, cảm xúc cũng trở nên rất phức tạp.
Lúc này so với khi nghe Lâm Thanh Hàn gọi mình bằng “ba” còn muốn phức tạp hơn.
Trong cái giới thượng lưu ở thành phố này, ba chữ Lâm Thanh Hàn đại biểu cho quyền lực chí cao vô thượng cùng vinh quang, nhưng hiện tại, anh đứng ở trước mặt cô, cúi đầu, nói...... cầu xin cô.
Lâm Thanh Hàn còn đang nói chuyện.
Không có bình tĩnh như lúc đàm phán ở trên bàn, nhất định phải được, giọng nói của anh tuy rất chậm, mang theo một chút do dự, “Anh cũng chưa từng theo đuổi người khác nên không biết phải như thế nào để theo đuổi em.”
“Nhưng anh muốn thử một lần, cùng với em...... thử một lần.”
Lâm Thanh Hàn khàn giọng nói: “Chúng ta đã biết nhau hơn hai mươi năm, lại ở cùng một nhà, diễn dan le quy don ở chung mười mấy năm, ngay cả kết hôn cũng là cứ như vậy mà sắp xếp, chưa từng hẹn ước cũng chưa một lần hẹn hò, anh thậm chí còn chưa xác định được tình cảm của mình với em là gì thì chúng ta đã xa nhau.”
“Cho nên, Ôn Nhuyễn......”
Lâm Thanh Hàn đem vị trí của mình hạ xuống rất thấp, thái độ cũng rất khiêm tốn, mắt nhìn thẳng Ôn Nhuyễn, nhỏ giọng nói: “Em có thể cho một thằng khốn nạn vô tri như anh một cơ hội để theo đuổi em một lần nữa hay không?”
Ôn Nhuyễn không nói gì, nhưng đôi mắt đang hạ xuống của cô lúc này cũng đã nâng lên, hàng mi dài sau khi run rẩy lúc này dừng lại trên mặt Lâm Thanh Hàn.
Ôn Nhuyễn tựa hồ muốn mở miệng nói gì đó nhưng đôi môi cứ như bị dán lại.
Lâm Thanh Hàn tin tưởng giờ này khắc này, Lâm Thanh Hàn đứng ở trước mặt cô là nghiêm túc, nhưng giống như lời nói lúc trước mà cô nói với Kỷ Hề —— “Tớ đã đau thương một lần, không còn dũng khí và tinh lực để chịu thêm một lần nữa .”
Cô sợ nếu thật sự ở bên nhau.
Lâm Thanh Hàn vẫn giống như lúc trước, công tác, xã giao, xử lý đủ mọi loại công việc.
Mà cô thì sao?
Tiếp tục ở nhà chờ anh ta, ngóng trông anh ta, chờ anh ta ngẫu nhiên rảnh rỗi sẽ về nhà một chuyến? Nếu hết thảy đều sẽ trở lại như lúc bắt đầu, thì vì lý do gì mà cô phải nếm thử một lần nữa, chịu thống khổ một lần nữa?
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm chặt.
Giống như dùng hết toàn lực, Ôn Nhuyễn mới có thể nhìn vào gương mặt của Lâm Thanh Hàn, đem lời nói ra, “Nếu, tôi không muốn có đứa bé này thì sao?” Ôn Nhuyễn cho rằng Lâm Thanh Hàn nói tất cả cũng chỉ vì đứa bé, nếu...... cô không muốn thì sao?
“Nếu...... Tôi không muốn nó, anh sẽ làm như thế nào?”
Lúc cô nói lời này, ánh mắt vẫn luôn gắt gao mà nhìn chằm chằm Lâm Thanh Hàn, cô nhìn thấy gương mặt Lâm Thanh Hàn trong chớp mắt mà tái nhợt, nhưng rất mau, anh ta liền khôi phục như thường.
Lâm Thanh Hàn vẫn như cũ mà nhìn cô, nói: “Anh thật sự rất thích đứa con này, nhưng tiền đề, đây là con của anh và em, là đứa con mà em muốn.”
“Nếu em muốn sinh ra anh sẽ cùng em chăm sóc tốt cho con, em không cần lo lắng bởi vì nó mà ảnh hưởng đến sự nghiệp, anh sẽ không ngăn cản ước mơ của em, em muốn làm gì, đều có thể đi làm.”
“Nếu em không muốn đứa con này, anh sẽ tự mình mang em đi bệnh viện, mời bác sĩ tốt nhất làm phẫu thuật cho em, sẽ không gây ra bất cứ ảnh hưởng không tốt nào cho cơ thể của em, sau khi chờ em khỏe lại anh sẽ một lần nữa theo đuổi em.”
Giống như nhìn ra lo lằng trong lòng của Ôn Nhuyễn.
Gương mặt Lâm Thanh Hàn tuy rằng vẫn suy sụp như ban đầu nhưng lúc này lại mang theo nụ cười ôn hòa, anh mở miệng giải thích với cô: “Nhuyễn Nhuyễn, anh sẻ rất vui vẻ nếu thiên thần nhỏ này xuất hiện, chính xác nó đã cho anh hy vọng, nhưng anh càng không hy vọng nó trở thành gánh nặng để trói buộc em.”
“Trịnh Tư bên kia, anh đã nói chuyện với anh ta, anh ta sẽ không truyền ra bên ngoài, mà bên phía Kỷ Hề, bọn họ là bạn bè của em, tự nhiên sẽ vì em mà suy xét, sẽ không đem tin tức này lộ ra bên ngoài.”
“Cho nên em hoàn toàn không cần lo lắng và nghi ngờ về phương diện này.”
“Ông nội cũng không biết, cũng sẽ không có bất kì ai dùng đứa nhỏ này mà buộc em và anh phải ở bên nhau.”
“Anh nói với em nhiều như vậy, cũng chỉ muốn nói cho em biết là anh muốn theo đuổi em, chỉ bởi vì đó chính là em chứ không có bất kì quan hệ nào với đứa con này, cho dù là không có nó thì anh vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi em.”
Cơn gió sáng sớm của tháng 5 lướt qua trên người cũng rất sảng khoái.
Mà Ôn Nhuyễn nghe từng câu từng chữ, nhấp môi, không biết nên nói gì, nhận thức nhiều năm như vậy, lần này hẳn là lần đầu tiên mà giữa cô và Lâm Thanh Hàn nói chuyện với nhau lâu như vậy.
Lúc trước khi bọn họ còn ở bên nhau, Lâm Thanh Hàn không thích nói chuyện, cô cũng luôn lo lắng sẽ quấy rầy đến anh ta, nên cũng không nói nhiều.
Nhưng hiện tại ——
Lâm Thanh Hàn lại phơi bày tất cả suy nghĩ của anh ra trước mặt cô, thẳng thắn mà thành khẩn làm cho người khác phải kinh ngạc.
Lâm Thanh Hàn thậm chí còn suy nghĩ giúp cô an bài tất cả, cho dù cô không muốn giữ lại đứa bé thì cũng không ai biết được. Ít nhất là người ông mà cô tôn kính sẽ không biết, sẽ không đau lòng.
Cô không cần có bất luận lo lắng và nghi ngờ nào.
Ôn Nhuyễn đích xác đã bị lời nói của anh ta dao động, thậm chí ngay cả nội tâm cũng sinh ra một chút buông lỏng.
Nhưng con người luôn là như vậy, như ngạn ngữ mà người xưa đã nói...... Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, Khi mà muốn hoàn toàn thoát ra từ trong quá khứ mà lại đi nếm thử một lần nữa, đây quả thật là một chuyện không dể dàng gì.
Ít nhất hiện tai Ôn Nhuyễn làm không được.
Cho nên cô nhấp môi, nhìn Lâm Thanh Hàn, ở dưới ánh mắt chờ mong của anh ta, cô nói: “Lâm Thanh Hàn, tôi rất cảm ơn những lời nói hôm nay của anh, cũng rất cảm ơn anh đã thẳng thắn và thành khẩn với tôi.”
“Chính là tạm thời ——”
“Tôi không có cách nào cho anh một câu trả lời.”
Cách đó không xa, xe bảo mẫu chậm rãi chạy hướng về phía cô, Ôn Nhuyễn nhìn thoáng qua, sau đó buông tay đang nắm chặt túi xách ra, thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt Lâm Thanh Hàn mà nói: “Chuyện đứa bé, tôi sẽ suy xét cẩn thận, sẽ cho anh một câu trả lời.”
“Còn những chuyện khác, tôi hiện tại không có bất cứ suy nghĩ nào .”
Vừa mới dứt lời, xe vừa lúc ngừng lại cách đó vài bước, Tiểu Mạch đẩy cửa xe ra, không thấy được mặt của Lâm Thanh Hàn, chỉ nhìn thấy một dáng người mặc âu phục cho nên Tiểu Mạch cũng không để ý tới, diendanlequydon chỉ cười hướng Ôn Nhuyễn vẫy tay, “chị Nhuyễn Nhuyễn, đi thôi, thời gian không sai biệt lắm.”
Ôn Nhuyễn hướng em ấy mà gật đầu, ý bảo đã biết.
Cô nhìn đôi mắt Lâm Thanh Hàn ánh sáng đột nhiên mai một, có chút không đành lòng, nhưng lúc mở miệng, môi đỏ vẫn là nhẹ nhàng nhấp thành một đường thẳng tắp, “Tôi đi trước.”
Cô nhỏ giọng nói, “Anh...... Cũng đi về trước đi.”