Edit: Daisy
Vào thời điểm này cũng không biết tại sao tại đại sảnh lầu một đột nhiên có không ít trẻ con, tuổi nào cũng có, vừa mới sinh hay bốn năm sáu tuổi đều có. Nhiều nhất chính là những bé chưa đến một tuổi.
Không phải nằm ở trong ngực của cha mẹ thì chính là ngủ ở trong xe nôi.
Có một ít bé thì nhắm mắt lại, giương cái miệng nhỏ.
Có một ít bé thì mở to đôi mắt vừa đen vừa tròn nhìn bốn phía, đối với thế giới xung quanh tràn ngập tò mò.
Tiểu Mạch thì không có cảm giác gì, Tiểu Mạch tuổi còn nhỏ vẫn còn xem mình là một đứa bé, lúc này lại dùng tiểu tâm tư mà che chở cho Ôn Nhuyễn đi ra ngoài, sợ Ôn Nhuyễn bị người khác chụp hình đến bệnh viện, lại lên hot search.
Cho nên lúc này rất cảnh giác mà nhìn bốn phía, quan sát xem có nhân vật nào khả nghi không.
Mắt thấy đã gần đến cửa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
“Chị Nhuyễn Nhuyễn, tài xế đã chờ ở bên ngoài, chúng ta mau đi đi......” Tiểu Mạch nhỏ giọng nói chuyện với Ôn Nhuyễn, không nghe được hồi âm liền nghiêng đầu nhìn xem, thấy người bên cạnh mình đang không chớp mắt mà nhìn sau, cũng không biết đang nhìn cái gì.
Tiểu Mạch chớp chớp mắt, lại hỏi, “chị Nhuyễn Nhuyễn, làm sao vậy?”
Giọng nói của Tiểu Mạch đem suy nghĩ của Ôn Nhuyễn thanh tĩnh lại, cô lắc đầu, thu hồi tầm mắt, giọng nói có chút nhẹ, “...... Không có việc gì.”
Lúc đi, cô nhịn không được lại nhìn thoáng về phía sau, nắm chặt viên kẹo còn giấu ở trong lòng bàn tay, nói với Tiểu Mạch, “Đi thôi.”
Chiếc xe màu đen điệu thấp ngừng ở trước của bệnh viện, Tiểu Mạch vội vàng mở cửa kéo người lên xe, Ôn Nhuyễn sau khi gần lên xe thì nhìn thoáng qua phía bên phải.... cô có cảm giác như có ai đó nhìn mình.
Nhưng quay đầu lại thì chỉ nhìn thấy mấy cây đại thụ, còn có một ít bóng dáng lạ lẫm.
Cô lại đứng ở tại chỗ nhìn một lúc vẫn không phát hiện được gì, chờ khi Tiểu Mạch thúc giục lần nữa mới lê xe.
Xe rất mau liền rời khỏi bệnh viện.
Lâm Thanh Hàn đứng sau một thân cây sao khi thấy Ôn Nhuyễn rời đi mới bước ra. Anh vẫn mặc áo sơ mi trắng quần tây đen nhưng không còn được nghiêm trang như trước nữa. Lúc này cúc áo sơ mi cũng cởi ra vài cái, tay áo thì xoắn lên đến khũy tay.
Anh không đuổi theo cũng không rời đi, chỉ lẳng lặng mà đứng tại chỗ nhìn chiếc xe đang đi xa dần.
Vừa rồi sau khi nhận được điện thoại của Trịnh Tư, anh đã vội vàng chạy tới đây, nhưng khi thật sự nhìn thấy người thì lại không biết làm sao để đối mặt với cô, lời nói mấy ngày hôm trước vẫn còn đang vờn quanh bên tai.
Anh đã nói sẽ tôn trọng bất cứ lựa chọn nào của Ôn Nhuyễn.
Mặc dù em ấy không muốn giữ lại đứa con này thì anh cũng không có biện pháp nào ngăn cản.
Trịnh Tư còn đang mặc áo blouse trắng sau khi cám ơn cha mẹ của mấy đứa bé thì nhìn thấy Lâm Thanh Hàn đứng ở bên ngoài, trức tiếp đi ra tức giận mà nói, “Sao giờ mày mới tới?”
Nói xong, lại hỏi, “Mày còn đứng đây làm gì? Ôn Nhuyễn không phải đã rời đi sao?”
“Tao không biết làm sao để đối mặt với em ấy, cũng không biết nếu gặp mặt em ấy thì nên nói gì......” Trước mắt sớm đã không còn bóng dáng chiếc xe nữa nhưng Lâm Thanh Hàn vẫn không xê dịch mà nhìn về hướng xe rời đi.
Khuyên không được em ấy, cũng ngăn không được em ấy.
“Tao giống như......”
Lâm Thanh Hàn mở miệng, đôi mắt bởi vì mấy ngày nay mệt nhọc mà tràn ngập tơ máu, giọng nói cũng có chút khàn, “Thật sự giữ không được em ấy.”
Lâm Thanh Hàn lúc đầu cho rằng đứa con sẽ là cơ hội để bọn họ hòa hoãn mối quan hệ này, lại phát hiện cho dù có con cũng vô dụng, Ôn Nhuyễn càng ngày càng độc lập, bạn bè càng ngày càng nhiều bên.
Mặc dù không có anh.
Ôn Nhuyễn cũng có thể đem cuộc sống của mình sắp xếp rất tốt.
Mấy ngày nay, Lý Tắc đều báo cáo hành trình mỗi ngày với anh, Ôn Nhuyễn mỗi ngày đều đem thời gian của mình sắp xếp cực kì tốt, định trang, đại ngôn quảng cáo, đi học...... Cô đúng giờ ăn cơm, đúng giờ vận động.
Không có bởi vì đứa con này đến mà sinh ra một chút bộ dáng không khoẻ.
Cô
Tự chăm sóc mình rất tốt.
Có đôi khi Lâm Thanh Hàn nhịn không được mà suy nghĩ có phải hay không do anh rời đi nên Ôn Nhuyễn sẽ tương đối tốt, không đi quấy rầy em ấy, có thể làm cho em ấy càng thêm thoải mái hơn hay không?
Lâm Thanh Hàn nhấp môi, vẫn là nhìn về hướng Ôn Nhuyễn rời đi, hốc mắt đỏ bừng, môi mỏng cũng nhấp thành một đường thẳng tắp, anh đứng thẳng người nhưng bóng dáng ở dưới ánh hoàng hôn có vẻ rất cô độc tịch liêu.
Trịnh Tư nhìn thấy Lâm Thanh Hàn như thế, mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Lâm Thanh Hàn trong ấn tượng của cậu ta là độc đoán, cường thế, bất luận là trước đây hay hiện tại, đều là đối tượng được mọi người kính phục...... Trong nhóm người bọn họ, ai không phải là nhân vật số một số hai?
Cũng chỉ có đối mặt với Lâm Thanh Hàn, mới cam tâm tình nguyện gọi một tiếng “Ca”.
Ở trong mắt cậu ta ——
Lâm Thanh Hàn chưa từng thua ai, cũng chưa từng thất bại, liền tính là lúc trước khi Lâm thị gặp khó khăn, cũng chưa từng có bộ dáng suy sụp như vậy, hiện tại lại vì một người phụ nữ mà đem chính mình lăn lộn thành cái dạng này.
Trịnh Tư không thích hơn người khác, cũng lười thích người khác, nhưng tình cảm ở nơi phồn hoa này thì cũng có chút giải thích của chính mình.
“Mày bỏ được sao?”
Trịnh Tư nhìn Lâm Thanh Hàn mà mở miệng hỏi, “Mày nếu bỏ được trơ mắt nhìn Ôn Nhuyễn trở thành vợ của thằng khác,làm mẹ của con ta, nhìn cô ấy về sau tay trong tay cùng thằng đàn ông khác thì hiện tại liền buông đi.”
Lâm Thanh Hàn vừa nghe thấy lời này liền thay đổi sắc mặt, anh đương nhiên luyến tiếc!
Chỉ cần tưởng tượng đến sau này Ôn Nhuyễn sẽ cùng thằng đàn ông khác tay nắm tay, em ấy sẽ dựa vào lòng ngực của thằng đàn ông khác, sẽ cùng hắn sinh con dưỡng cái, tất cả nụ cười và tình yêu của cô sẽ dành cho thằng đàn ông khác...... Lâm Thanh Hàn liền cảm thấy chính mình khẳng định sẽ phát điên.
Anh làm không được.
Anh luyến tiếc, càng không bỏ xuống được.
Trịnh Tư nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lâm Thanh Hàn lúc này tan vỡ, nhìn anh run rẩy đôi môi và lông mi, tiếp tục nói: “Nếu đã không bỏ xuống được thì liền đi tranh đoạt lấy, đem thân phận cùng mặt mũi của mày toàn bộ vứt đi.”
“Hảo nữ đều sợ triền lang, mày liền liều mạng quấn lấy cô ấy, trước kia Ôn Nhuyễn đối xử thế nào với mày, mày liền đối xử như thế với cô ấy, tao cũng không tin nha đầu kia thật sự nhẫn tâm như vậy.”
“Tổng nghệ cũng đã tham gia.”
“Mặt mũi cũng đã vứt rồi.”
“Mày hiện tại còn sợ cái gì? Chỉ cần Ôn Nhuyễn một ngày còn chưa thích ai khác thì mày vẫn còn có cơ hội.”
Đúng vậy.
Tuy rằng Ôn Nhuyễn không chấp nhận sự anh theo đuổi,nhưng ít ra......
Em ấy cũng không có thích người khác!
Ánh mắt vừa rồi còn đang khổ sở lúc này đột nhiên sáng lên, ngay cả trái tim cũng giống như sống lại một lần nữa, Lâm Thanh Hàn không nói hai lời liền đi nhanh ra ngoài, đi được vài bước thì dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua Trịnh Tư.
Môi mỏng khẽ nhếch.
Lời còn chưa ra khỏi miệng, liền thấy vẻ mặt Trịnh Tư chịu không nổi mà mở miệng, “Được rồi, không cần mày cảm ơn, đừng dọa tao sợ, cút đi nhanh đi, mày còn không đi nhanh coi chừng vợ mày có thể thật sự chạy theo thằng khác đó.”
Lâm Thanh Hàn nhìn cậu ta như vậy cũng không nói gì nữa, gật đầu, trực tiếp đi ra ngoài, anh đi rất mau giống như là chạy chậm, sợi tóc bay bay, sơ mi trắng cũng bị gió thổi rung động.
Là bộ dáng vội vàng rất ít khi nhìn thấy. Truyện Đoản Văn
Trịnh Tư đứng ở tại chỗ nhìn Lâm Thanh Hàn rời đi, không biết qua bao lâu mới lắc lắc đầu, tuy rằng cảm thấy lão Lâm như bây giờ mới giống con người, so trước bộ dáng chỉ biết đến công việc trước kia thì tốt hơn rất nhiều.
Nhưng nếu để anh ta chon, mới không cần trải qua những việc này.
Cái này nơi phồn hoa như vậy là tốt rồi, làm gì một hai phải giảng thiệt tình? Chân tình gì đó, cũng quá mệt mỏi.
***
Lâm Thanh Hàn một đường lái xe hường về tiểu khu của Ôn Nhuyễn, lúc anh rời đi là giờ tan tầm cao điểm, dòng người dòng xe trên đường rất chen chúc, nhìn thời gian từng chút từng chút trôi qua, sắc trời càng lúc càng tối.
Mà lúc này Ôn Nhuyễn đã sớm về đến nhà.
Cô không cho Tiểu Mạch ở lại để chăm sóc mình, dặn dò em ấy trên đường cẩn thận rồi để em ấy về cùng với tài xế.
Lên tới lầu, cô thay dép lê thoải mái rồi sau đó trực tiếp vào phòng, đem một xấp giấy vẽ thật dày đặt sâu trong ngăn kéo đem ra, đây là đồ vật mà cô đem ra khỏi Lâm gia.
Bên trong ngoại trừ bức tranh cô vẽ Lâm Thanh Hàn còn có một ít tranh cô vẽ một nhà ba người.
Rút những bức tranh này ra, đó là khi cô yêu Lâm Thanh Hàn mà vẽ ra, vẽ bụng cô từ khi mang thai rồi lớn dần cho đến lúc đứa bé được sinh ra, về sau cô cùng Lâm Thanh Hàn từng ngày từng ngày nhìn con mình lớn lên.
Người trong tranh giống như còn sống.
Ôn Nhuyễn nhìn vào từng bức tranh, nhìn đứa con từ khi mới sinh ra rồi từng ngày lớn lên. Trong lòng mêm như nước, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng chạm vào bức tranh, một tay khác thì sờ trên bụng của mình.
Nơi đó có một sinh mệnh.
Có lẽ đứa bé tới không đúng lúc, nhưng thật sự là cô đã từng mong chờ rất lâu.
Chỉ cần nghĩ đến đứa bé sẽ giống như trong bức tranh, sẽ gọi cô một tiếng mẹ, không muốn nằm trên giường giải phẩu lạnh như băng mà đem vứt bỏ đứa con này.
Mẹ...... yêu con.
Mặc dù con đường phía trước còn khốn đốn khó đi, nhưng Ôn Nhuyễn vẫn muốn giữ lại đứa con này, giống như đã làm ra quyết định, Ôn Nhuyễn cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Gọi điện cho Nacy.
“Làm sao vậy?” Điện thoại rất mau đã bắt máy, bên kia truyền đến giọng nói của Nacy.
Ôn Nhuyễn nhắm mắt lại, ngón tay sờ trên từng bức tranh, rõ ràng là những bức tranh phải lạnh như băng, nhưng Ôn Nhuyễn dường như cảm nhận được sự ấm áp, cô ổn định lại hô hấp sau đó nói “ Chị Nacy, em quyết định “
“Em muốn giữ lại đứa con này.”
Sau một lúc trầm mặc, Nacy giống như đã sớm biết kết quả, nói: “Em quyết định là được, chị sẽ giúp em một lần nữa sắp xếp lại lịch trình, em mấy ngày kế tiếp trừ khóa học diễn xuất thì nên ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai.”
“bên Hướng An chị sẽ lên tiếng, tận lực đem cảnh diễn của em đẩy lên trước tiên.”
“Cảm ơn chi Nacy.” Ôn Nhuyễn nghe ra giọng nói của Nacy vẫn như thường, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
“Không cần.” Nacy cười một cái, “Muốn chị tìm giúp em một bảo mẫu tốt không? Em gần nhất ăn uống gì đó đều phải chú ý.”
Ôn Nhuyễn đối với phương diện này không có kinh nghiệm, hiện tại có người giúp cô sắp xếp, đương nhiên nói tốt.
Nacy là người từng trải, lại cùng cô trò chuyện một lúc, mới nói đến chuyện chính, “Đúng rồi, hôm nay 《 chuyên gia thiết kế 》 sẽ công bố ảnh tạo hình, em nhớ rõ phải share bài đó.”
“Nhanh như vậy?”
Ôn Nhuyễn có chút kinh ngạc, bất quá cũng không nói thêm gì mà chỉ đáp ứng “Dạ”.
Chờ khi nói chuyện điện thoại xong, Ôn Nhuyễn nhìn thông tin một lúc rồi lại do dự một hồi, vẫn là đem người duy nhất trong blacklist kéo ra ngoài, lúc trước cô đã nói với Lâm Thanh Hàn, đối với đứa con này nếu có bất cứ chọn lựa nào cũng sẽ nói cho anh ta biết.
Hiện giờ nếu đã quyết định giữ lại đứa bé, cô cũng nên nói với anh ta.
Nàng đã rất lâu không có chủ động liên hệ Lâm Thanh Hàn, ngón tay dừng lại ở trên danh bạ, Ôn Nhuyễn do dự một lúc mới nhấn gọi, khoảnh khắc cô vừa gọi đi thì trái tim đập liên hồi.
Cũng không biết là đang khẩn trương việc gì.
Nhưng đầu kia điện thoại lại truyền đến một giọng nữ lạnh như băng, “Xin chào, số máy của quí khách vừa gọi đã tắt máy, xin liên hệ lại sau.”
Ôn Nhuyễn nghe được giọng nói này, nhíu nhíu mày, nhìn thấy đã kết thúc cuộc gọi cũng chưa nói được gì, cô không gọi nữa mà nhắn một tin nhắn qua , 【 đứa con này tôi quyết định giữ lại. 】
Sau khi gửi xong.
Ôn Nhuyễn nhìn thời gian, cũng đã đến giờ tuyên bố ảnh tạo hình.
Ôn Nhuyễn lên Weibo trực tiếp share nội dung bài viết, cô hiện tại có nhiều fans, vừa mới share liền làm cho oanh động, lúc trước fans vẫn luôn suy đoán sau khi cô kết thúc tổng nghệ sẽ chuẩn bị làm gì.
Hiện tại thấy cô lại tham gia phim của Hướng An thì rất vui mừng, cũng cổ vũ cho cô .
Tuy rằng chỉ là nữ tam, nhưng lần đầu tiên mà có thể tham gia phim của đạo diễn Hướng An thì đúng là một chuyện không tồi, hơn nữa xem giới thiệu nhân vật cùng với ảnh tạo hình, diendanlequydon nhóm fans đều rất hài lòng.
Thần tượng của mình cuối cùng cũng muốn tham gia đóng phim.
Fans tự nhiên vội vàng tiến hành tuyên truyền, share, cần phải phải cho Ôn Nhuyễn một mở màn tốt, ngay cả một ít người qua đường không quen biết và những account marketing cũng khen Ôn Nhuyễn ánh mắt tốt, không đua đòi.
Trên Weibo đều là một phái hòa khí, Ôn Nhuyễn nhìn những bình luận một lúc rồi đi rửa mặt, sau khi tuyên truyền hơn một giờ thì đột nhiên xuất hiện một cái hotsearch # Ôn Nhuyễn Q&K chuyên gia thiết kế #.