Sau Này Chúng Ta Đều Khóc

Chương 1: Chương 1




Edit: Tịnh Hảo

1, Tiền là đồ bỏ đi, tiêu hết tiền thì chúng ta kiếm nữa.

Đêm khuya, tôi thoát khỏi trò chơi, chuẩn bị tắt máy tính đi ngủ, điện thoại di động ở trên bàn liền rung lên “vù vù”.

Tôi nhìn thoáng qua màn hình, phía trên không ngừng lóe sáng tên Mễ Sở, sau đó xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Nhưng khi tôi đánh răng rửa mặt xong, chuẩn bị lên giường đi ngủ, điện thoại di động vẫn đang rung “vù vù” không ngừng nghỉ. Đây là tác phong từ trước tới giờ của Mễ Sở, không đạt được mục đích, thề không bỏ qua.

Tôi bất đắc dĩ cầm điện thoại lên, giọng nói như vịt đực của Mễ Sở nhất thời vang vọng bên tai như tiếng sấm sét: “Cậu, người ngu ngốc này ở nhà bị người ta trộm đi à, lâu như vậy mới nghe điện thoại!”

Tôi chỉnh âm lượng điện thoại nhỏ, rời xa bên tai, mỗi lần nghe Mễ Sở nói chuyện điện thoại giống như một loại tra khảo lỗ tai của tôi.

“Tớ nói này, cậu tưởng rằng ai cũng đói khát giống cậu sao, tớ vừa mới chơi trò chơi xong, đang chuẩn bị đi ngủ đấy.”

“Chỉ số thông minh não phải của cậu không phát triển mà còn chơi game?” Mễ Sở vào lúc đêm khuya thì tinh thần phấn chấn giống như uống thuốc kích thích, cho nên bây giờ cô ấy phấn khởi không ngừng làm nhục tôi.

Đối với sự chế giễu của cô ấy, tôi không hề tức giận, bởi vì ngay cả bản thân đều đã phỉ nhổ người chơi xếp hình lập phương đi không đến năm bước này.

Nhưng mà Mễ Sở thuộc loại cho một chút ánh nắng liền sáng rực, cho một chút nước bọt thì mầm non lớn nhanh khỏe mạnh, và nhược điểm của cô ấy, thuần túy chính là tự tìm chịu tội. Cho nên tôi nhanh chóng cắt lời, đi vào vấn đề chính: “Trễ như vậy tìm tớ có chuyện gì?”

“Cậu hỏi lời này cũng thật khí phách, phiền cậu bẻ ngón tay của cậu, cộng thêm cả ngón chân, bao lâu rồi cậu chưa ra ngoài hả! Không phải mất đi Lục Tề Minh thì đạp đám bạn bè chúng tớ đi chứ?” Mễ Sở cười lạnh nói.

“Không phải gần đây tớ không đi ra ngoài cùng các cậu thì các cậu ăn nói ngang ngược sao?” Lòng tôi trống rỗng trả lời.

“Vậy bây giờ ra ngoài đi, tụi tớ đều ở “Kẹo” chờ cậu đấy.”

Tôi còn chưa tìm lý do lấy lệ, Mễ Sở đã dứt khoát nhanh nhẹn cúp điện thoại. Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ chỉ mười hai giờ. Bất đắc dĩ tôi giống như Spider Man nữ nhanh chóng thay đổi quần áo, giày, cấp tốc lên xe đến “Kẹo”.

Từ lúc sau khi chia tay với Lục Tề Minh, thật sự đã rất lâu chưa ra ngoài.

Cho nên khi tôi ngồi ở trong xe, nhìn đèn đuốc vẫn sáng trưng như cũ ngoài cửa sổ, cảnh tượng đèn đuốc rực rỡ, nhớ đến một câu nói đã từng nói qua của Mễ Sở, mẹ nó, “Trái Đất không có vì ai cả, vẫn xoay chuyển như cũ”. Đột nhiên, tôi cảm thấy mình giống như kẻ bất lực trốn tránh ở nhà đến nửa tháng, mong đợi thế giới không có tôi sẽ lộn xộn, quả thật quá ngu ngốc.

Tài xế lái xe là người trung niên, nhìn dáng vẻ suy tư của tôi, cười ha ha đáp lời, “Cô gái nhỏ, thất tình sao? Đi hát cũng không tệ, chính là đừng nghĩ tới điều không vui nữa, cháu xem, thế giới vẫn rất tốt đẹp.”

Tôi quay đầu nhìn tài xế nọ, ông ấy đã bày ra dáng vẻ hòa nhã hiểu rõ mọi việc, từ trong kính chiếu hậu của xe ngó xem trên mặt mình có mang theo ý nghĩ vĩnh biệt cõi đời không, làm sao cũng không hiểu tại sao mình lại cho bác tài xế ảo giác như vậy. Tôi rút ra 100 đồng từ trong túi, hào phóng quăng trước mặt tài xế, “Bác tài à, bác nhìn nhầm rồi, tôi lớn như vậy đều đã thất tình. Tôi gấp gáp đi cứu người đấy, bác lái xe nhanh đi.”

Tài xế kia đưa mắt nhìn tờ tiền trước mặt, cười gượng ha ha, sau đó không nói một câu, kéo chân ga đến lớn nhất “roạt”.

Radio trong xe truyền đến một bài hát đã lâu, giọng ca của Lâm Ức Liên du dương, “Nếu cả thế giới này em đều có thể buông bỏ, thì ít nhất vẫn còn có anh là điều đáng để em trân trọng…” (*)

(*) Lời bài hát Ít nhất vẫn còn có anh.

Mấy ngày hôm trước, tôi còn xem câu chuyện của cô ấy và Lý Tông Thịnh ở trên mạng, nói là tài tử giai nhân, bọn họ hoàn toàn xứng đôi. Chỉ tiếc, trong cuộc sống thực tại đã mài giũa hai người thành người bình thường, khi hai người không còn là thần tượng nữa, thì hai người mỗi người một ngả.

Rất thích ca khúc u buồn? Không dứt mãi, nhưng tôi cảm thấy như vậy rất tốt, điều tôi yêu thích nhất là muốn đến tận chân trời nhung nhớ một đời.

Đương nhiên, trước kia tôi không có ý nghĩ này. Lúc tôi và Lục Tề Minh yêu đương, ý nghĩ đơn giản nhất chính là, nhanh chóng muốn lấy giấy chứng nhận với anh. Bởi vì tôi luôn cảm thấy buồn lo vô cớ, là ông trời ngủ gật, mới có thể đưa Lục Tề Minh đến bên cạnh tôi.

Mỗi lần Tề Minh nghe nói như vậy, nụ cười trên gương mặt trắng liền vô cùng sáng ngời sạch sẽ. Anh vỗ lên đầu tôi giống như vỗ lên đầu con chó nhỏ, ôn nhu nói, “Không vội, chờ một chút.” Tôi trừng anh, “Đừng hy vọng chờ thêm vài ngày liền có nữ sinh khác lao nhanh đến bên cạnh anh.” Anh cũng không giải thích, cười cười nhìn tôi, cúi đầu lật lịch trên di động.

Thật ra tôi biết Lục Tề Minh không có ý gì, anh từng nói, nói chờ hai người chúng tôi đến tuổi kết hôn theo quy định, anh sẽ không chút do dự lập tức dẫn tôi đi Cục dân chính.

Nghĩ đến ba chữ “Cục dân chính” kia, trước mắt tôi liền xuất hiện hình ảnh ánh sáng mờ ảo, Lục Tề Minh mặc âu phục màu đen, tôi mặc áo cưới trắng tinh, hồn nhiên ngây thơ như nai con kề trên bờ vai gầy yếu của anh, vẻ mặt cười huênh hoang. Đi tới Cục dân chính, cùng nhau đi bộ, xuân về hoa nở, pháo hoa đầy trời.

Cảm giác được dường như bên cạnh có người đang không ngừng tán dóc với tôi, tôi đột nhiên giật mình tỉnh lại, mở mắt ra nhìn đèn giao thông lướt qua ngoài cửa sổ, mới biết mình vừa ngủ gật. Tài xế taxi ở một bên nhắc nhở tôi, “Cô gái, điện thoại reo kìa.”

Tôi sững sờ chốc lát, rốt cuộc hiểu được tình hình trước mắt, vẻ mặt đau buồn phẫn nộ nhận điện thoại.

Mễ Sở giống như gào thét, “Lâm Lạc Thi, sao cậu còn chưa tới!”

Tôi đang suy nghĩ trả lời trên đường kẹt xe, hay là tôi đang đi WC ở phía trước, xe đang bay như tên bắn lại đột nhiên dừng nhanh, cơ thể của tôi không tự chủ được nghiêng về phía trước. Tôi vừa định quay đầu hỏi bác tài có phải chân giẫm lên trong bình xăng không, thì nghe ông ấy nhanh nhẹn nói, “Đến rồi.”

Tôi do dự nhìn ngoài cửa sổ, quả thật là ký hiệu ngọn đèn mê loạn “Kẹo”, Mễ Sở đang đứng ở trước cửa mang thắt lưng màu đỏ máu.

Vừa nhìn thấy Mễ Sở, tinh thần của tôi liền đột nhiên giống như binh lính còn sống trở về xã hội loài người. Mễ Sở nhìn thấy tôi, cũng thân mật bổ nhào đi lên, tôi cho rằng cô ấy muốn biểu đạt nhớ nhung lâu ngày không gặp tôi, ai biết cô ấy xem xét tôi từ đầu đến chân, kỳ dị hỏi, “Sao cậu lại mặc áo thun quần jeans ra ngoài vậy?”

“Nói nhảm, gặp mấy người các cậu còn cần tớ tô son trát phấn sao, áo gấm hoa phục sao?”

“Vậy cậu cũng quá hoang phí rồi.”

Tôi trợn mắt với cô ấy, “Tớ có chuyện muốn nói với cậu, khoảng thời gian trước, 100 đồng tiền mượn nộp phí của cậu, tớ vừa mới đưa cho tài xế rồi.”

Mễ Sở lập tức hung bạo, cô ấy nói, “Chị gái à, cậu cũng quá bản lĩnh rồi, tăng gấp bội! Cậu muốn ngày nào không hoang phí tiền, mẹ nó, sinh mạng của cậu chính là một cục giấy bỏ.”

Không biết tại sao, mỗi lần nói chuyện với Mễ Sở, tôi cảm thấy vô cùng đầy sức sống. Tôi đá lông nheo với cô ấy, “Tớ đang như hoa như ngọc, sinh mạng đương nhiên không thể là một cục giấy bỏ. Hơn nữa, mỗi ngày cậu đều dạy bảo tớ, nói tiền là đồ bỏ đi, tiêu hết tiền thì chúng ta kiếm nữa.”

2, Dáng vẻ của hai người kia còn xứng đôi hơn các cậu năm đó.

Tôi hỏi Mễ Sở: “Hôm nay có ai tới?”

Mễ Sở nói: “Có tớ, Hồ Lô, và Thiên Tầm.”

Nói xong, Mễ Sở dẫn tôi vào thang máy, ấn nút lầu 3. Tôi nói: “Vậy thì lạ quá, thêm tớ nữa cũng bốn người, cậu lên lầu 3 để làm gì hả, lầu 3 đều là phòng bao lớn xa hoa.”

Mễ Sở nghiến răng nghiến lợi, “Cậu còn chưa biết sao, người Hồ Lô tai họa kia, ba cậu ấy là cổ đông ở chỗ này. Thẻ Vip của cậu ấy là 001, sau khi người phục vụ nhìn thấy liền trực tiếp dẫn tụi tớ đến lầu 3.”

Trong nháy mắt tôi liền im lặng, tôi biết trong lòng Mễ Sở ghét người giàu có. Nhớ rõ vào lúc chúng tôi vừa mới quen biết Hồ Lô, chỉ biết ba của cậu ấy là giám đốc mua bán, mỗi ngày đi học, tan trường đều có một chiếc xe tới đưa đón, không để mắt tới đám con cháu quan chức ở trong trường.

Mà lần đầu tiên chúng tôi đi chơi, cậu ấy chạy một chiếc xe phong cách ra ngoài, tôi – một cô nhóc chưa từng trải sự đời, sợ đến mức điên cuồng hỏi cậu ấy có phải trộm xe tới hay không. Hồ Lô vô cùng khinh thường liếc tôi. Khi đó, tôi mới nghe Lục Tề Minh nói, trong vòng nửa km có rất nhiều xí nghiệp mà ba Hồ Lô đều bỏ vốn, thế lực phía sau kéo dài bốn phương tám hướng, phát triển hơn giao thông thời đại ngày nay.

Nhưng ba của Hồ Lô có rất nhiều giới hạn ngầm với Hồ Lô, ví dụ như không cho phép chạy xe đến trường, không cho khóa phòng ngủ, ăn cơm không được lãng phí, đi học không cho phép vắng mặt. Áp lực bất thường như thế này làm cho Hồ Lô mặc kệ mà phóng túng vào cuối tuần và kỳ nghỉ.

Bởi vậy cũng làm cho Hồ Lô sau này vỗ ngực nói với chúng tôi, “Tiểu khu nào xây dựng trong nửa km đều là do ba tớ bỏ vốn, các cậu mua phòng ốc thì tìm tớ.” vân vân các loại, chúng tôi muốn nhào lên chôn cậu ấy.

Tôi vừa đi vào phòng bao thì thấy Hồ Lô đang nằm nghiêng ở trên ghế sofa, Thiên Tầm cầm microphone đang hát – Nếu như tôi có cây gậy tiên, biến lớn biến nhỏ biến xinh đẹp, còn muốn biến ra truyện tranh, chocolate và đồ chơi…

Tôi bất đắc dĩ trợn mắt với cô ấy, có đôi khi tôi thật sự không hiểu thế giới này, ví dụ ai có thể nghĩ đến cô nữ sinh hát bài hát không bằng trẻ con, chính là người chủ trì chương trình nổi tiếng trên radio “Trò chuyện đêm khuya đô thị” tình cảm u buồn.

Tôi xoa đầu hỏi, “Nguyễn Thiên Tầm, cậu có thể đổi bài hát phù hợp với thân phận của cậu không?”

Thiên Tầm liếc tôi một cái, “Đổi thành bài Người tình cô đơn ơi.”

Tôi nhàm chán chạy tới làm khổ Hồ Lô. Nhắc đến biệt danh Hồ Lô này, đến bây giờ tôi vẫn đang đắc chí.

Nhớ lúc lần đầu tiên Lục Tề Minh dẫn tôi gặp Hồ Lô, câu nói đầu tiên tôi bắn ra chính là, “Này anh em, dáng vẻ thật đúng là tuấn tú lịch sự, nếu như sau này dẫn về nhà đi ngang qua ba mẹ tớ, bọn họ tuyệt đối không hề soi mói.”

Lúc ấy, mặt Lục Tề Minh đen. Anh ấy nói, “Lâm Lạc Thi, cậu có ý gì, dáng vẻ tớ không được sao?”

Tôi cười gượng nói, câu vai của Hồ Lô, “Cậu xem, mặt cậu ấy, bộ dáng như hình vuông, giống như Hồ Lô, loại này thế hệ trước vô cùng yêu thích.”

Nhất thời, Lục Tề Minh ở bên cạnh cười đến muốn rời khỏi nhân gian, Hồ Lô đang đắc ý tạo hình chốc lát mặt liền tối.

Cậu ấy trừng tôi, nói với Lục Tề Minh, “Thật là vật hợp theo loài, bạn gái cậu còn gây hại hơn cậu.”

Sau đó, Lục Tề Minh không giới thiệu tên của Hồ Lô cho tôi, mà cùng tôi đổi tên cậu ấy gọi là Hồ Lô.

Có lẽ Hồ Lô có chút buồn ngủ, lúc tôi vỗ vào cậu ấy thì cậu ấy đang nhắm mắt lại. Nhìn thấy tôi, cậu ấy đột nhiên ngồi dậy hỏi, “Sao cậu lại tới đây?” Biểu cảm kinh ngạc giống như đụng phải quỷ.

Tôi trợn trừng mắt với cậu ấy, chỉ chỉ Mễ Sở.

Hồ Lô lập tức giống như tôi trợn trừng mắt với Mễ Sở nói, “Sao cậu có thể ép buộc như thế!”

Mễ Sở liếc mắt đáp lại Hồ Lô, “Tớ làm sao hả?”

Hồ Lô nói, “Cậu biết rõ…”

Hồ Lô còn chưa nói xong, Mễ Sở liền giành nói, “Lục Tề Minh cũng không phải là hổ báo sói lang, chẳng lẽ cậu muốn Lạc Thi trốn tránh cậu ấy suốt đời.”

Vừa nghe những lời này của Mễ Sở, tôi liền nghi ngờ, tôi nói, “Chuyện đi ca thì liên quan gì đến Lục Tề Minh?”

Hồ Lô nhìn tôi, do dự nói, “Lúc tụi tớ đến… đụng phải Lục Tề Minh ở dưới lầu.”

Vậy là Lục Tề Minh và bạn gái mới đáng ghét kia của anh ấy đi rêu rao khắp nơi, Mễ Sở không kiên nhẫn cắt lời của Hồ Lô, quay đầu nói với tôi, “Dáng vẻ của hai người kia còn xứng đôi hơn các cậu năm đó.”

Tôi liếc xéo Mễ Sở, “Đây mới là nguyên nhân tối nay cậu dẫn tớ tới.”

Mễ Sở cười hì hì với tôi, “Cũng là cậu hiểu tớ. Nhưng mà tớ không quen nhìn người con gái kia, bộ dáng xấu, còn dám tới “Kẹo” hát!”

Ý của Mễ Sở chính là, dáng vẻ xấu như thế, sao còn dám như vậy, giống như trên thế giới chỉ có cô ta như một đóa sen.

“Bây giời bọn họ ở đâu?” Tôi hỏi.

“Jang Nara nói khát nước, Tề Minh dẫn cô ta ra ngoài mua đồ uống rồi.” Hồ Lô trả lời trôi chảy.

“Thì ra tên bạn gái mới của Lục Tề Minh là Jang Nara à, tên này cũng thật có phong cách Tây, người không biết còn tưởng rằng là ngôi sao Hàn Quốc đấy.” Tôi vừa ăn trái cây vừa suy xét.

“Để người phục vụ đưa lên là được rồi.” Mễ Sở tiếp tục trợn trắng mắt giống như cá chết.

“Cô ta nói nước uống ở nơi này không phải loại cô ta thường uống.”

Mễ Sở nghe xong những lời này, lập tức giống như con ếch nhảy lên từ trên ghế sofa nói, “Lâm Lạc Thi, cô ta còn già mồm cãi láo (*) hơn cậu năm đó nữa!”

(*) Ý giống “thảo mai“.

Tôi vỗ vỗ tay của cô ấy, “Đợi một chút, là bạn gái mới đổi của bạn trai trước của tớ, đừng làm giống như tớ và anh ta có tìm cảm riêng.”

3, Tư duy logic của tôi không chỉ hỗn loạn, mà còn giống như một trò chơi ngu ngốc.

Mễ Sở nhìn mặt tôi lạnh nhạt, tựa như người không có việc gì, cũng yên tâm, thuận miệng hỏi tôi ở nhà có chơi game gì không.

Tay của tôi vốn đang cầm trái kiwi thì run lên, làm bộ không nghe chuẩn bị chuyển đề tài, Hồ Lô lại đột nhiên trừng to mắt chỉ vào tôi, “Không thể nào? Lâm Lạc Thi, cậu vậy mà… còn đang chơi “Thiên Đường” hả?”

Tôi úp úp mở mở “Ừm” một tiếng, sau đó lại cảm thấy không nhịn được sĩ diện, liền giải thích vô ích, “Tớ đổi khu.”

Hồ Lô thở dài một tiếng, Mễ Sở bắt đầu liếc xéo tôi. Tôi biết bọn họ đang suy nghĩ, vừa rồi còn giả bộ không quan tâm, lúc này lại trình diễn tiết mục nhớ mãi không quên.

Bởi vì tất cả mọi người đều biết, tôi chơi trò “Thiên Đường”, là Lục Tề Minh dạy tôi.

Khi học trung học, Lục Tề Minh thích chơi trò này nhất. Mỗi lần gặp mặt vào chủ nhật, anh ấy cùng Hồ Lô đi net chơi game, mỗi lần nhìn thấy anh ấy ngồi ngay ngắn trước máy tính, động tác thông thạo nhanh nhẹn đánh quái trên bàn phím, tôi cảm thấy nửa mặt của anh ấy anh tuấn làm cho người ta mặt đỏ tim đập. Mỗi lần đánh được trang bị cao cấp, khóe môi của anh ấy sẽ tà mị nâng lên. Mễ Sở từng nói, Lục Tề Minh rất có dáng vẻ đẹp trai.

Nhưng mà Lục Tề Minh cũng là một người thân sĩ, ngay cả nhân vật ở trong trò chơi của anh ấy cũng làm cho người ta thấy là một kỵ sĩ ổn định. Nhớ lúc chúng tôi ở cùng một chỗ, tôi đã từng hỏi anh ấy tại sao là kỵ sĩ. Anh ấy lúc đó, trên mặt đột nhiên để lộ vẻ ưu buồn không tương xứng với số tuổi, anh ấy nói, bởi vì kỹ sĩ có thể bảo vệ người khác, nhưng mà dựa vào một con ngựa, một thanh kiếm, và cả người anh dũng, sẽ lấy được tất cả những gì mình muốn.

Nhưng mà lúc đó Lục Tề Minh đã muốn ngừng chơi trò này rồi, anh ấy nói sợ không để ý đến tôi. Nhưng tôi cũng là người thích thấy nụ cười giống như mật đường của anh ấy, vừa nghe lời này, lập tức cảm động đến rơi nước mắt, kiên định vỗ bộ ngực nói, “Em và anh cùng nhau chơi.”

Sự thật chứng minh, tư duy logic của tôi không chỉ hỗn loạn, mà còn giống như một trò chơi ngu ngốc.

Tôi thường xuyên đi theo bọn họ, đi từng bước mở bản đồ ra xem, dùng người vận chuyển cho thành phố hỏi tên, trò chuyện nhanh nói một lần thì quên mất, ngay cả tăng thêm máu, đều là sau khi bị người ta đánh chết mới phát hiện, bởi vì tôi đánh quái quá kích động, căn bản quên luôn chuyện tăng máu.

Nhớ có một lần cùng Hồ Lô bọn họ đi đánh quái, tôi ở sau lưng bọn họ, thỉnh thoảng phóng mũi tên nhỏ gì đó, hưng phấn xoay chuyển nửa tiếng cũng không chết. Bởi vì mỗi lần máu sắp cạn, sẽ tự động tăng cho đầy. Tim tôi đập rộn lên, vẻ mặt thần bí quát với Hồ Lô bọn họ, “Này, máy tính của tớ tự động tăng máu!”

Nhất thời, đầu của một đám người đổ mồ hôi, Hồ Lô nói, “Lâm Lạc Thi, cậu là người ngu ngốc, cậu không thấy đội ngũ giúp đỡ tăng máu ở phía sau sao?”

“Vậy sao?” Đột nhiên tôi đỏ mặt, lén nhìn Lục Tề Minh, anh ấy buồn bực nở nụ cười, nói với Hồ Lô, “Tớ lui đội trước, mang Lạc Thi đi dạo chỗ khác.” Tôi không để ý Hồ Lô bọn họ ra hiệu khinh bỉ, vui mừng nhìn Lục Tề Minh, vẫn là anh ấy quan tâm tôi nhất.

Lục Tề Minh dẫn tôi đi đảo Bầu Trời, hình ảnh mát rượi mà mênh mông, trời xanh mấy trắng.

Mãi đến khi sau đó thật lâu thật lâu, tôi vẫn nhớ rõ đảo Bầu Trời xinh đẹp, đi từng bước, giống như giẫm nát mây xanh. Từ đó, không có phong cảnh nào có thể lọt vào mắt của tôi.

Sau này, chuyện mà tôi muốn làm mỗi ngày chính là ở sau lưng bọn họ nhặt tiền, ngay cả bắn tên cũng giảm đi. Bọn họ vừa đánh, tôi vừa ở phía sau nhặt tiền sướng chết đi được. Có đôi khi ngay cả không có ai xoay người nhặt tiền lẻ, tôi cũng chạy lên nhặt như điên.

Vì thế, Hồ Lô bọn họ không chỉ một lần khinh bỉ tôi, nói não phải tôi không phát triển, suy nghĩ ham tiền. Rốt cuộc tôi bị bọn họ làm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, quyết định muốn làm một chuyện lớn kinh thiên động địa hù chết bọn họ, làm cho bọn họ từ nay về sau ngưỡng mộ tôi, sùng bái tôi, giống như tôi là mặt trời chiếu sáng sinh mệnh của bọn họ.

Không am hiểu trò chơi, nhưng sở trường của tôi là náo loạn diễn đàn đấy. Hơn nữa lúc đó, diễn đàn “Thiên Đường” đặc biệt náo nhiệt, bài viết của Thủy Vương cũng tương đối được người ta tôn trọng. Cho nên, đêm hôm đó, tôi đăng ký một nick ảo, từ sáu giờ tối viết một bài viết chán ngắt đến sáu giờ sáng ngày hôm sau. Nhìn diễn đàn đầy dấu vết gió tanh mưa máu của tôi, có một loại cảm giác thành tựu, trong lòng tôi giống như là cờ đỏ năm sao từ từ được kéo lên.

Thậm chí tôi có thể tưởng tượng ra Hồ Lô bọn họ nhìn thấy kết quả như vậy, lại có bao nhiêu trợn mắt há mồm. Vì vậy, tôi cảm thấy thỏa mãn đi ngủ.

Chờ tôi ngủ được hai tiếng, khi rời giường đăng nhập tên diễn đàn nữa, nhưng phát hiện tài khoản đã bị quản lý viên khóa hết, tôi khóc không ra nước mắt, cả người ủ rũ giống như cải trắng hư.

Nhưng mà, may mà đêm đó nhiều người online, mặc dù tài khoản của tôi bị mất, nhưng trên giang hồ vẫn có truyền thuyết liên quan đến tôi.

N bài viết của diễn đàn đều bàn tán về hành động vĩ đại của tôi, nói năm đó có một người con trai từng nổi tiếng sau trận đánh, một đêm có 600 bài replies, bây giờ có một người con gái, nháy mắt liền phá vỡ kỷ lục, thẳng đến 700 bài.

Lúc Hồ Lô nói chuyện với Lục Tề Minh, tôi lập tức đắc chí giống như tiểu nhân quơ móng vuốt ở bên cạnh, làm bộ thương xót lớn tiếng khóc lóc, “Con bà nó, có thiên lý hay không, tất cả nick ảo của tớ đều bị khóa hết, đây là công bằng gì hả!”

Hồ Lô nghi ngờ nhìn tôi, “Nick ảo là của cậu? Lâm Lạc Thi, cậu có uống nhầm thuốc không?”

Tôi giả vờ không quan tâm nói, “Chỉ là nhàm chán chơi đùa mà thôi, ai ngờ sẽ đánh đổ được kỷ lục.”

Nhất thời, Hồ Lô nhìn tôi với cặp mắt khác xưa. Từ đó về sau, Lục Tề Minh dẫn tôi đi du sơn ngoạn thủy, anh ấy cũng không cười nhạo tôi một lần.

Thật ra tôi rất muốn lên cấp, bởi vì tới cấp 40 là có thể kết hôn rồi.

Tôi muốn, tuổi tác trong hiện thực không đủ không thể lấy giấy chứng nhận kết hôn, dù sao cũng hoàn thành mục đích của tôi ở trong trò chơi chứ.

Nhưng mà thật sự là thiên phú có hạn, tôi thay đổi khu, vẫn không tiến lên cấp 40 được. Mỗi ngày tôi giống như con ruồi không đầu xoay chuyển lung tung khắp nơi, tôi để cho anh ấy dẫn tôi đi đảo Bầu Trời. Tôi không thể thừa nhận, thật ra tôi vẫn có một chút nhớ nhung Lục Tề Minh.

Dù vậy, tôi cũng không trở về khu ngày xưa, cũng không đăng ký tên ở khu đó nữa, cho dù nghe nói Lục Tề Minh vẫn luôn không vứt bỏ trò “Thiên Đường”.

4, Anh đi cầu vượt, em đi đường hầm.

Đúng lúc tôi phiền muộn nhớ đến bạn gái hiện tại của Lục Tề Minh có thể thông minh hơn tôi gấp mấy lần không, sớm đã luyện đến mức Lô Hỏa Thuần Thanh, lôi kéo Lục Tề Minh chạy đến lễ đường kết hôn, Hồ Lô bọn họ có thể bất nghĩa bắn pháo hoa xung quanh không, thì nhìn thấy cửa phòng bao bị đẩy ra.

Tôi bỗng nhiên nhớ đến trước kia Lục Tề Minh hỏi tôi một câu hỏi, anh ấy hỏi, “Lạc Thi, cậu sợ cái gì nhất?”

Ngay lúc đó tôi suy nghĩ rất lâu, lắc đầu, tôi nói với Tề Minh, “Cậu cảm thấy tớ có thể sợ cái gì?”

Lục Tề Minh không nói lời nào, yên lặng thật lâu, sau đó ngẩng đầu lên nói với tôi, “Cậu có biết tớ sợ cái gì nhất không? Điều tớ sợ nhất, đó là mất đi cậu.”

Khoảnh khắc đó, ánh mắt trời chợt tối, mưa gió sắp đến. Trên mặt Lục Tề Minh có một loại ánh sáng không nói nên lời.

Tôi chưa từng nói với anh ấy, đây là lời yêu thương dễ nghe nhất mà tôi từng nghe.

Nhưng mà tôi ngày đó nhất định không thể tưởng tượng được, lời nói yêu thương êm tai xinh đẹp, vào hôm nay sẽ biến thành truyện cười.

Bởi vì Lục Tề Minh anh ấy nhất định không biết, giờ phút này, rốt cuộc tôi đã hiểu được sợ hãi, mà điều tôi sợ nhất, lại là nhìn thấy anh ấy.

Cửa phòng bao bị đẩy ra, khi gương mặt từng xuất hiện nhiều lần trong cuộc sống bốn năm của tôi đột nhiên hiện ra trước mặt tôi, tôi ngơ ngác quên hít thở như thế nào. Anh ấy vẫn mặc áo thun màu xanh da trời tôi tặng cho anh ấy, ánh mắt sáng rõ thâm sâu giống như ánh sáng của ngôi sao trong bóng đêm, rạng rỡ phát sáng. Mà lại nhìn lần nữa, bên cạnh anh ấy, người sóng vai đứng cùng anh ấy là một cô gái xa lạ, dáng vẻ mười ngón tay đan chặt vào nhau của bọn họ, giống như nắm chặt một đời một kiếp, lời hứa sống nương tựa lẫn nhau. Mễ Sở thật sự nói đúng, dáng vẻ này, còn xứng đôi hơn so với chúng tôi năm đó.

Bàn tay đã từng sưởi ấm sinh mệnh của tôi, trong chớp mắt giống như trăm hoa bị nghiền nát tàn lụi rơi xuống.

Mễ Sở đúng lúc dựa vào bên đây, nhéo sau lưng tôi một cái nói, “Bình tĩnh một chút, không cao bằng cậu, không gầy như cậu, không xinh đẹp bằng cậu.”

Tôi hơi há mồm, nhưng không cách nào nói với cô ấy, “Mễ Sở, cậu biết không, tớ đột nhiên cảm thấy rất tự ti. Bởi vì tớ chợt hiểu, một người con gái ưu tú, không phải ở vẻ ngoài của cô ấy như thế nào, tiền bạc, địa vị xã hội, mà là người đàn ông đứng cạnh cô ấy như thế nào.”

Tôi có người con trai từng kích động muốn chết vì anh ấy, bây giờ bên cạnh là một người con gái xa lạ, gương mặt trong suốt bình thản giống như mây trắng lướt qua trên đỉnh núi, và con tim lại cách thật xa với tôi.

Tay nâng dĩa trái cây của tôi dừng lại giữa không trung, ức chế chịu không nổi mà run run, trái tim giống như trở thành một tòa tường thành trống không lộng lẫy, suy sụp, sụp đổ ầm ầm.

Nỗi buồn giống như quân lính tan rã mãnh liệt kéo đến, tôi nhớ tới một bài hát, tên bài hát đó là “Anh đi cầu vượt, em đi đường hầm”, hát rất hay.

Anh đi cầu vượt, em đi đường hầm… Hạnh phúc của anh, người ngoài đường cũng biết, khổ đau của em, không chỗ che giấu.

Lục Tề Minh nhìn thấy tôi cũng sửng sốt, vốn dĩ đang nắm tay của Jang Nara, không dấu vết buông ra. Nhưng mà anh ấy không hề liếc mắt nhìn tôi nữa, giống như việc buông tay bạn gái anh ấy, cũng không bởi vì bạn gái trước tôi đây nhìn thấy.

Gương mặt trắng nõn của Jang Nara đột nhiên tái, cô ấy phẫn nộ nhìn Lục Tề Minh, Lục Tề Minh lại câu vai của Hồ Lô chào hỏi với cậu ấy. Ngay sau đó, Jang Nara cũng ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh anh ấy.

Bầu không khí ở phòng bao lâm vào trạng thái lúng túng. Đột nhiên, Mễ Sở chuyển qua ngồi bên cạnh Jang Nara, thân thiết chào hỏi với cô ấy, hỏi, “Cậu mua được đồ uống muốn uống chưa?”

Jang Nara hiểu mấy người đang ngồi đều là bạn bè không xấu mà Lục Tề Minh bình thường hay chơi, lập tức giống như lấy lòng gật đầu với Mễ Sở.

Mễ Sở đã sớm nhích lại gần cô ấy, dáng vẻ tự nhiên nói, “Cậu già mồm cãi láo giống như Lâm Lạc Thi năm đó.” Nhất thời, người xung quanh đều thay đổi sắc mặt. Nhưng mà, bây giờ cô ấy muốn già mồm cãi láo cũng không thể chạm được vào người có thể dễ dàng tha thứ cho tính tình cáu kỉnh của cô ấy. Mễ Sở nói tiếp, giọng điệu mang theo vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Ánh mắt của Hồ Lô phức tạp liếc nhìn Mẽ Sở, giống như đang nói, “Đại gia các cậu không uống rượu mà choáng váng cái gì, ở trước mặt người ngoài tổn hại người một nhà.”

Cho dù tôi không biết tại sao Mễ Sở đột nhiên thân thiết với Jang Nara như vậy, nhưng mà lời của cô ấy, lại khiến cho tôi lệ đọng trên mi. Bởi vì, những lời này quả thật không sai.

Jang Nara đặc biệt dịu dàng cười cười với Mễ Sở, trong mắt mang theo sự hưởng thụ và hài lòng đối với lời nói của Mễ Sở.

Lúc này, lúc nào cũng chậm nửa nhịp, Thiên Tầm vẫn luôn ca hát cũng bu lại, mượn giai điệu của bài hát, dùng giọng nói chỉ có bốn người con gái chúng tôi nghe được, “Có người muốn bám vào cành cây cao đơn giản là không muốn người khác hạ bệ.” Tuy bình thường Thiên Tầm không nói lời nào, nhưng một khi mở miệng, lời nói hoàn toàn sắc bén làm người ta cảm thấy cô ấy đang cầm dao lăng nhục bạn, dù sao cũng là người chủ trì của radio, đối với tình yêu đã sớm khắt khe đến thành thạo điêu luyện rồi.

Trong vài phút, khuôn mặt của Jang Nara sinh động tươi sống giống như trở thành bảng pha màu.

Mà tôi vẫn luôn cúi thấp đầu, khiêm tốn ăn trái cây. Nếu khổ đau có thể giống như trái cây trong dĩa được nuốt xuống, cho dù có bao nhiêu khổ đau cũng được. Thật ra cũng không phải tôi không nói lời nào, mà là không dám nói lời nào, bởi vì tôi sợ mở miệng liền khóc không thành tiếng.

Tôi vẫn cho là bản thân thỏa mãn, mạnh mẽ, có thể không cần thuốc vẫn khỏe. Nhưng mà những ngày tháng rời xa nhau này, tôi ngăn chặn tất cả tin tức của Lục Tề Minh, cho rằng như thế là có thể từ từ loại bỏ anh ấy từ trong ký ức, nhưng mà bây giờ tôi mới phát hiện, tôi xem nhẹ ký ức và dũng khí của tôi rồi.

Đến bây giờ tôi chưa từng quên đi quá khứ, mà là chôn cất nó ở bên trong ánh trăng ngoài cửa sổ, bóng đêm tan ra, nó sẽ vượt lên trước chen chúc mà đi ra. Tôi vẫn luôn cho rằng tôi và Lục Tề Minh chưa hề tách ra, anh ấy chỉ ra ngoài đi du lịch vài ngày, nhưng mà đường đi có chút xa, phải đợi thật lâu mới có thể quay trở về.

Cho tới bây giờ, tôi mới hiểu rõ ràng, anh ấy không phải đi du lịch, anh ấy thật sự rời khỏi tôi.

Rời khỏi tất cả ký ức của tôi, để cho mọi thứ rơi vào tầm mắt của tôi, toàn bộ chìm vào kỷ niệm.

Tôi thấy bản thân mình giống như thủy tinh vỡ bể đầy đất, chân của tôi hung hăng giẫm lên.

5, Bạn của bạn, đó là vị trí sau cùng của chúng tôi.

Vào lúc tôi cảm thấy buồn bã khác thường, Thiên Tầm đột nhiên kéo tôi nói, “Giúp cậu gọi bài hát, mau hát đi.”

Hiển thị trên màn hình, là bài “Bạn của bạn”. Trong nháy mắt đó, tôi mạnh mẽ kìm nén nước mắt trở về trong lòng, đột nhiên ngưng tụ ở vành mắt. Mễ Sở ngồi rất gần Jang Nara, vui vẻ nói, “Bài hát này cũng thật hợp với tình hình.”

Thiên Tầm thản nhiên nhìn thoáng qua thấy Mễ Sở ở phía sau Jang Nara lại đột nhiên trở nên quái dị, không nói gì.

Tôi cầm lấy micro, phát hiện có một ánh mắt lưu luyến bám sát, tôi biết đó là từ hướng của Lục Tề Minh truyền tới, nhưng giây lát tôi cười nhạo chính mình đa tình, bây giờ, bạn gái mới của anh ấy đang kề sát bên cạnh anh ấy, sao anh ấy còn có thể chú ý đến tôi. Chỉ nghe người mới thì cười, người cũ thì khóc.

Trên màn hình hiện ra một hàng lời bài hát, giống như là sáng tác cho tôi.

Bạn của bạn, đó là vị trí sau cùng của chúng tôi, xa cách khiến cho bản thân rất muốn rơi lệ.

Bạn của bạn, đó là quan hệ sau cùng của chúng tôi, che giấu bi thương thật tốt, không muốn bị anh cảm thấy được…

Nhớ tôi từng nói với Lục Tề Minh, cho tới nay, mặc kệ đọc sách hay là xem phim, điều tôi sợ nhìn thấy nhất chính là không phải hai người yêu nhau làm tổn thương nhau, mà là hai người yêu nhau thật lâu đột nhiên rời đi, giống như hai người xa lạ lướt qua nhau. Tôi chịu không nổi quá trình tàn nhẫn này, bởi vì tôi không thể hiểu được lúc trước thân thiết thấm vào tận xương tủy, tại sao sau này hai người có thể trở nên lạnh lùng cùng quên nhau.

Nhưng vào lúc trời đất vô cùng tàn nhẫn đánh úp tới, tôi bỗng nhiên hiểu toàn bộ chuyện này đều là sự thật, thật sự có thể như thế. Do thân thiết biến thành xa cách, chỉ là một khoảng cách bước chân thôi.

Tình yêu tàn nhẫn nhất trên thế gian này, không phải không chiếm được, mà là đã mất đi.

Bởi vì không chiếm được, đáy lòng sẽ vẫn thủy chung nhớ nhung như xem hoa trong sương, xinh đẹp như ánh trăng trên mặt nước. Nhưng mất đi, lại trở thành một cái hố lớn không thể nào đắp lại được ở trong ngực, chỉ cần có gió thổi qua, sẽ trống không đau đớn. Đau đớn như vậy, gọi là vết thương.

Sau này, mặc kệ miệng vết thương là hy vọng hay là thất vọng, vẫn tuyệt vọng vào ban đêm, cảm giác đau đớn âm ỷ.

Tôi đã không nhớ rõ bản thân mình làm sao hát hết bài hát, cũng không nhớ rõ Mễ Sở và Jang Nara nói gì đó, Hồ Lô và Lục Tề Minh ngồi ở đâu, chỉ nhớ rõ mình ngồi ở trong góc, nhìn bài hát tùy ý phát trên màn hình, trong lòng đã rất u sầu.

Trên đời này, sao có thể có nhiều bài hát thất tình như vậy. Nhưng mà tại sao cho dù có bi thương trăm ngàn lần, nhưng không có bài hát nào hát ra sự phức tạp ở đáy lòng tôi.

Hát hết bài hát, mọi người cùng nhau ra khỏi “Kẹo”. Đi tới cửa, tôi và Mễ Sở, Thiên Tầm đứng ở một bên, Jang Nara như chim nhỏ nép vào cánh tay của Lục Tề Minh.

Hồ Lô nói, “Tớ lái xe đưa các cậu về.” Tôi gật đầu, Mễ Sở lại hung hăng véo tôi, đột nhiên hét lớn, “Ôi trời, tớ đói bụng, mọi người cùng nhau ăn khuya đi.”

Nói xong, cô ấy lại đưa ánh mắt nhìn trên người Jang Nara. Jang Nara nhìn như cũng không tình nguyện, ngẩng người nhìn Lục Tề Minh cứu giúp. Lục Tề Minh quan tâm từ chối khéo lời mời của Mễ Sở, nói, “Thôi, đã trễ thế này, tớ đưa Jang Nara về trước.”

Mễ Sở lập tức chuyển qua bên người Jang Nara, thân thiết giữ chặt tay cô ấy nói, “Mọi người cùng nhau đi đi, đã trễ thế này, nhưng không tới một tiếng đâu.”

Jang Nara do dự một chút, ngại vừa mới thân thiết với Mễ Sở, cũng không nên từ chối.

Vì thế, một đám người chậm rãi đi ven đường đến quán bán hàng.

Mỗi lần nhìn thấy Hồ Lô chạy băng băng dừng ở bên cạnh quầy hàng ven đường, tôi và Mễ Sở sẽ cảm thấy kính nể cậu ấy. Mễ Sở nói, “Hồ Lô, sau này cậu làm quan, cũng là người quan tốt bình dị gần gũi, chăm lo cho nhân dân.”

Hồ Lô nói, “Ừm, đừng có tâng bốc tớ, ăn không, anh trai mời.”

Lúc chúng tôi ăn cơm thích chơi trò “Trái cây” nhất, chính là một đám người lấy cho mình một tên trái cây, sau đó do Giáp kêu Ất, Ất kêu Bính, vẫn luôn truyền lệnh xuống kêu lên, trong lúc đó mỗi người không thể gọi trở về.

Lần này cũng không ngoại lệ. Vài người vừa mới ngồi vào chỗ của mình, kêu rượu, bắt đầu xắn tay áo lên.

Vì Jang Nẩ là người mới, có quyền lợi ưu tiên chọn tên quả, cô ấy do dự một chút, dịu dàng nói, “Vậy thì chọn dưa hấu đi.”

Một đám người nhìn tôi, người nào cũng biết tôi ngàn năm không đổi vẫn kêu dưa hấu, dưa hấu là đặc quyền của tôi, tôi gọi dưa hấu, ai cũng không thể tranh với tôi.

Mễ Sở ở phía sau Jang Nara bắt đầu trở mặt, cô ấy cũng cực kỳ bất mãn nói, “Cậu đổi cái khác đi.”

Jang Nara lập tức có chút ngượng ngùng.

Tôi kéo Mễ Sở, nói, “Thôi, tớ gọi quả táo.”

Trò chơi bắt đầu, Jang Nara bởi vì là người mới, chơi bàn đầu tiên liền thua. Mễ Sở và Thiên Tầm la hét, “Dưa hấu thua, dưa hấu thua, phạt một ly rượu.”

Tôi ngồi ở bên trái Lục Tề Minh, Jang Nara ngồi ở bên phải Lục Tề Minh. Lúc Mễ Sở và Thiên Tầm la hét phạt rượu, Lục Tề Minh giống như tượng gỗ, hai mắt trên không trung, sau đó rất thần kỳ bưng ly rượu trước mặt tôi, uống một ngụm.

Tôi sửng sốt, lập tức phản ứng kịp, tôi nói, “Cậu uống giúp tôi cái gì, là bạn gái của cậu thua.”

Lời nói ra trong nháy mắt đó, tôi thật muốn tìm cây kim khâu miệng mình lại.

Tôi vẫn cho là mình sẽ rất khó chấp nhận sự thật Lục Tề Minh ở cùng với người khác, lại không nghĩ rằng dễ dàng như vậy.

Hồ Lô trêu ghẹo nhìn tôi, Mễ Sở giơ ngón cái với tôi, Thiên Tầm đắc ý cười, tôi biết, cô ấy ủng hộ cái sai của Lục Tề Minh.

Nhưng mà, không có ai biết trong lòng tôi thay đổi. Tôi thừa nhận rồi, rốt cuộc tôi thừa nhận Lục Tề Minh rời khỏi tôi.

Tình cảm bốn năm, coi như bị nghẹn lại ở cổ họng, không còn quay trở về đường cũ.

Lục Tề Minh phản ứng kịp, anh ấy quay đầu nhìn tôi một cái, trong cái nhìn kia, chất chứa rất nhiều, nhưng mà tôi chưa kịp nghĩ rõ, thì thấy anh ấy đã bưng ly rượu của Jang Nara uống.

Bởi vì Lục Tề Minh phạm sai lầm nên Jang Nara có chút không vui, Hồ Lô lập tức giảng hòa, “Bình thường Lạc Thi kêu dưa hấu đã kêu quen rồi.”

Jang Nara mỉm cười, bất động thừa nhận lời nói của Hồ Lô, “Hèn gì Mễ Sở không cho tôi gọi dưa hấu, thật ngại quá.”

Tôi hiểu, Jang Nara nói lời này, chỉ là đang khiêu khích tôi, ý là, “Cho dù Lục Tề Minh anh ấy bởi vì cậu mà hình thành thói quen, nhưng mà bây giờ vẫn như cũ vì tôi mà thay đổi.”

Tôi vẫn chưa muốn tiếp chiêu như thế nào, Mễ Sở liền thay tôi tiếp lời. Cô ấy lành lạnh nói với Lục Tề Minh, “Cũng không phải cậu thua, cậu uống làm gì.”

Lục Tề Minh bình tĩnh nói, “Jang Nara không biết uống rượu.”

Lúc này, Thiên Tầm cũng nói tiếp, “Không biết uống rượu không có gì phải sợ, đáng sợ là biết rõ chính mình dị ứng, còn ngu ngốc gắng uống.”

Lúc Thiên Tầm nói lời này, liếc mắt nhìn tôi, tôi biết cô ấy nói chuyện vào năm lớp 12.

Năm lớp 12, ngày sinh nhật mười bảy tuổi của Lục Tề Minh, muốn cùng tôi lần lượt mời rượu từng người bạn đang ngồi.

Lúc tôi còn nhỏ, cha tôi thích uống rượu nhất, cho nên ông thường xuyên sau khi rót đầy ly rượu liền cho tôi nếm thử trước.

Có một lần ông cho tôi uống hơn nửa ly, đêm hôm đó tôi liền vào bệnh viện, toàn thân sưng phù như dưa chua. Bác sĩ nói tôi dị ứng cồn, uống thuốc vài ngày mới hồi phục được.

Vì thế, mẹ tôi luôn nói với cha tôi, sau này không cho tôi dính một giọt rượu.

Vào ngày sinh nhật của Lục Tề Minh, nhìn gương mặt vui vẻ của anh ấy, tôi không đành lòng làm mất hứng, bưng ly rượu lên không cho phép chùn bước, theo sau anh ấy lần lượt đi tới từng bàn.

Nhưng ngày hôm sau, tôi không muốn rời giường, bởi vì tôi thật sự không đành lòng để bọn họ nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ thê thảm của tôi. Hồ Lô nhìn thấy tôi liền nở nụ cười, cậu ấy nói, “Lâm Lạc Thi, thật ra cậu che mặt lại, đúng là giống như minh tinh trên phim.”

Tôi phẫn nộ xốc chăn bên chân lên, nói, “Cậu cút đi cho tôi.”

Sau đó, tôi nhìn thấy Lục Tề Minh đứng ở bên cạnh liền lập tức che mặt lại. Tình yêu thời niên thiếu đáng ngưỡng mộ nhất, bởi vì bạn luôn muốn bày mặt đẹp nhất của mình ra cho đối phương, giống như tôi lúc đó. Tôi không dám tưởng tượng tâm tình của Lục Tề Minh khi nhìn thấy bộ dạng của tôi, sẽ cảm thấy đáng sợ hay là chán ghét. Nhưng mà, tôi từ giữa kẽ tay nhìn thấy bóng dáng của anh ấy nhẹ nhàng đến gần, có một cái ôm sưởi ấm tôi chôn vào trong ngực, giống như tôi là vật báu hiếm có, tôi nghe thấy tiếng thở dài của Lục Tề Minh trên đỉnh đầu, nói, “Cậu thật là ngốc, không muốn sống nữa sao.”

Tôi không cần ngẩng đầu cũng có thể nghĩ đến ánh mắt dịu dàng như gió của Lục Tề Minh, cho nên ngốc nghếch cười rộ lên, tôi nói, “Bởi vì cậu vui vẻ, tớ cũng vui vẻ.”

Đúng lúc tôi chìm vào ký ức, tôi nhìn thấy Jang Nara mềm yếu nhưng kiên định giữ chặt cánh tay của Lục Tề Minh, mỉm cười nói, “Không biết có thể học mà, tớ uống.”

Lời nói này của cô ấy, sắc mặt có chút tái nhợt, dáng vẻ yếu đuối làm tôi cảm thấy chúng tôi đang dồn ép, nhưng vừa nhìn thấy tay ở trên cánh tay của Lục Tề Minh, tôi liền ác độc nghĩ, đừng nói bây giờ để cho cô ấy uống, nếu uống trúng thuộc độc, cũng là cô ấy đáng đời.

Lục Tề Minh cúi đầu không nói chuyện, chỉ vỗ tay của cô ấy.

Tối hôm đó Jang Nara thua rất thảm, bị chúng tôi giày vò uống đến sáu chai rượu, đương nhiên, tôi và Mễ Sở, Thiên Tầm cũng có uống, nhưng tôi và các cậu ấy có kinh nghiệm, uống hai chai rượu giống như uống nước khoáng, thoải mái như chuyện nhỏ nhặt.

Lúc Hồ Lô lái xe đưa chúng tôi đi, Lục Tề Minh vẫn đứng ở ven đường đỡ Jang Nara vẫn luôn ói mửa, nhìn dáng vẻ thê thảm của Jang Nara, Mễ Sở và Thiên Tầm nở nụ cười tà ác.

Tôi nhìn thấy bóng của bọn họ từ trong kính chiếu hậu dần dần trở thành một đốm nhỏ, sau đó biến mất không thấy.

Rốt cuộc, tôi giống như bị tê liệt ngồi ở trên ghế, trong xe mở máy điều hòa, mở bài “Anh sẽ sống thật tốt” của Lý Cửu Triết – Anh sẽ sống thật tốt, chờ em yêu anh lần nữa, luôn có một góc nhỏ, làm anh nhớ đến em.

Haizz, lại là một bài hát thất tình.

Tôi nhớ khi tôi uống rượu, ánh mắt của Lục Tề Minh nhìn tôi, giống như có đau buồn, bên trong còn có chút oan ức không hiểu. Tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu.

Tôi quay đầu nhìn Mễ Sở và Thiên Tầm ở chỗ ngồi phía sau, Thiên Tầm nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì, Mễ Sở cầm gương tẩy trang. Trong cửa sổ xe phía sau, bánh xe đu quay lớn nhất thành phố này chiếu sáng, nó yên tĩnh chầm chậm quay, ánh sáng càng không ngừng quay, giống như đời người tựa như mộng ảo của chúng tôi vậy.

Tôi nhìn cửa sổ phía sau xe, sửng sốt một lát, bình tĩnh nói, “Nói với các cậu chuyện này, tớ suy nghĩ vài ngày nữa, chuẩn bị thôi học.”

Mễ Sở đang giơ gương, lập tức không thể tin nhìn tôi, “Mẹ nó, cậu uống nhiều quá sao! Mới vừa rồi còn muốn học đại học năm nhất gì mà.”

Tôi quay đầu nhìn hàng xe phía trước, cũng không thèm nhắc lại. Trong xe rơi vào cảnh trầm mặc trước đây chưa từng có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.