dit: Tịnh Hảo
4, Khi thích một người, là lúc trở nên dũng cảm nhất
Sau khi ăn cơm xong, vài người đã bắt đầu phóng túng. Hồ Lô đánh giá bữa tiệc tổ chức cho tôi và Mễ Sở giảng hòa vô cùng thành công. Mọi người đều vui vẻ, quyết định đi quán bar. Hồ Lô gọi điện thoại cho bạn gái không biết tên của cậu ấy, lại hô hào với mấy người bạn thường đi chơi chung, một đám chậm rãi đi tới quán bar.
Xa hoa và trụy lạc, chìm ngợp trong màu vàng. Nơi này là thiên đường của nhân gian, toàn cảnh là trai gái mập mờ. Tôi ngã vào vai của Tô Liệt, nhìn Mễ Sở và mấy chàng trai DJ trong quán bar liếc mắt đưa tình, Thiên Tầm, Hồ Lô và một đám người đang chơi xúc sắc. Thiên Tầm uống rượu phóng khoáng giống như mấy ông lão, làm cho mấy công tử phóng đãng bàn bên cứ nhìn về phía bên này.
Tôi ngửa đầu cạn sạch một ly rượu, chất lỏng đắng chát tràn ngập ở trong miệng. Thật ra tôi không thích uống rượu. Tô Liệt nói, một người dị ứng với rượu cồn có thể biến thành nữ kim cương ngàn ly không ngã, thật ra cũng xem như là kỳ tích.
Tôi lắc đầu cười gượng, nếu trên đời này thật sự có kỳ tích, cũng bởi vì yêu mà có.
Từ khi phát hiện mình dị ứng với cồn, tôi chưa từng cố thay đổi, bác sĩ nói chuyện dị ứng này, ai cũng không ngăn được. Tất cả đều thay đổi vào lúc tôi học đại học năm nhất.
Lúc đó, dòng họ của nhà Lục Tề Minh buôn bán xuống dốc, mà cha của anh vì bị đả kích, trong một đêm đã ngã bệnh. May mà chương trình học của đại học khá thoải mái, cho nên Lục Tề Minh trừ đi học ra, còn có thể vừa chăm sóc cha anh, vừa học buôn bán.
Cậu thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, mặc đồ Tây, thắt cà vạt.
Anh dẫn khách từ quán rượu này đến buổi party kia, uống rượu là chuyện không thể tránh. Không phải buôn bán đều nói chuyện trên bàn rượu sao?
Khi đó, có tiết học trống tôi sẽ đi tìm Lục Tề Minh, Hồ Lô nói, “Là một bạn gái tương lai của người kinh doanh, sao có thể không uống rượu chứ? Nếu thế, đến trên bàn rượu sẽ mất vui.”
Rất nhiều người phương bắc ký hợp đồng, rất hào sảng, vứt chuyện kinh doanh sang một bên, liền muốn lên bàn rượu trước. Chỉ cần thấy đối phương uống rượu sảng khoái, chính mình cũng sẽ sảng khoái ký hợp đồng.
Mặc dù Lục Tề Minh rất ít khi dẫn tôi đến nơi buôn bán, nhưng tôi cảm thấy Hồ Lô nói rất có lý, không uống rượu thì không được.
Vì thế, có một khoảng thời gian như thế này, tôi thường xuyên kéo Lục Tề Minh, Mễ Sở, Tô Liệt và Thiên Tầm đi quán bar. Tôi thường uống đến lắc lư người, mắt lờ đờ mơ màng, sau đó sang ngày hôm sau thì đi bệnh viện chích thuốc, đã từng có một khoảng thời gian tính xấu không đổi lại chạy tới quán bar.
Cứ thế mãi, một tháng tới, vậy mà tôi lại không còn dị ứng với cồn nữa.
Bác sĩ toát mồ hôi vì tôi, nói, “Cô gái nhỏ, lá gan cũng quá lớn đấy, không có trách nhiệm gì với sức khỏe của mình cả. May mà sức khỏe cháu tốt, suýt chút nữa chắc nhập viện luôn rồi.”
Tôi mỉm cười không nói, khi thích một người, là lúc trở nên dũng cảm nhất.
Tôi không quan tâm sự lo lắng của mọi người, vui vẻ đi tìm Lục Tề Minh.
Ở trên bàn rượu, khi khách khứa nói, “Kính vợ chồng nhỏ anh sớm ngày bên nhau.” Lục Tề Minh lập tức ngăn rượu giúp tôi. Tôi ngăn tay của anh lại, phóng khoáng cười nói, “Cảm ơn Tần tổng.”
Lục Tề Minh trừng tôi, tôi kéo tay anh bảo anh không cần lo lắng.
Ký hợp đồng rất vui vẻ. Sau này Lục Tề Minh hỏi tôi làm sao mà lại nhanh đến vậy, tôi nói có lẽ là do ý trời.
Từ nay về sau, anh mang giày Tây, tôi quần áo chỉnh tề, bàn việc dưới ngọn nến, không còn ngôn ngữ đàm phán chém giết, cũng không còn là chàng trai có nụ cười trong veo và cô gái nhảy nhót trong trường học nữa.
Mà tôi, không hề nhắc đến chuyện chạy tới chạy lui đến quán bar và bệnh viện suốt một tháng.
Có một số việc, tôi thà rằng cả đời để ở trong bụng, bởi vì tôi không thích mở miệng để đòi người khác trả công. Như thế sẽ làm tôi cảm thấy những việc tôi làm, không phải vì yêu, mà là vì ép buộc.
Khi Hồ Lô dẫn tôi về nhà, đầu tôi đã choáng váng hoa mắt, mỗi bước đi đều tựa như giẫm lên bông vải.
Đám Mễ Sở ném tôi vào trong nhà thì đều đi mất, trong phòng yên tĩnh, tôi nằm trên ghế sofa, đầu óc không tỉnh táo. Tôi thích tối, tối làm tôi cảm thấy có dũng khí, có cảm giác an toàn nào đó. Giống như bây giờ, có thể không kiêng dè gì chảy nước mắt trong bóng tối, không có ai nhìn thấy, ngay cả mình, cũng không nhìn thấy nước mắt của mình.
Trước kia, mỗi lần đều là do Lục Tề Minh đưa tôi về nhà, trừ thực hiện nghĩa vụ của bạn trai ra, cũng bởi vì khi học cấp ba, từng xảy ra chuyện kinh thiên động địa, làm cho tôi suýt chút nữa bỏ mạng.
Khi đó tôi và Lục Tề Minh ở cùng một chỗ được vài ngày, vẫn còn chơi với Mễ Sở và Hồ Lô, mỗi ngày cười hi hi ha ha. So với trước đây, cuộc sống rất náo nhiệt, tôi cho rằng ông trời đã bắt đầu rủ lòng thương xót tôi, sẽ không còn khổ cực, bơ vơ nữa.
Nhưng mà chủ nhật đó được nghỉ học về nhà, ở nhà ga lại đụng phải nữ sinh đã từng cùng với Mễ Sở gây sự trong lớp.
Nữ sinh câu vai tôi kéo tôi vào một con hẻm nhỏ ở bên cạnh nhà ga, tôi không rõ nguyên do, nhưng cũng chưa kháng cự. Dù sao tôi nghĩ tôi và Mễ Sở đã thành bạn thân rồi, bạn của cô ấy, chắc tìm tôi có việc hay là sao đấy.
Tóm lại, tôi mãi mãi không nghĩ đến, sự chờ đợi của tôi chính là một tai họa ngập đầu. Ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc sống của tôi.
Khi người con gái kéo tôi vào con hẻm, tôi nhìn thấy trong hẻm còn có mấy cô gái khác, trên mặt của các cô ấy đều mang vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.
Mãi đến lúc đó, tôi mới nóng nảy, tôi biết, sắp xảy ra chuyện rồi. Tôi tránh thoát tay của người con gái, chạy ra ngoài, nhưng người con gái hiển nhiên đã đoán được phản ứng của tôi, trở tay đẩy tôi vào trong hẻm.
Không có bất cứ lưỡng lự gì, trực tiếp đánh dữ dội tựa như trận hồng thủy kéo ập tới, tôi không phân biệt rõ là tay ai đẩy đầu tôi, móng tay của ai cào mặt tôi, chân của ai đá vào lồng ngực của tôi. Trong lúc tôi định xoay người, nhưng lại yếu thế, không cách nào nhúc nhích được.
Đến cuối cùng, toàn thân tôi đều đau đớn nóng rát, nếu như không phải mơ hồ nhìn thấy các cô ấy ngừng tay, trong ý thức của tôi, cơ thể vẫn sẽ đau đớn, tựa như còn có từng quả đấm nện vào trên người tôi.
Tôi cuộn mình nằm trên mặt đất, người con gái khinh thường cười tôi, bảo mấy cô gái xung quanh đỡ tôi lên.
Thời niên thiếu dễ bị tổn thương nhất, bởi vì không biết học cách chịu thua, không học được dũng cảm, không chịu thiệt thòi trước mắt. Giống như tôi lúc đó, liều chết nhìn thẳng vào người con gái dẫn đầu, không chịu thua, không sợ hãi.
Cô gái dẫn đầu khinh thường thái độ của tôi, hừ lạnh một tiếng đẩy tôi ra, mấy cô gái kia cũng không đỡ nữa bỏ tôi ra.
Ngày đó, tôi chắc chắn đã đụng phải vị thần xui xẻo lớn nhất đời này, sau khi mấy cô gái kia bỏ tôi ra, tôi liền không chịu được ngã trên mặt đất.
Khi đó nhà ga đang mở rộng, bên cạnh con hẻm là công trình kiến trúc đang thi công, cho nên đường phố bị trũng xuống, hơn nữa bị công nhân của công trình xây dựng vứt mấy cây sắt, hòn đá và giá thép ở ven đường.
Trước khi ý thức của tôi còn chưa phân biệt kịp, tôi nhìn chằm chằm cái giá ba góc trên đất, trực tiếp nhào tới, lập tức, con mắt đau buốt muốn nứt ra. Trời của tôi tối lại.
Sau đó tôi cảm giác được có người đỡ tôi dậy, sau đó bên tai vang lên một trận kinh hô, “Trời ạ, mắt của cô ấy…”
Xung quanh cũng bắt đầu có tiếng bàn tán, “Mễ Sở biết thì phải làm sao đây? Mễ Sở sẽ đánh chết chúng ta.” “Quân Quân, đây là chuyện của cậu, Mễ Sở tìm cậu đừng tìm tụi tớ.”
Người tên Quân Quân kia, có lẽ là cô gái dẫn đầu, cô ấy bình tĩnh nói, “Đi.”
Tôi không biết ngày đó là ai đưa tôi đi bệnh viện, tôi chỉ biết là, trong lúc mơ màng, có người vẫn luôn lôi kéo tôi hỏi số điện thoại của người nhà.
Tôi không có bất cứ do dự gì, viết số điện thoại của Lục Tề Minh.
Giống như bây giờ, tôi đã say rồi ý thức có chút mơ hồ, ở trong căn phòng yên tĩnh là lúc nảy sinh sự cô độc. Tôi vẫn giống như trước, nghĩ đến Lục Tề Minh đầu tiên.
Tên của Lục Tề Minh ở trong điện thoại tôi đứng đầu tiên, bởi vì đặt anh là “Người yêu”. (*)
(*) Trong tiếng trung là 爱人 (Àirén), chữ a xếp đầu tiên.
Mễ Sở từng cười nhạo nói tôi, “Xưng hô này thật giống như mấy người hồi xưa, đời cha mẹ tớ mới gọi thế, 9x bây giờ thích gọi là “Honey”, “Ông xã”, “Thân ái”, “Bảo bối”, “Heo heo”.
Nhưng mà tôi vẫn giữ chữ đó, một là do bắt đầu bằng vần “a”, mãi mãi đứng thứ nhất.
Hai là, tôi thích hai chữ “người yêu” này, hai chữ này làm tôi cảm thấy đây là xưng hô đáng tin nhất trong tình yêu. Người yêu, cùng yêu nhau, người mà mình yêu quý, người trong lòng mình.
“Alo?” Một giọng nữ ngọt ngào vang lên. Tôi đang trong cơn say bắt đầu tỉnh táo lại, xung quanh là gió lạnh bao quanh tôi. Toàn thân tôi mềm nhũn xụi lơ ở trên ghế sofa.
Tôi nhắm mắt lại, run rẩy hỏi, “Xin hỏi Lục Tề Minh có ở đây không?”
Jang Nara ở đầu dây bên kia bởi vì chuyện của Mễ Sở ngày hôm qua mà ghi hận trong lòng, cười nói, “Anh ấy ngủ rồi, cậu có chuyện gì thì nói với tớ đi.”
“Phiền bảo anh ấy nghe máy được không?” Có lẽ là do vị trí chính thất của tôi hồi trước quá sâu hoặc có thể là Jang Nara không hề kiêng kị, tôi mới có thể làm ra chuyện này.
Qua hồi lâu, rất lâu, giọng nói quen thuộc của Lục Tề Minh vang lên, “Lạc Thi?”
Tôi đã từng cho rằng, mất Lục Tề Minh là chuyện đau khổ nhất, nhưng lại không đủ để làm tôi khó chịu đến đau gan xé ruột.
Bởi vì, tận trong đáy lòng, vẫn luôn ôm một niềm tin thế này, tôi cảm thấy chỉ cần tôi mở miệng, anh sẽ cưng chiều giống như trước, nói với tôi, “Tớ yêu đến mù quáng rồi, không muốn đau buồn nữa, thật ra trong lòng tớ cậu vẫn là người tớ thích nhất.”
Sau đó, anh sẽ trở về bên cạnh tôi, cưng chiều tôi, thương tôi, nhường nhịn tôi giống như trước.
Nhưng mà bây giờ, Lục Tề Minh ở đầu bên kia chỉ dùng giọng nói trầm thấp nói với tôi, “Lạc Thi, sau này đừng gọi điện thoại cho tớ nữa.”
Sau này, đừng gọi… điện thoại… cho tớ nữa.
Sau này, đừng gọi… điện thoại… cho tớ nữa.
Điện thoại trượt xuống đất, toàn bộ thế giới sụp đổ.
Cảnh của bốn năm trước dường như đang hiện ra ngay trước mắt.
Cô gái mang vành mắt thâm đen, cậu trai nói, “Buổi tối nên đi ngủ sớm một chút.”
Cô gái nói, “Tớ không muốn bị mất ngủ, mất ngủ cảm thấy rất tĩnh mịch.”
Cậu trai nói, “Khi cậu mất ngủ thì gọi điện thoại cho tớ, 24 tiếng tớ đều không tắt máy.”
Từ đó, cậu con trai nói được thì làm được. Mỗi lần cô gái lè lưỡi nói, “Lại gọi cho cậu rồi.”
Cậu trai sẽ khẽ cười, bao dung nói, “Đứa ngốc, trễ như vậy lại chưa ngủ.”
Cậu con trai đó là Lục Tề Minh, còn cô gái là tôi.
5, Chia tay chính là chia tay, không có ai đúng ai sai
Khi tôi bị điện thoại đánh thức đã là giữa trưa, Mễ Sở và Thiên Tầm gọi tôi đi dạo phố.
Bởi vì rạng sáng bị nôn mửa, cho nên lúc tôi đứng lên thì bụng đã kêu vang, bảo Mễ Sở Thiên Tầm mời tôi ăn cơm trước, mới cùng các cô ấy đi dạo cửa hàng, Ở chỗ thử giày, vậy mà chúng tôi lại đụng phải Hồ Lô và bạn gái của cậu ấy.
Hồ Lô đang ở phía xa nhào tới nói, “Chào mấy người vợ, đây chính là “duyên phận” đấy!”
Mễ Sở nhìn bạn gái phía sau cậu ấy, lập tức nhìn cậu ấy bằng đôi mắt xinh đẹp thét chói tai, “Ơ, ông xã, đây là ai vậy?”
Bạn gái của Hồ Lô đứng ở bên cạnh cười tít mắt, đoán chừng nhìn ra Mễ Sở đang nói đùa, cho nên không hề tức giận. Thiên Tầm nói, “Tớ vừa mới nghĩ hôm nay ít người một chút, thì lại đụng phải cậu.”
Hồ Lô hỏi, “Tô Liệt đâu?”
“Ai biết, cậu ấy suốt ngày xuất quỷ nhập thần.” Mễ Sở đáp.
Nói xong, mấy người liền làm quen cùng đi dạo. Hồ Lô vẫn luôn nói, “Chỉ cần vung một cây cuốc, không có góc tường nào là không đào được.” Bây giờ xem ra, cái cuốc của Hồ Lô thật sự rất tốt.
Mặc dù bình thường cậu ấy rất phóng khoáng phong lưu ở trước mặt chúng tôi, nhưng đối diện với nữ sinh, thật sự là không có gì để nói.
Bạn gái của cậu ấy vừa mới nhìn trúng một đôi giày, cậu ấy lập tức chăm sóc đi lên nói, “Thử một chút đi, thích thì anh tặng cho em.”
Mễ Sở và Thiên Tầm đang xem giày nghe nói như thế, thét chói tai nhào lên, chen chúc hỏi, “Thật vậy à? Thật vậy à?”
Hồ Lô cười nói ha ha, “Thật, nhưng mà những lời này là nói với bạn gái tớ.”
Mễ Sở đẩy đầu anh một cái. “Mẹ nó, thì ra lúc nãy cậu gọi bọn tớ là vợ để cậu chiếm tiện nghi rồi.”
Hồ Lô bất đắc dĩ thỏa hiệp, “Được rồi, được rồi, các cậu chọn là được.”
Mễ Sở và Thiên Tầm lập tức vui vẻ, đôi mắt phát ra ánh sáng, giống như súng liên thanh bắn phá trên chiến trường.
Khi đi ngang qua một cửa hàng, TV ở bên trong đang phát một tin tức, nói là đàn ông không thể chịu được bạn gái bỏ đi, muốn nhảy lầu tự tử.
Mễ Sở khẽ xùy, nói, “Ý chí yếu ớt như vậy, xứng đáng bị bỏ rơi.”
Hồ Lô tiếp lời nói, “Tớ biết 100 cách tự sát, trong đó có một cách thoải mái nhất, các cậu biết là cách gì không?”
“Cách gì?” Tôi hỏi.
“Cưới một trong bốn người các cậu, bảo đảm chết một cách vui sướng, vừa đau vừa nhanh.” (*)
(*) Trong bản raw là 痛快: là vui sướng, thoải mái, nhưng nếu tách ra từng chữ 痛 có nghĩa là đau, 快 có nghĩa là nhanh.
Trong cửa hàng truyền ra âm thanh kỳ quái của Hồ Lô, Mễ Sở đánh sau lưng cậu ấy.
Thiên Tầm nhìn thấy tâm trạng tôi giảm sút, kéo tôi nói, “Đến đây, mua một đôi giày là tốt rồi.”
Mễ Sở quay đầu lại nói, “Lạc Thi, đi ra ngoài chơi thì phải vui vẻ chút, đừng mãi nhớ đến tên khốn kiếp kia nữa.”
Ngược lại cô ấy kéo Hồ Lô hỏi, “Cậu và Lục Tề Minh tốt như vậy, cậu nói xem, chuyện cậu ấy làm gọi là gì đây?”
Hồ Lô nói, “Từ khi cậu ấy và Jang Nara quen nhau, tớ rất ít liên lạc với cậu ấy.”
Mễ Sở hỏi, “Cậu thật sự không biết tại sao à? Cậu không thấy có chút kỳ lạ sao? Trước đây tớ cảm thấy chính là Lâm Lạc Thi vượt tường, Lục Tề Minh lôi kéo tay cậu ấy nói, “nếu anh ấy không đối xử tốt với cậu, tớ sẽ chờ cậu mãi mãi”.”
Tôi liếc xéo Mễ Sở, “Đây là lời nói gì vậy?”
Hồ Lô điềm nhiên quay đầu hỏi tôi, “Lạc Thi, cậu không có làm chuyện gì có lỗi với Lục Tề Minh chứ? Cậu ấy không phải là người đoạn tuyệt, trừ khi là có chuyện gì kích thích cậu ấy.”
Tôi trợn trắng mắt, “Trong khoảng thời gian này các cậu không ở bên cạnh tớ sao, tớ có thể làm chuyện có lỗi với cậu ấy à.”
Hồ Lô nói, “Vậu cũng chưa chắc.”
“Cậu cút đi, ý này của cậu, biết cái gì thì nói thẳng.”
“Chính là vào lúc đó tớ cảm thấy các cậu có chút hiểu lầm, dù sao tớ có hỏi Lục Tề Minh tại sao, cậu ấy cũng không nói.”
“Có thể có hiểu lầm gì chứ, cuối cùng cũng không ngăn được người ta có người yêu khác.” Tôi lạnh nhạt châm chọc nói, trong lồng ngực lại bởi vì câu nói này mà khổ sở.
Hình ảnh ngày đó Lục Tề Minh nằm ở trên giường, nắm tay Jang Nara lại hiện ra ngay trước mắt tôi.
Tôi lắc đầu, cảm thấy mấy chuyện này không thể nói với mọi người. Tôi sợ nói ra Mễ Sở lại muốn giậm chân.
Dù sao, chia tay chính là chia tay, không có chuyện ai đúng ai sai. Lục Tề Minh, chuyện duy nhất mà tớ có thể làm, đó là bảo vệ danh dự cậu không bị tổn hại. Cậu đã từng đối xử tốt với tớ như thế, cho nên tớ không thể sau khi chia tay lại làm cậu buồn.
Đi ra khỏi cửa hàng thì đã là hoàng hôn.
Con gái đi dạo phố thật sự không thể cứu vãn được, từ lầu một đến lầu sáu, từ khu giày dép đến khu quần áo nữ, đến khu áo lót, đến khu quần áo nam, thậm chí là khu quần áo trẻ em, đều bị Mễ Sở, Thiên Tầm và bạn gái của Hồ Lô đi dạo một lần. Các cô ấy vui vẻ tàn sát cửa hàng, tôi và Hồ Lô cùng đi theo, là vui vẻ đến mức hận không thể nhuộm cả cửa hàng đầy máu!
Hồ Lô lái xe chở chúng tôi đi ăn cơm, đến một tiệm cơm cũng khá bắt mắt, một anh chàng đẹp trai và bốn cô gái xinh đẹp, tình thế này không phải chàng trai nào cũng làm được.
Mễ Sở đi thẳng ở đằng trước, giống như là vợ cả. Bạn gái của Hồ Lô rất dịu dàng, tính cách lại được, có lẽ là đã hiểu được tính của Mễ Sở, cho nên không hề ngại, ngược lại còn cười cười nói chuyện với chúng tôi.
Lúc này, Tô Liệt gọi điện hỏi chúng tôi đang làm gì, tôi nói đi ăn cơm, hỏi cô ấy không đi qua ăn sao.
Cô ấy nói không đi. Giọng nói nghe có chút không thích hợp lắm. Tôi hỏi nữa, cô ấy nói là gặp chuyện không vừa ý trong công việc.
Tôi nói, “Vậy cùng qua ăn cơm đi.” Tô Liệt vẫn từ chối, nói mình cần yên tĩnh một lát thì sẽ ổn.
Cô ấy chính là thế, chuyện cô ấy không muốn nói thì ai cũng không ép được cô ấy.
Sau khi ăn cơm xong thì chào tạm biệt Mễ Sở, Hồ Lô bọn họ, tôi lại nhận được điện thoại của Tô Liệt, mới đầu bên kia chỉ là tiếng khóc trầm thấp, sau đó dần dần thành nức nở nghẹn ngào.
Tôi yên lặng nghe, không nói lời nào, giống như mấy năm trước, khi cô ấy vừa mới làm việc cũng như thế.
Lúc tôi ở trường học đọc sách, thì cô ấy đã chịu uất ức ở công ty, sẽ gọi điện thoại khóc với tôi. Khi đó, cô ấy vẫn là một cô gái hồn nhiên, không hiểu đối nhân xử thế, bị đồng nghiệp ức hiếp, đơn từ bị người khác cướp đoạt, đều khóc giống như đứa con nít.
Nghĩ đến đó, tôi thật sự rất lâu rồi chưa nghe Tô Liệt khóc. Không biết từ lúc nào cô ấy từ một đóa hoa bách hợp yếu đuối, biến thành cây hoa hồng đầy gai.
Xe taxi chạy trên con phố trống trải của thành phố này, đèn đường ngoài cửa sổ lướt qua, cứ sáng rồi tắt. Tô Liệt khóc làm tâm tình của tôi trở nên áp lực khác thường, cảm thấy tất cả ở ngoài cửa sổ đều biến thành màu xám nhạt.
Trong tiếng khóc của cô ấy mang theo sự run rẩy, rất nhiều năm rồi tôi chưa nhìn thấy cô ấy khóc thảm thiết như vậy, thật giống như một thứ gì đó liên quan đến tình yêu.