Convert: Vespertine
Edit: Sam
- ----
Khi Ôn Nhu lấy lại tinh thần đã là lúc cô nằm ở ghế phụ, trên người khoác chiếc áo thun màu đen của đàn ông, phía dưới trống không, Ôn Nhu thử cử động chân, cô nhìn xuống, giữa đôi chân trắng nõn là chiếc quần lót màu hồng... đột nhiên Ôn Nhu run lên, tiểu huyệt lại chảy nước.
“Cục cưng tỉnh rồi?” Cố Quyền đang lái xe, anh nhìn thoáng qua cô bé.
“Anh... Chú... Em.” Ôn Nhu rụt rè động đậy, cảm giác căng phồng dưới thân làm cô khó chịu.
“Cô bé mau kẹp chặt, nếu để nó chảy ra thì tôi sẽ làm chết em.” Nhìn nụ cười trên môi Cố Quyền, cô càng kẹp chặt chân hơn nữa.
Xe chạy vào bãi đỗ xe, anh dừng xe rồi xuống trước, chỉ còn mình Ôn Nhu không biết làm sao... Cố Quyền mở cửa ghế phụ, duỗi tay về phía cô nhóc.
Áo thun rất dài, che khuất cả mông Ôn Nhu, hơn nữa đằng trước là thang máy nên cũng khá thuận tiện cho việc đi lại, Ôn Nhu khẽ cắn môi, cô nắm bàn tay của người đàn ông, chân giẫm lên mặt đất chợt mềm nhũn, Cố Quyền nhanh chóng ôm lấy cô.
“Kẹp chặt, cục cưng.” Ôn Nhu run rẩy đi từng bước một.
Cơ thể cô run bần bật bị vật thô to cọ xát, vất vả lắm mới bước vào thang máy, người Ôn Nhu dựa vào cửa, không dám liếc mắt người đàn ông bên cạnh dù chỉ một cái.
Cửa thang máy mở ra, Cố Quyền kéo cô ra ngoài rồi ấn cô lên mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo.
“Cô bé để chú nhìn xem có kẹp chặt không?” Tay anh đi xuống thăm dò, sờ quần lót nhỏ ướt dầm dề, ung dung rút tay ra.
“Ưm...” Ôn Nhu hạ thấp giọng, rên rỉ.
“Sao lại ướt như vậy?” Cố Quyền hôn môi cô, thiếu nữ nức nở đánh bả vai anh, phía dưới như có thứ gì đó chảy ra, bàn tay người đàn ông liên tục vuốt ve bắp đùi cô, đúng lúc chất lỏng ấy chảy vào tay anh.
“Chẳng phải em đã kẹp chặt rồi à...” Ôn Nhu ngước nhìn người đàn ông đang cười, cô nuốt nước bọt.
“Chú... Nó sẽ tự chảy ra...” Ôn Nhu đẩy bả vai anh nhưng bất thành.
“Thế à? Chú nhìn xem tiểu huyệt có bị nới lỏng hay không?” Ngón tay anh xoa nắn miệng huyệt.
“Chú... Không phải chúng ta làm một lần rồi sao?” Ôn Nhu cảm nhận từng cái va chạm của anh, cô thở hổn hển.
“Do tôi đau lòng em bị ngất xỉu nên dừng lại, tôi thấy bây giờ em rất tốt, xem ra tập quân sự cũng không tồi...” Cố Quyền gặm cắn trên cổ Ôn Nhu.
“Chú... Anh đừng đâm... Đừng...” Hai chân cô gái nhỏ không trụ nổi vì hành động moi móc của người đàn ông, cả người cô đều khó chịu: “Chú sờ em khó chịu sao? Không phải để em kẹp chặt đấy à?” Cố Quyền ngậm vành tai cô nhóc.
“Chú, anh... nhắm mắt lại đi.” Ôn Nhu thở ra, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc đẩy tay anh.
Cố Quyền nhướng mày, thử nghĩ xem con bé này có thể làm được chuyện lớn gì, anh rút tay ra khỏi tiểu huyệt cô, lùi về sau một bước, nhắm mắt lại.
Ôn Nhu trộm bước tới cửa, mở khóa vân tay rồi nhìn người đàn ông.
“Chú! Thành thật xin lỗi! Đêm nay anh ở khách sạn nhé!” Tiếng đóng cửa rõ to, thậm chí Cố Quyền đứng ở cửa còn nghe thấy tiếng khóa trái.
Mi đẹp khẽ nhúc nhích, đuôi mắt đào hoa nhếch lên, môi mỏng cong tạo thành nụ cười đẹp hút hồn.
Ôn Nhu ngắm nhìn căn phòng, cô không dám mở cửa cho anh, không thì sẽ bị anh làm chết, đành phải lựa chọn bảo vệ bản thân mình trước.
- --
Trong phòng tắm.
Ôn Nhu thẹn thùng moi móc tiểu huyệt để tinh dịch chảy ra, cho đến khi sạch sẽ không còn giọt nào... Sau khi tắm rửa xong, cô ngồi vào bồn tắm thư giãn, cuối cùng cũng trải qua hơn nửa tháng mệt mỏi...
Cô sấy khô tóc, chăm sóc da bằng sữa dưỡng thể, hơn 1 tiếng đồng hồ mới đi ra... Vừa ra khỏi phòng, Ôn Nhu đã thấy người đàn ông ngồi trên ghế sofa, gương mặt nhỏ bé đông cứng trong phút chốc.