Sau Những Cánh Cửa Đóng Kín

Chương 16: Chương 16




Trong tất cả các viễn cảnh, thong thả đi vào một bữa tiệc tối ở đảo Đá với tư cách là bạn hẹn của cô cháu gái đã thất lạc của Victor Lazar là điều cuối cùng anh có thể mường tượng ra. Seth đỗ lại ở bến cảng đảo Đá và ép mình tập trung vào việc trang bị thiết bị phát hiện chuyển động bằng tia hồng ngoại tự chế trên thuyền của mình. Nếu có bất kỳ ai đến gần con thuyền trong vòng hai mét khi anh vắng mặt, một thiết bị gắn vào cạp quần anh sẽ rung lên và một máy quay video sẽ khởi động, quay lại tất cả mọi thứ.

Chú ý đến từng tiểu tiết đóng vai trò quyết định trong ngành nghề này nhưng anh cứ liên tục nhìn đờ đẫn vào khoảng không, quên mất mình đang ở đâu, rồi lầm bầm chửi thề. Anh muốn đối đầu với cô nhưng anh cũng bị trói buộc bởi những bí mật của chính mình. Trước đây sự bí mật chưa bao giờ gây ra cảm giác kìm hãm đến vậy. Lúc nào nó cũng mang lại cảm giác quyền lực. Nhưng giờ thì nó khiến anh thấy bất lực và điên tiết.

Ba ngày trước anh hẳn sẽ để mình trần rồi bò trên kính vỡ để đổi lấy cơ hội đi xuyên qua hệ thống an ninh gai góc của đảo Đá. Nhưng tâm trí anh đang chao đảo, sự tập trung của anh tiêu tan. Anh cố gắng vạch ra một kế hoạch cho tối nay nhưng đầu óc anh trống rỗng. Anh sẽ phải làm bừa thôi. Nhìn xem anh đã xuống cấp đến mức nào này. Victor Lazar đúng là một thiên tài chết bầm.

Ngôi nhà được thắp sáng như cây thông Giáng Sinh. Anh có cảm giác lạ lùng khi được hiên ngang đi thẳng vào chốn này mà không cần phải lén lút. Con đường lát đá được thắp sáng bởi một dãy đen trắng xóa treo dọc các cành cây. Anh cảm thấy không an toàn, bất chấp sự hiện diện của khẩu SIG Sauer nằm dưới áo khoác.

Một lò sưởi khổng lồ đang kêu ì xèo trong phòng tiếp khách chính. Có một ban nhạc jazz ở trong phòng, tiếng saxonphone đang ngân nga. Bên trong la liệt người mặc đồ dự tiệc. Anh nhận ra một chính trị gia địa phương ở ngoài ban công, trò chuyện sinh động với một người phụ nữ trẻ mặc áo lông thú ngắn. Cô ta nhấp sâm banh, ngửa đầu ra sau và cười lớn. Quá tệ vì Connor không có ở đây cùng kiến thức uyên bác của cậu ta về những nhân vật tai to mặt lớn ở địa phương. Tất cả những gì Seth biết là Victor nắm được đủ dạng người trong túi, đặc điểm chung duy nhất là giàu có, quyền lực, và bị Lazar moi ra điểm yếu để lợi dụng. Giống như ông ta đã làm với Seth. Anh cũng thảo hiệp hệt như bất kỳ gã tội nghiệp đang nốc sâm banh ở đây.

“À! Anh ta đây rồi. Nhà cố vấn anh ninh gan dạ của chúng ta. Vào đây, vào đây.” Lazar vội vã đi tới, nắm lấy tay Seth và lắc một cách nồng nhiệt. “Rất mừng vì anh tới được. Raine sẽ vui lắm. Khi con thuyền cuối cùng cập bến, con bé đã rất buồn bã vì tưởng anh không đến.”

“Tôi tự đến bằng thuyền riêng.”

Lông mày Victor nhướn lên. “À. Tất nhiên là anh nên làm thế nếu anh có phương tiện. Con bé ở đâu nhỉ? À kia rồi, đang trò chuyện với Sergio. Cháu yêu! Vị khách danh dự của cháu đã tới rồi đây!”

Nhưng Seth không còn hiểu nổi những gì Lazar nói nữa. Thế giới biến mất, không khí bị hút sạch khỏi phổi anh. Tất cả những gì anh thấy là Raine.

Chưng diện như vậy khiến cô giống hệt một nữ thần. Lộng lẫy như siêu mẫu, diễn viên Hollywood. Công chúa băng giá, sang trọng và tráng lệ, không thể với tới. Cô lúc nào cũng quyến rũ và ngọt ngào kể cả trong bộ đồ công sở lôi thôi và cặp kính gọng sừng. Cô thật dễ thương trong bộ đồ ngủ lùng thùng, và cô đẹp đến mức làm tim anh ngừng đập khi cô khỏa thân, mái tóc loăn xoăn đổ xuống hông.

Nhưng anh chưa từng tưởng tượng ra cô như thế này. Cái áo nịt màu xanh bó sát lấy mọi đường cong, nâng bầu ngực trắng mịn của cô lên và dâng chúng ra cho mọi con mắt chiêm ngưỡng. Nữ thần tình dục và công chúa băng giá hòa làm một. Một viên đá quý trông đắt giá tệ hại nằm gọn giữa bầu ngực hoàn hảo của cô. Tóc cô hoàn hảo một cách lạ kỳ khi quấn lại thành một búi tóc phức tạp. Cô là công chúa cổ tích bước ra từ một trong những giấc mơ thần tiên của anh. Cô sáng lấp lánh như một ngôi sao.

Anh không thích thế. Bởi nó khiến quai hàm anh siết chặt, còn phần nam tính của anh thì cứng ngắc. Nó khiến anh muốn đập phá một thứ gì đó, đâm tường, quăng đĩa. Anh muốn lôi cô vào nột góc nhà và xé bỏ vỏ bọc lừa người hào nhoáng của cô. Nhắc cho cô nhớ rằng cô là con thú hoang xinh đẹp của anh, chứ không phải con người hoàn hảo, lạnh nhạt này. Cô là mặt đất, mồ hôi, máu và xương, cô đói khát, thèm muốn, và tru lên với mặt trăng. Giống như anh. Một phần của anh.

Cô vội vã đi về phía anh với nụ cười ngọt ngào và chào đón đến mức làm bụng anh siết chặt. Tất cả những gì cô còn thiếu là cánh tiên và một cái mũ miện chết tiệt và … anh phải bình tĩnh lại. Ngay lập lức. Ngay bây giờ.

“Seth! Em thật mừng vì anh có thể…”

“Em không gọi điện.”

Giọng anh làm cô chết cứng. Mắt cô mở to và ngập ngừng. “Em biết. Em xin lỗi. Hôm nay là một ngày khắc nghiệt. Em có thể giải thích…”

“Anh cá là em có thể.”

Cô chùn bước, vẻ chào đón đã biến mất khỏi mắt cô và anh ghét cả điều đó nữa. mọi người xung quanh cảm nhận được sự căng thẳng giữa hai người. Họ ngừng nói chuyện và nhìn sang một cách hiếu kỳ.

Tự chủ đi, Mackey, anh tự bảo mình. Đừng có đái lên thảm.

“Có gì không ổn sao?”

Giọng nói trơn như bôi dầu của Victor Lazar làm lông cổ anh dựng lên.

Anh chuyển động các múi cơ trên mặt thành một nụ cười lịch sự. “Không hề”, anh nói sau hàm răng nghiến chặt.

“Tôi rất mừng vì anh có thể đến được. Tối nay là một tối đặc biệt đối với chúng tôi, anh Mackey ạ. Sau mười bảy năm, cuối cùng thì tôi cũng được đoàn tụ với đứa cháu gái yêu quý của mình. Những người quan trọng với con bé nhất định phải ăn mừng cùng bọn tôi.”

“Cháu gái ông, hử?” Giọng anh khàn đặc một cách nguy hiểm. Anh nhìn chằm chằm vào mắt Raine. Chúng to và xếch một cách tự nhiên. Được nhấn nhá bằng mỹ phẩm và mở to vì sợ hãi, chúng dường như khổng lồ. “Cháu ông”, anh chậm rãi nhắc lại. “Việc đó đúng thật là… không thể tin được.”

Miệng Raine mím lại. Làm da mờ mờ của cô đỏ bừng lên.

“Con bé trông không lộng lẫy sao?”

Mắt Lazar đặt lên người cô với một sự tự hào đầy sở hữu khiến Seth muốn nhổ nước bọt. “Tôi thích cô ấy hồi trước hơn.”

Giọng anh phát ra thẳng thừng và to. Raine nhăn mặt thấy rõ. Rõ khổ, anh nói với cô bằng mắt. Anh chỉ là người bình thường bằng da bằng thịt. Nếu cô muốn chọc que nhọn vào người anh qua chấn song lồng giam thì cô tốt nhất hãy phải lường trước là sẽ bị anh tợp và cào vào mặt. “Phụ nữ nhà Lazar có xu hướng trở nên không thể đoán trước”, Lazar nói lạnh lùng. “Anh sẽ quen với điều đó thôi. Nếu anh đủ sức giữ sự hứng thú của con bé.”

“Bác Victor!” Giọng Raine có vẻ sốc. Seth nhìn vào mắt lão khốn nạn tự kiêu, mắt bạc đó. Đám sương mù màu đỏ đang trùm lấy anh, máu anh chảy dồn dập bên tai, ầm ĩ và nặng nề. Anh dần nhận ra Raine đang tuyệt vọng giật cánh tay anh. “Seth, xin anh”, cô van vỉ.

“Raine, vì sao cháu không dẫn vị khách của chúng ta ra quầy bar và gọi cho anh ta một món đồ uống ngon lành, giúp thư giãn nào đó nhỉ?” Victor gợi ý. “Bữa tối sẽ diễn ra sau mười lăm phút nữa. Tôi sợ là anh đã bỏ qua món khai vị nhưng phần còn lại của tối nay vẫn sẽ rất tuyệt vời nhờ Mike Ling đứng bếp, vì bữa tiệc này mà ông ta đã bị cướp khỏi Topaz Pavilion. Hợp nhất giữa ẩm thực Mỹ và Á. Tôi hy vọng anh thích nó.”

Seth chìa cánh tay ra cho Raine. “Nghe ngon đấy”, anh nói qua hàm răng nghiến chặt. “Đi thôi, em yêu. Dẫn anh tới quầy bar nào.”

Cô bám đầu ngón tay lên cánh tay anh và họ lặng lẽ đi qua căn phòng xa hoa. Anh biết mình nên tập trung, thu thập dữ liệu, nhưng anh bất lực, trơ ì. Tất cả những gì anh có thể cảm nhận là đầu ngón tay cô nóng chảy qua vai áo khoác của anh.

Anh lấy cho mình một chai bia, cô một ly sâm banh, và dẫn cô ra một góc phòng vắng vẻ cạnh cửa sổ. Họ nhìn nhau chăm chăm như thể đang e sợ lẫn nhau.

“Anh đang giận”, cô lầm bầm, nhìn chằm chằm vào ly sâm banh.

“Phải.” Anh hớp một ngụm bia. “Em đã nói dối không chớp mắt kể từ khi anh gặp em. Nói dối khiến anh thấy phát tởm.”

“Em không hề nói dối.”

Giọng nói lạnh lùng chính đáng của cô khiến anh bật cười, “Thế hả? Peter Marat phải không nhỉ?”

“Đó là điều duy nhất em giữ lại và anh cũng không thể trách em được. Cố hiểu cho em đi, Seth. Em mới chỉ quen anh có bốn ngày và em đang làm một việc khiến em sợ chết khiếp…”

“Chết khếp, hử?” Anh nhấc mặt dây chuyền của cô lên và cô lùi lại khi các ngón tay anh nấn ná tại khe ngực nóng rực mịn màng của cô. Anh giơ nó về phía ánh sáng, tán thưởng những màu sắc lấp lánh. “Rất đẹp”, anh bình luận. “Anh cá là tròng cái thứ này quanh cổ khiến em sợ vãi linh hồn. Em đã làm gì để được nhận nó thể hả em yêu?”

Cô giật mặt dây chuyền ra khỏi tay anh. “Đừng có tục tằn như thế. Nó là đồ của bà nội em.” Cô lùi lại và quấn chiếc khăn choàng màu xanh lấp lánh quanh ngực. “Anh đang tỏ ra thô bỉ và em ghét điều đó”, cô nói bằng giọng nhỏ nhưng rõ ràng. “Mong anh hãy dừng lại.”

“Anh không thể.” Nó là sự thật trần trụi. “Anh rất thành thực đấy em yêu. Những gì em thấy là những gì e biết. Thế tốt hơn rất nhiều so với những gì em có thể miêu tả về bản thân đấy, Raine Cameron Lazar.”

Má cô càng hồng hơn. Cô hếch cằm chĩa đôi mắt sáng rực, thách thức về phía anh và uống cạn ly sâm banh trong một ngụm. “Chúng ta sẽ nói về chuyện này sau”, cô nói. “Gần đến giờ ăn tối rồi. Anh có thể cố gắng không làm gì quá đáng trước mặt các vị khách của Victor không?”

“Nó đáng giá ra sao với em?” Anh châm chọc.

Môi cô trắng bệch. “Xin anh đấy, Seth.”

Có thứ gì đó ám ảnh và giày vò đằng sau lớp mặt nạ quyến rũ sáng lấp lánh trên gương mặt cô kêu gọi lòng trắc ẩn của anh dù anh đang tức giận, khiến anh cảm thấy mình không khác gì một thằng khốn vừa đá một con cún con.

“Để sau vậy”, anh lầm bầm.

“Những người khác đang tới phòng ăn. Chúng ta đi chứ?”

Anh cúi người và chìa cánh tay ra. “Mời em.”

Anh ngồi xuống cạnh cô bên bàn ăn, mặt nở một nụ cười căng thẳng, giả tạo. Cuối cùng thì anh cũng hiểu được giá trị của những kỹ năng xã giao.

Nó là những kỹ năng đơn giản, thuần túy để hỗ trợ khi người ta sắp mất tự chủ nhưng không được phép làm vậy. Cũng giống như đánh nhau.

Người ta phải tập đá, đấm, né tránh, và ngã xuống cho tới khi chúng trở thành bản năng thứ hai. Rồi khi có người cố đánh bạn nhừ tử thì kỹ năng phản vệ sẽ bộc lộ một cách trơn tru và tự động.

Những kỹ năng xã giao. Đánh đám. Hệt như nhau.

Raine không biết làm sao mà cô xoay xở nổi nữa. Cô mỉm cười, nói chuyện bằng tiếng Ý với Sergio, người phụ trách bảo tàng ở bên trái cô, về nghệ thuật thời Trung cổ, cô trao đổi với người đàn ông già thanh lịch bên kia bàn về sở thích ám ảnh là thu thập các vũ khí có lịch sử lâu đời của ông ta. Cô cười lớn, cười mỉm, bàn tán những câu chuyện xã hội vô nghĩa với một ngọn núi lửa đang gào rú ngồi ở bên cạnh. Thức ăn được chuẩn bị một cách tuyệt vời nhưng cô không nhớ đã ăn hay uống gì dù nhất định là cô có làm vậy.

Sau khi ăn hoa quả, tráng miệng, và uống cà phê, mọi người bắt đầu đi thơ thẩn vào phòng chính, nơi trưng bày những món đồ mà Victor mới mua được. Một tràng rì rào tán thưởng nổi lên. Victor đi về phía họ và vuốt một sợi tóc của cô vào lại búi tóc. Bằng tất cả những dây thần kinh mẫn cảm, cô cảm nhận rõ ràng cơn thịnh nộ của Seth bùng lên như lửa trước cử chỉ đầy tính sở hữu của Victor, dù anh không biểu hiện công khai. Nụ cười của Victor cho thấy ông cũng cảm nhận được điều đó và lấy làm thích thú.

“Có lẽ hai người trẻ tuổi các cháu muốn được ở riêng. Ta định dẫn cháu đi xem toàn bộ bộ sưu tập của ta vào ngày mai, Raine à, nên không cần thiết phải làm anh Mackey thấy buồn tẻ. Hãy dẫn anh ấy đi tham quan ngôi nhà, nếu cháu thích.”

“Tham quan ngôi nhà này có vẻ rất tuyệt đối với tôi”, Seth cắt lời, tay vòng quanh vai cô. “Ông có một chốn thật tuyệt vời. Tôi rất thích được ngắm nó.”

“Vậy thì tốt. Lát nữa hãy xuống uống rượu nhé, nếu hai người thích.” Ông hôn má Raine, gật đầu với Seth, và đi vào hành lang.

Seth kéo cô ra khỏi cửa trước. Cô đi vội vã để bắt kịp những sải chân dài của anh. “Anh dẫn em đi đâu thế này?” Cô hỏi.

“Tới thuyền của anh.”

Cô lùi lại và cắm gót chân xuống. “Thuyền của anh? Em không thể bỏ đi thế này, Seth. Em phải…”

“Thuyền của anh là chỗ trú ẩn duy nhất trên cả hòn đảo này mà anh có thể tương đối chắc chắn là cuộc trò chuyện của chúng ta sẽ không bị nghe lỏm hay ghi âm lại. Đương nhiên với điều kiện chúng ta không hét vào mặt nhau. Điều anh cũng không dám đảm bảo và thời điểm này.”

“Ờ”, cô thì thầm.

Không khí thậm chí còn lạnh hơn khi họ đến gần mặt nước đen ngòm vỗ vào bến cảng. Anh giúp cô lên thuyền, giữ cô đứng thẳng khi cô lảo đảo trên đôi giày cao gót mảnh mai. Cô đứng ở cửa cabin và quan sát khi anh cởi neo thuyền, sau đó khởi động máy.

Anh đưa họ ra mặt nước đen kịt, hai mươi, ba mươi, năm mươi mét, rồi tắt máy. Cô loạng choạng tránh khỏi lối đi của anh khi anh vào trong cabin. Hơi nóng của anh bắt đầu sưởi ấm cả cabin ngay giây phút anh theo cô vào trong.

Anh bật cái đèn lồng được gắn trên bàn và làm gì đó với một cái bàn phím và màn hình gắn vào tường cabin. Anh quay về phía cô, khoanh tay lại. “Được rồi. Chúng ta đã ra khỏi phạm vi hoạt động của bất kỳ cái mic định hướng nào mà Victor có thể chĩa vào chúng ta, Cùng nghe thử xem nào.”

Cô co rúm người trong chiếc khăn choàng mỏng manh. “Nghe cái gì?”

“Vì sao em không giữ lời. Vì sao hôm nay em không nói cho anh biết những việc em đang làm?”

Cô ngồi sụp xuống nệm ghế và xoắn chân váy taffeta xanh nhăn nhúm, sắp xếp lại các suy nghĩ. “Em biết anh sẽ làm việc cả buổi sáng”, cô bắt đầu một cách chậm rãi. “Em không muốn anh lo lắng. Và phản ứng thái quá.”

“Anh hiểu rồi.” Anh chờ đợi.

Cô nhắm mắt lại trước sự soi xét mãnh liệt của anh và cho phép bản thân cảm nhận mức độ mệt mỏi that sự của mình. “Lúc đó em chưa sẵn sàng để kể cho anh hay bất kỳ ai khác rằng em là cháu của Victor Lazar”, cô thú nhận. “Dù vậy em rất mừng vì giờ anh đã biết. lúc này có thể nói cho bất cứ ai muốn biết được rồi vì ngay từ đầu đã chẳng giấu được Victor. Thế mà em cứ nghĩ mình nhiều mưu mẹo cơ đấy.”

“Nói cho em nghe nhé, em yêu. Trông em đâu có kinh khủng lắm, chưng diện lộng lẫy trong váy dạ hội với vòng cổ của bà nội. Cô cháu được Victor hết mực cưng chiều. Nếu em hỏi anh, thì anh phải nói em đón nhận mọi sự khá trơn tru đó chứ.”

“Em đâu có kế hoạch làm thế!” Cô phản đối. “Ông ta bắt em ra đây để làm việc, Seth! Em bị cưỡng ép bởi một nhóm phụ nữ ấn em xuống và mặc đồ cho em như một con búp bê! Em không biết phải làm gì nữa nên chỉ còn cách làm theo họ!”

“Xem xem sự chuyển biến của em nào. Em yêu, mở cái khăn choàng ra và để anh ngắm đi.”

Anh giật cái khăn ra. Nó tuột xuống sàn và anh chặn không cho cô chụp lấy nó, túm chặt bắp tay của cô. Cô giật tay ra trước tiếp xúc thô bạo đó nhưng tay anh nắm lại nhanh và chặt. “Cả những người đàn ông khác trong phòng cũng thế. Em có thấy tất cả họ đều nhìn em chằm chằm không, Raine? Nhất định là có rồi. Em thích thế phải không?”

“Đừng, Seth.” Cô chạm vào mặt anh, cố bắt anh nhìn vào mắt nhưng mắt anh đâng đóng đinh vào cơ thể cô. Anh túm lấy mép dưới của cái áo nịt bó chặt và kéo nó xuống. Ngực cô tràn ra khỏi đường cổ áo.

Cô cố gắng đập tay ngăn anh. “Dừng lại, Seth! Anh phải ngừng ngay việc xé rách quần áo của em!”

“Không vấn đề gì đâu công chúa. Bác Victor sẽ mua lại cho em bộ khác.” Tay Seth đói khát trượt trên thân váy của cô, ôm lấy ngực cô.

“Không phải thế”, cô phản đối.

“À không à?” Tay anh trượt xuống, ôm lấy mông cô. “Anh thích cái váy này. Anh muốn quan hệ với em cùng với đống vải vóc sáng lấp lánh này kêu sột soạt xung quanh người em. Đấy là lý do bộ váy này được may. Đa phần các bộ váy chỉ khiến đàn ông muốn xé toạc, nhưng bộ váy này, ôi trời. Bộ váy này có thể ở lại, không vấn đề.”

Cô cố gắng túm cổ tay anh và kéo chúng ra khỏi người mình. “Dừng lại”, cô rít. “Sao anh dám chạm vào em khi anh còn tức giận. Em…”

“Ngắm cái dây chuyền kim cương này mà xem. Hoàn thiện quá.” Anh giơ mặt opal về phía ánh sáng. “Hôm nay công chúa của Victor là một cô gái ngoan hử?”

“Em đã bảo anh rồi, nó thuộc về bà em, và nó là một… Ối!”

Anh mở khóa dây chuyền rồi quăng nó ra sau lưng. Nó đập cạch vào tường, rơi xuống sàn. “Nếu giờ em thả tóc xuống và bớt đống son phấn đó đi thì có khi anh có thể nhận ra em đấy.”

Thế là đủ lắm rồi. Sự phẫn nộ trong cô kết dính lại. Cô tấn công anh với một tiếng hét giận dữ. Seth phát ra một tiếng gầm gừ kinh ngạc khi ngã xuống ghế. Cô đáp xuống trên người anh. Con thuyền tròng trành dữ dội. “Khỉ gió nhà anh, Seth”, cô rít lên. “Nghe em nói đây.”

Anh mở miệng. Cô che tay trên miệng anh. “Em đã nói là nghe cơ mà!”

Mắt anh nhìn đăm đăm vào mắt cô hồi lâu. Anh khẽ gật đầu.

Cô sửng sốt trước sự phục tùng của anh đén mức một giây hổn hển dài dằng dặc trôi qua mà cô chẳng nghĩ ra được gì để nói. Cô nhắm chặt mắt lại, tìm câu chữ. “Anh nói có thể cảm nhận những gì em thực sự muốn, bất kể em có nói ngược lại. Đồ khốn kiêu căng nhà anh. Điều em thật sự muốn bay giờ là anh bình tĩnh lại và lắng nghe em như một người đàn ông văn minh, lý trí, chứ không phải là một gã điên đầu đất. Anh có thể làm thế vì em không, Seth? Em thách anh đấy.”

Anh nhìn cô chăm chú hồi lâu và những nếp nhăn quanh mắt anh hằn xuống. Anh gật đầu, dưới tay cô, nét mặt anh thay đổi.

Anh đang cười. Cô nhấc tay ra.

“Tư thế này thực sự hữu ích với anh”, anh nói dịu dàng.

Cô nhìn xuống. Cô đang cưỡi trên người anh, dựa vào thứ đã trở thành một vật cương cứng dễ nhận thấy. Anh phát ra hơi nóng kể cả qua từng đấy lớp vải. Cô lồm cồm bò dậy.

“Đừng có mà thế”, cô quát. “Quên đi. Em chưa xong đâu!”

“Nói tiếp đi. Kể cho anh thêm vài câu chuyện đi.” Mắt anh vẫn dán vào ngực cô, thứ đang ngông cuồng vượt qua viền váy. “Ở nơi này góc nhìn rất đẹp, bất kể em có nói gì đi nữa.”

“Em không hề nói dối anh, khỉ thật!”

“Bình tĩnh lại đi, em yêu.”

“Vậy thì đừng có dằn vặt em nữa! Và cũng đừng có gọi em như thế!” Cô chỉnh lại thần váy cho tới khi nó bao được ngực mình, dù ít dù nhiều. “Em chưa từng nói dối anh. Điều duy nhất em giữ lại là tên thật của cha em, và…”

“Một chi tiết khá là quan trọng, nếu em hỏi anh.”

“Như em đã nói”, cô tiếp tục một cách băng giá. “Tất cả những gì em nói với anh đều là sự thật, một sự thật được ghi chép lại. Cứ kiểm tra câu chuyện của em nếu anh muốn.”

Mắt họ khóa vào nhau và cô im lìm đứng đó trong nhiều phút và để anh dùng ánh mắt cháy bỏng đâm vào mình. Cô không cho phép mình nhìn tránh đi hay chùn bước.

Anh túm váy cô, kéo cô cho tới khi cô đi về phía anh. “Vậy hôm nay em đã đi đâu, em yêu?” Giọng anh dịu dàng và thách thức. Anh kéo cho tới khi cô đứng giữa hai chân anh, ôm lấy hôn cô bằng đôi tay to ấm áp, chờ đợi câu trả lời của cô.

Cô được khuyến khích bởi sự tiếp xúc cơ thể dịu dàng ấy. “Em đã tới gặp vị bác sĩ đã kí tên vào biên bản khám nghiệm tử thi của cha em”, cô bảo anh. “Bà ấy nói có hai đặc vụ FBI điều tra Victor vào thời gian đó. Bà ấy nhớ một trong hai cái tên của họ. Em đã lần theo dấu vết của ông ta. Vào mùa hè năm 85, cha em định ra làm chứng chống lại Victor. Ông chết đuối trước khi có cơ hội.”

Mắt Seth nheo lại trầm tư. Anh không bình luận gì.

Miệng cô mím lại khi nghĩ tới cuộc bàn luận với Bill Haley. “Ông ấy không khuyến khích em”, cô nói. “Về cơn bản ông ấy bảo em hãy cúi đầu làm một cô bé ngoan.”

“Đó là một lời khuyên cực kỳ hữu ích”, Seth nói. “Nói ra đi nào và anh sẽ khởi động cái máy này đưa em ra khỏi đây. Mãi mãi.”

Raine nhắm mắt và để bản thân hình dung về nó, trong một khoảnh khắc khao khát, buồn bã. Cô lắc đầu. “Không. Các giấc mơ sẽ không bao giờ dừng lại nếu em bỏ chạy. Mai em sẽ dành chút thời gian với Victor và xem xem điều gì sẽ xảy ra. Ông ấy muốn dẫn em đi xem bộ sưu tập của ông ấy. Bất kể nó là gì.”

Seth vuốt ve lớp vải taffeta trơn tuột trên mông cô, mắt lộ vẻ xa cách, tính toán. “Bộ sưu tập của ông ấy à? Thật thế hả?”

Cô gật đầu, tựa vào vai anh để đứng thẳng người. Cả người cô kiệt sức và cô lảo đảo lại gần anh hơn. Anh dịu dàng kéo cô xuống cho tới khi cô ngồi lên lòng anh, tay anh ôm quanh eo cô.

Cô nên giận giữ với anh. Anh đã cư xử rất tệ nhưng giờ anh lại đang hít hà ngực cô và hôn cổ cô, gã khốn ranh ma, quyến rũ. Cô quá mệt mỏi và đờ đẫn để phản đối. Cô dựa vào anh, nhận hơi nóng giúp tăng lực của anh. Một ý tưởng nảy đến với cô.

“Seth?” Cô thì thào.

“Hửm?” Anh hôn ngực cô, bên này rồi bên kia, rồi chôn mặt vào khe ngực cô. “Gì nào?”

“Em đang tự hỏi liệu anh có thể… giúp em không.”

“Giúp em làm gì?” Đầu anh ngẩng lên. Anh cau mày nhìn cô.

“Thu thập thông tin”, cô nói dịu dàng. “Em chỉ biết mò mẫm. Em biết anh có rất nhiều kinh nghiệm trong… trong việc…”

“Lém lút trong bóng tối? Tham gia vào những hành động đáng ngờ về phương diện đạo đức để tìm kiếm những thứ không liên qua gì đến công việc của anh?”

Cô hăm hở gật đầu. “Chính xác. Em thật sự cần vài chỉ dẫn.”

Anh rúc mũi vào vai cô. Cô có thể cảm nhận rõ ràng sự tập trung của anh kêu tách tách như điện giật khi anh cân nhắc yêu cầu của cô. Con thuyền khẽ lắc lư như một cái nôi trong khi cô chờ đợi. Nước bì bõm vỗ vào mạn thuyền với nhịp điệu chậm chạp đo đếm sự im lặng của anh.

Anh ngẩng lên. “Anh sẽ giúp em. Nhưng em phải làm cho anh một việc.”

Hơi nóng trào lên mặt cô. Anh phát ra tiếng cười khàn khàn. “Không, em yêu. Không phải điều em đang nghĩ đâu. Dù chúng ta có lập thỏa thuận thế nào đi nữa thì anh cũng có được nó thôi. Chúng ta không thương thảo trên điều kiện đó. Hiểu chứ?”

Cô gật đầu, chờ mặt bớt đỏ rồi mới dám lên tiếng. “Vậy thì anh muốn gì từ em?” Cô rụt rè hỏi thử.

Tay anh trượt trên tấm lưng trần của cô, vuốt ve cô như thể cô là một con thú hoang sắp cùng chạy. “Một ơn huệ. Em nói mai Victor muốn dẫn em đi xem bộ sưu tập của ông ta phải không?”

Bụng cô bắt đầu nôn nao. “Phải”, cô chậm chạp nói. Nhưng sao?”

“Có một món đồ trong bộ sưu tập đó mà anh muốn theo dấu. Anh không muốn cướp đi bất kỳ thứ gì hết. Anh chỉ muốn thu thập thông tin mà thôi.”

Mọi thứ lẳng lặng vào đúng vị trí, và cô dùng bộ óc tỉnh táo để nhận thức một điều mà cô có cảm giác ngay từ đầu. “Đúng như em nghĩ”, cô nói dịu dàng. “Anh không ở đây để nâng cấp hệ thống nhà kho của Lazar phải không, Seth? Anh có kế hoạch riêng.”

Mặt anh vô cảm. Anh không cố giữ cô lại khi cô tuột khỏi lòng anh và lùi ra. “Em có muốn sự giúp đỡ của anh không nào, Raine?”

Cô ghét giọng nói lạnh lùng, không thể lay chuyển của anh, nhưng cô đang lạc đường, và anh là con đường duy nhất cô có thể nhìn thấy. “Có”, cô thì thào.

“Điều anh muốn từ em rất đơn giản. Anh muốn em nhét một thiết bị định vị vào một trong những món đồ trong bộ sưu tập của Victor. Thiết bị chuyển tín hiệu này rất nhỏ, chỉ cỡ một hạt gạo thôi. Không có gì ghê gớm hết.”

Cô nhặt khăn choàng từ trên sàn và quấn nó quanh người, run rẩy. “Vì sao anh không lẻn vào và tự mình cài nó?”

Mắt anh cong lên. “Anh giỏi nhưng chưa giỏi đến thế. Căn hầm đó được làm bằng bê tông cốt thép với máy Doppler siêu âm và hệ thống phát hiện chuyển động bằng tia hồng ngoại, đó chỉ là bắt đầu thôi đấy. Có thể anh sẽ xử lý thành công nhưng không phải không tốn nhiều công sức để lên kế hoạch. Và lịch trình của anh sít sao lắm.”

Cô nuốt nước bọt. “Sít sao cái gì?”

“Em làm chứ?”

Cô lảo đảo trên đôi giày gót nhọn và chống người vào bàn. “Anh muốn em… cài một thiết bị định vị”, cô khẽ nhắc lại. “Nhưng vì sao? Thứ đồ anh muốn theo dấu là cái gì vậy?”

“Tức là có phải không?”

Cô ngồi sụp xuống cái ghé bành đối diện với anh và vò vải váy taffeta màu xanh bằng cả hai tay. “Em không biết liệu mình có làm được một việc như vậy không”, cô chân thành nói với anh. “Em không ma mãnh hay láu cá cho lắm và cũng không giỏi nói dối.”

“Em đang học mà, em yêu. Em ngày càng giỏi hơn rồi đấy.”

Câu nói của anh làm cô đau nhói, nhưng khi cô nhìn vào mặt anh, cô không thấy vẻ nhạo báng hay mỉa mai gì hết. Trông anh ủ rũ và trầm tư.

Cô chợt nhận ra nếu cô từ chối thì có thể thấy bị vướng vào nhiều rắc rối nghiêm trọng hơn cô từng tưởng tượng. Raine ép mình phải nghiên cứu viễn cảnh xấu xí đó. Cô gạt suy nghĩ ấy đi.

Có thể cô đang tự lừa mình thật nhưng những bản năng sâu nhất trong cô bảo rằng Seth sẽ không bao giờ làm cô tổn thương. Ít nhất cũng không cố tình. Và nếu đây là giao dịch với quỷ dữ mà định mệnh cảm thấy phù hợp để chào mời cô, thì ổn thôi. Cô sẽ nhận và thấy biết ơn nữa ấy chứ. Cô hít một hơi thật sâu. “Được rồi. Em sẽ làm.”

Anh gật đầu. “Tốt. Nghe kỹ đây, bởi vì chúng ta sẽ không nhắc lại chuyện này sau khi rời thuyền. Đó là một khẩu Walther PPK. Nó có thể được đựng trong vali, có thể trong túi nhựa, trong trường hợp đó thì đặt máy chuyển tín hiệu sẽ khó hơn. Nếu được, em cứ tùy cơ ứng biến. Còn không thì thôi. Đừng mạo hiểm một cách ngu ngốc. Nếu làm việc đó không đơn giản và dễ dàng thì hãy bỏ đi.”

“Khẩu súng này có gì đặc biệt?”

“Nó là vũ khí sát nhân trong vụ án Corazon.”

Miệng cô há hốc. “Nhưng.. Ôi, không. Ôi Chúa ơi, Victor làm gì với một thứ như thế chứ?”

Một nụ cười dữ tợn làm miệng Seth cong lên. “Điều đó, em yêu à, là một câu hỏi mà cả đống người muốn có câu trả lời đấy. Dù vậy, anh không phải một trong số đó.”

“Không à?”

Anh lắc đầu. “Anh cóc thèm quan tâm xem ông ta lấy nó bằng cách nào hay vì sao ông ta muốn nó. Tất cả những gì anh muốn biết là nó sẽ đi đâu từ đây. Không được nhắc đến một từ nào về chuyện này sau khi chúng ta rời khỏi con thuyền này nhé Raine. Làm như chúng ta chưa từng đề cập tới nó ấy.”

“Em hiểu”, cô nói. “Vì sao anh muốn theo dấu thứ này?”

“Đừng lo về việc đó, em yêu.”

Cô xù lông như một con mèo bị trêu chọc. “Em thà anh quát em còn hơn là giở giọng hạ cố ra với em.”

“Tốt thôi. Anh sẽ ghi nhớ điều đó cho lần hỏi tới của em về những thông tin hoàn toàn không liên quan và vô dụng đối cới em.”

“Anh không tin tưởng em, phải không, Seth?” Cô thách thức anh. “Anh biết toàn bộ bí mật của em nhưng anh không hở ra một bí mật nào của mình hết.”

Mắt anh sáng lên nhìn cô, không thể lay chuyển. “Chấp nhận chung sống với nó đi. Em muốn hạ gục Victor chứ? Vậy thì hãy làm như anh bảo và đừng hỏi gì. Bởi vì em cần sự giúp đỡ, em yêu. Tự bản thân em chỉ là một thảm họa sống mà thôi.”

Mặt cô đỏ bừng và cô xé toạc luồng mắt khỏi anh, đau nhói. Cô vô cùng muốn anh tin tưởng cô và đó là một ước mơ ngu ngốc, vô dụng, vô vọng. Cô rúm người lại trong chiếc khăn choàng. “Giờ thì làm sao đây?”

Mắt anh lướt đi trên cơ thể cô, nấn ná tại ngực cô. “Victor đã mời anh tới bữa tiệc này để giúp em tiêu khiển.” Anh nắm cổ tay cô, dịu dàng kéo cô dậy. “Anh muốn làm tròn chức năng của mình.”

Cô thở dài. “Seth, anh có khả năng nghĩ đến cái gì khác ngoài tình dục trong hơn ba mươi giây liên tục không?”

“Hồi xưa thì có”, anh nói ảo não. Anh quỳ gối và nhấc cái váy bồng bềnh lên. Những vết chai trong lòng ban tay anh cào và làm xước đôi tất mềm mại của cô khi anh quét bàn tay ấm áp lên đùi cô. “Hồi xưa kỹ năng tập trung của anh giỏi đến khó tin. Em đã biến nó thành rác rưởi, Raine. Nên em phải dùng những gì còn lại từ anh thôi. Tốt nhất là thế.”

Cô lồng cả bàn tay vào mái tóc dày, mềm mại của anh, rùng mình khi anh lùa tay vào trong. Anh vuốt ve cô bằng những cử chỉ trêu chọc nhẹ như lông.

“Hãy ký kết hiệp định của chúng ta ngay tại đây”, anh gợi ý. “Em sẽ không thấy lạnh khi anh đã xong việc đâu. Em sẽ nóng hơn cả lửa. Lớp trang điểm hào nhoáng sẽ trôi sạch, tóc em sẽ xõa xuống, và em thậm chí còn không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra với đồ lót của mình nữa.”

Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, kháng cự lại ma lực hắc ám từ giọng nói của anh. Dưới thái độ lạnh lùng, quỷ quyệt kia, cô cảm thấy dù chỉ một giây thì anh cũng sẽ không giao sự tự chủ của anh cho cô. Anh có lẽ còn chẳng thèm cời đồ ra nữa. Cô sẽ là kẻ khỏa thân nằm gục thành một đống nức nở, run rẩy. Cô muốn anh nhưng theo điều kiện của riêng cô. Cô phải thay đổi trạng thái đối kháng quyền lực không cân xứng này. Vì anh và vì cô.

“Khổng phải ở đây”, cô nói bằng giọng lạnh lẽo, gay gắt.

Các ngón tay anh dừng lại giữa động tác âu yếm. “Vì sao lại không?”

“Em không muốn như thế. Ở trên sàn hay đứng cũng không. Em thích thoải mái”, cô nói một cách hợm hĩnh.

Mắt anh nheo lại. “Xin thứ lỗi thưa công chúa.”

Cô quấn chặt khăn choàng quanh người, run rẩy. “Đừng có gọi em như thế trừ phi anh thật sự nghĩ thế”, cô quát. “Căn phòng trên tháp của em có một cái giường bốn cột cỡ đại. Vải lanh thêu tay, chăn ca sơ mia, và một cái khăn phủ giường bằng ren trắng.”

Anh càu nhàu. “Tuyệt ghê. Những gã như anh phát điên vì khăn phủ giường bằng ren trắng ấy chứ.”

Anh quay lại với lấy cái áo khoác da đang treo trên móc và nhân cơ hội đó, cô mau chóng nhặt mặt dây chuyền bị vỡ lên tay. Cô giấu nó khi anh quay lại, cẩn thận không đánh động đến sự cân bằng mong manh mới có giữa họ. Anh khoác cái áo lên vai cô và vòng tay quanh người cô. Cô nép vào anh, mò mẫm cho tới khi tìm thấy cái túi áo trong.

Cô đút nó vào túi và kéo khóa lại.

Bất kể Victor có thể phạm phải những tội gì, viên đá opal rực rỡ ấy vẫn là kết nối duy nhất của cô với bà nội. Cô sẽ bị nguyền rủa nếu ném nó đi chỉ để xoa dịu Seth. Đây là bước đi khởi đầu trong chiến dịch vĩ đại nhằm chấm dứt việc bị sai khiến của cô. Dù bởi bất kỳ ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.