Sau Những Cánh Cửa Đóng Kín

Chương 23: Chương 23




Tách ra khỏi hơi ấm mượt mà của cô không khác gì tra tấn, nhưng phần lưng bị đập vào lan can cầu thang của anh đang đau nhức và lúc này anh mới bắt đầu chú ý đến nó, nó đau kinh khủng.

Raine lầm bầm phản đối với vẻ ngái ngủ. “Có vấn đề gì vậy?”

“Lưng đau”, anh nói. “Không phải chuyện gì ghê gớm đâu.”

Cô rê tay trên vai anh. “Tắm nước nóng đi”, cô gợi ý, vuốt sống lưng anh. “Có thể giúp thả lỏng cơ bắp đấy.”

Anh có thể nghĩ ra năm mươi cách hay ho hơn để giúp thả lỏng cơ bắp nhưng anh không muốn cô nghĩ anh hoàn toàn là kẻ nghiện tình dục. Anh vươn tay ra sau lưng, khẽ nhăn mặt, và xoa bóp. “Đừng nói cho ai nhé, nhưng đúng là anh hơi già để làm cái trò mạo hiểm như lộn cầu thang rồi.”

“Anh bao nhiêu tuổi?”

“Hai tuần nữa là ba mươi sáu.”

Cô hôn vai anh. “Em mới hai mươi tư thôi, đồ trâu già gặm cỏ non.”

Anh đưa mắt nhìn cô dâm đãng. “Muốn tắm với anh không bé con?”

Cô duỗi người sung sướng dưới chăn. “Em không thể ra chỗ lạnh đâu. Với cả em không nghĩ mình có thể di chuyển được. Xương của em hóa lỏng rồi.”

“Thứ chất lỏng đấy không phải xương em đâu, em yêu.”

Nụ hôn anh trao cho cô có thể dễ dàng chuyển tiếp thành một thứ gì đó nóng bỏng, rộn ràng, và ngọt ngào, nhưng anh lê người đi. Sau này lúc nào họ cũng có thể làm tình. Rất nhiều. Cả quãng đời còn lại.

“Anh có muốn em gọi ít đồ ăn không?” Cô hỏi.

Dạ dày anh sôi ùng ục háo hức trước ý kiến ấy. “Được đấy.”

“Có muốn thứ gì đặc biệt không?”

Anh trao cho cô một nụ cười hạnh phúc ngớ ngẩn điên rô. “Anh không đòi hỏi đâu.”

Độ mạnh của nước tuyệt hơn những gì anh mong đợi ở một nhà trọ tồi tàn như thế này. Anh thư giãn dưới làn nước nóng xối xả hồi lâu và khi anh ra ngoài, cô đã say ngủ. Anh nhón chân đi quanh phòng, cố không đánh thức cô. Anh cảm giác như mình đang trôi bồng bềnh. Muốn cười và khóc trước mọi suy nghĩ bé nhỏ thoáng lướt qua trong đầu. Anh mặc quần jean vào, lặng lẽ lôi cái ghế bành ra cạnh đầu giường để anh có thể ngồi đó và há hốc miệng ngắm vẻ xinh đẹp của cô. Từng chi tiết nhỏ xíu đều thu hút anh. Màu hồng nhạt trên má cô là thứ hoàn hảo đến nao lòng nhất mà đôi mắt anh từng lướt đến. Anh có thể dành cả quãng đời còn lại để khám phá cô.

Và anh sẽ làm như vậy. Có thể cô chưa biết, nhưng cô sẽ không bao giờ rũ bỏ được anh. Anh sẽ dính chặt lấy cô như keo.

Cô giật nảy mình khi điện thoại reo lên. Cô trao cho anh một nụ cười ngái ngủ thỏa mãn khi với tay lấy nó. “Hừm? Cái... À, phải. Cảm ơn. Bao nhiêu? Mười đô chín mươi tám xu? Được rồi, cảm ơn... Chúng tôi sẽ xuống ngay.”

“Đồ ăn đến rồi à?” Anh đi bốt, mặc áo len cùng áo khoác và nhét khẩu SIG của anh vào quần. “Anh sẽ đi lấy.” Chỉ một nụ hôn là đủ cho anh bay cao, và anh vui vẻ bước xuống con đường tối om. Cơn mưa đã ngớt, những chiếc lá thông ướt nước đang loạt soạt dưới chân anh. Nó thật thơm. Anh đói rã ruột ra rồi.

Đó không phải âm thanh đã báo động cho anh, bởi kẻ đó tuyệt đối im lìm. Mà phải nhờ đến một luồng không khí di chuyển kỳ lạ. Nhờ cơn rùng mình ở gáy anh, nó như tiếng thở dài của người tình - nhưng lạnh lẽo chứ không hề ấm áp.

Anh quay phắt lại đúng lúc thấy một bóng đen lao về phía mình. Ánh sáng từ cửa sổ có rèm che trong cabin của bọn họ phản chiếu lên bề mặt đen sì của một lưỡi dao dài, xọc thẳng về phía bụng anh.

Anh bật lùi lại, chặn cú đâm bằng một cái gạt tay nhưng gã ta ở quá gần. Đầu lưỡi dao của gã chém thành một đường mảnh qua lườn Seth, nóng rực. Anh quay phắt lại, thúc khuỷu tay vào quai hàm gã, cảm nhận cơ thể gã nảy lên, gầm gừ. Kịp thời tránh sang bên để đỡ cú lên gối của gã ở đùi thay vì vào hạ bộ, đau kinh hoàng, nhưng anh không có thời gian để cảm nhận, không có thời gian để lấy súng. Anh nhảy lùi lại phía sau, tránh những đường lia dao, cúi người, chặn đòn, rồi trượt xuống đám lá thông ướt đẫm, ngược ra sau.

Kẻ tấn công tận dụng lợi thế, nhảy bật lên, nhưng Seth đã chặn cánh tay cầm dao của gã và nắm lấy cổ tay gã. Anh đạp cả đôi chân đi bốt vào bụng gã, nâng dậy và quăng. Gã ta lộn nhào giữa không trung rồi nhanh nhẹn đứng thẳng. Seth lộn ngược lại, nhảy bật dậy, rút súng ra. Chân của gã ta đá ra, nhanh như một cây roi, và khẩu súng văng khỏi tay anh.

Sau lưng anh rực sáng lên khi đèn hiên bật mở. Anh hy vọng sẽ làm gã lóa mắt và cho anh một phần nghìn giây lợi thế, bởi vì anh đang cần cái lợi thế ấy rất gấp.

“Seth? Chuyện gì... Ôi Chúa ơi?”

Gã sát thủ lao bổ vào anh với một tiếng hét hăm dọa. Seth quay nghiêng người tránh gã và túm lấy cổ tay cầm dao của gã, xoắn, vặn ngược ra sau, quật bàn tay xuống. Một tiếng gãy to vang lên. Gã ta thốt ra một tiếng gầm gừ đau đớn, con dao rơi xuống.

Có một công trình bằng bê tông tiếp giáp với cabin và Seth chọn cách xử lý đơn giản mà thuận tiện, đó là vặn cánh tay bị gãy của gã ta cho tới khi gã rít lên, gập người, rồi đập đầu gã vào các khối xi măng. Anh lôi gã ta ra sau, đập thêm một cú thật đau nữa trước khi quẳng gã xuống mặt đất như một bao cát. Anh nhìn chằm chằm xuống cơ thể đang co giật nằm kia, ngực phập phồng, và bắt đầu run rẩy cả người với nỗi sợ hãi mãi đến bây giờ mới cảm nhận được. Trời ơi. Anh suýt nữa đã chết.

Raine lao về phía anh, bàn chân trần trắng bệch bên trên đất bùn. “Seth, anh ổn chứ?”

Hơi thở nặng nề. Anh ép tay vào sườn, nơi đó nóng và nhớp nháp. Anh kéo áo len lên, liếc nhìn. Không phải thương tích gì lớn. Áo len và quần jean của anh tơi tả, vết cắt dài và bê bết máu nhưng trông có vẻ không sâu.

Anh gạt tay Raine đi, chặn lại mọi câu hỏi lo lắng của cô. Anh thậm chí không thể nghe rõ cô nói gì với những dòng suy nghĩ khó tin đang nện thình thịch trong đầu. Anh hẳn sẽ đón chào một sát thủ mới. Cả một đội quân, để anh có thể bận rộn rồi khỏi cần phải suy nghĩ hay lý giải gì nữa. Khỏi cần phải dùng bộ não vô giá trị của mình lầu đầu tiên sau nhiều tuần liền, và tự hỏi mình, làm thế quái nào gã có thể tìm được họ với đủ mọi mánh khóe mà anh đã dùng, với từng đấy công sức anh đã bỏ ra. Lại còn ngay sau khi anh thú nhận mọi bí mật chết giẫm với người thừa kế duy nhất của kẻ thù không đội trời chung với anh nữa chứ.

Anh móc chân vào dưới xác gã ta và lật lại. Anh cúi xuống với một tiếng rít đau đớn và giật cái mặt nạ trượt tuyết ra. Đỉnh đầu gã ta đầy máu nhưng vẫn có thể nhận diện khuôn mặt gã. Tóc đen ngắn, cỡ ba mươi. Trung bình, không nổi bật. Đôi mắt nâu trống rỗng khép hờ, nhìn chằm chằm lên trên. Anh đặt ngón tay vào động mạch của gã. Không có gì hết. Thế cũng chẳng làm sao, dù được tra hỏi gã sẽ thú vị hơn nhiều. Không phải gã ở đường Templeton. Gã này nhẹ hơn, nhanh hơn. Nguy hiểm chết người hơn.

Anh đứng thẳng dậy, cố không nhăn nhó đau đớn trước cơn đau bên lườn. Anh kéo Raine vào gần và bắt cô nhìn. “Em biết gã này không?” Anh gặng hỏi.

Cô lắc đầu, tay bịt miệng.

“Làm sao hắn tìm được chúng ta?” Anh hỏi.

Cô nhìn xuống cái xác, mắt mở to và thẫn thờ. Anh kéo tay cô khỏi miệng, nắm lấy vai cô, lắc cô. “Trả lời anh đi, Raine!”

Môi cô cử động nhưng không có âm thanh nào phát ra. Cô hít vào vừa đủ để cất được giọng, nghe như một tiếng thở ra lắp bắp.

“K... K... Không... biết!” Cô bắt đầu run lẩy bẩy.

Không có cách nào tra hỏi cô cho tới khi cô bình tĩnh lại.

Anh lấy khẩu súng từ bụi rậm và đút nó vào trong quần. Raine đang đứng ngay tại nơi anh đã bỏ cô lại, nhìn chằm chằm xuống gã đánh thuê, không nhận thấy cơn mưa đang trút xuống đầu và vai mình. Trông cô có vẻ mụ mị. Mặt xác chết lấm tấm nước mưa.

Anh chui vào cabin để lấy hộp đồ nghề và nắm lấy cánh tay cô. “Đi thôi,” anh nói, kéo cô bước xuống đường. Raine lảo đảo sau lưng anh như thây ma, bàn chân trần lấm lem bùn đất.

Anh quét mắt khắp bãi đỗ xe, đếm thấy số xe và kiểu xe vẫn giống như lúc họ đến nhưng có thêm một mẫu Saab mới màu đen, động cơ vẫn còn nóng. Ánh sáng xanh lè của tivi vẫn lập lòe từ cửa sổ cabin lễ tân. Không có khuôn mặt nào ở cửa sổ, không có viên đạn nào bắn ra từ trong bóng tối. Không có âm thanh, chỉ có tiếng mưa rì rào. Anh mở khóa xe, đẩy Raine vào trong và lái nó ra đường, nhanh hết mức.

Gã người máy trong anh đã quay lại, lạnh lùng và làm việc hiệu quả. Anh có thể giết một người đàn ông rồi bỏ xác lại trong bùn, không vấn đề. Anh có thể lôi một người phụ nữ bán trần run rẩy, khóc lóc đi chân trần trên sỏi đá mà không day dứt. Cảm giác rực rỡ, tươi sáng đã xâm chiếm linh hồn và tâm trí anh, nhờ có Raine, giờ có thể được quan sát dưới mọi góc độ với sự khách quan lạnh lẽo xứng đáng với bản chất nguy hiểm, kỳ dị vốn có.

Sau nửa tiếng im lặng, răng Raine đã ngừng va vào nhau lập cập. Anh quyết định mình đã chờ đủ rồi.

“Điều đó đáng lẽ không thể xảy ra, phải không?” Anh hỏi.

“Gì cơ?” Giọng cô dịu dàng. Bối rối. Ngây thơ.

“Anh, sống sót. Bất tiện nhỉ? Làm hỏng toàn bộ kế hoạch.”

“Seth, anh đang nói cái gì vậy?”

Anh phải công nhận khả năng của cô. Cô thuyết phục đến tận chi tiết cuối cùng.

“Thôi nào, Raine. Có giữ lại bí mật thì cũng chẳng thu được lợi lộc gì đâu. Kể cho anh nghe xem làm sao anh bạn của em lần ra chúng ta đi.”

“Anh không thể nghĩ là em...” Cô ngừng lại, lắc đầu. Nước mắt sáng lấp lánh trên mặt cô, ngang bằng với đẳng cấp của một nữ diễn viên xuất sắc.

“Anh sạch bong. Em sạch bong. Cỗ xe này sạch bong. Chúng ta chưa dùng đến cái thẻ tín dụng nào hết. Chúng ta đang ở một chỗ khỉ ho cò gáy, đăng ký bằng chứng minh thư giả. Chắc chắn cuối cùng chúng vẫn sẽ tìm ra hai ta, nhưng làm sao chúng tìm được sớm như vậy chứ? Em có thể giải thích cho anh không, em yêu?”

Cô lắc đầu. “Đừng như vậy, Seth.”

“Tắm đi, Seth”, anh nhái lại bằng giọng ngân nga. “Có thể thả lỏng cơ bắp đấy. Em chỉ gọi đồ ăn tối thôi. Đừng lo lắng gì hết.”

“Em chỉ gọi thịt băm phô mai, khoai tây chiên, và nước ngọt để ăn tối”, cô thì thào.

Anh cân nhắc điều đó. “Anh đáng nhẽ nên nghĩ kỹ về nó mới phải”, anh nói. “Em là cô cháu yêu dấu đã mất tích từ lâu của Victor phải không? Anh thấy bảo là ông ta có tới một trăm năm mươi triệu đô la. Anh hiểu rằng dù ông ta có thật sự giết cha em đi nữa thì những gì đã qua cứ để cho qua đi thôi, đúng không? Một tội lỗi giết người nhỏ xíu thì đã sao? Lúc nào chuyện đó chẳng xảy ra trong những gia đình tuyệt vời.”

“Dừng lại ngay!” Cô phản đối. “Anh đã thấy những gì diễn ra ở nhà em rồi đấy! Nó là thật, Seth!”

“Phải, điều đó đúng là có làm mọi chuyện càng khó hiểu”, anh thừa nhận. “Nhưng một phụ nữ như em thì có thể có vô số loại kẻ thù. Giữa một thế giới mà một bà mẹ có thể cố tình nuốt thật nhiều thuốc để không thức dậy vào sáng hôm sau, thì cũng tương đối dễ hiểu. Đó là thế giới thực, nơi bất kỳ chuyện kinh khủng nào cũng có thể xảy ra. Hoàn toàn không có luật lệ, không có giới hạn của sự khủng khiếp.”

Anh ép tay vào lườn, đầu óc mơ hồ. Áo len của anh dần thấm đẫm máu, còn vết chém vừa nhức vừa nóng bừng.

Raine nhìn thấy máu trên tay anh. “Anh bị thương!”

“Không phải chuyện gì ghê gớm. Chúng ta gần tới nơi rồi.”

“Sao anh không cho em biết? Hãy dừng xe lại để em có thể...”

“Nói thêm một từ nữa là anh sẽ nhốt em vào thùng xe đấy.”

Cô nhìn vào màn mưa đang đập xối xả lên kính chắn gió với đôi mắt nóng rực. Hơi nóng tỏa ra từ lỗ thông hơi, nhưng đấy là hơi nóng nhân tạo, nó không thể sưởi ấm cho cô. Cô đang lạc giữa một dòng sông băng. Cô sẽ không bao giờ ấm lên được. Bị những tên sát thủ vô danh truy đuổi và người đàn ông cô yêu tin rằng cô đã lập bẫy để giết anh. Mọi chuyện không thể trở nên tệ hơn thế này được nữa.

Không, không đúng. Nếu gã đàn ông đầu móp ở nhà nghỉ mà giết Seth thành công thì còn tệ hơn nữa. Tệ hơn vô vàn lần. Đó sẽ là ngày thế giới sụp đổ.

Và suýt nữa thì anh đã chết. Cô đã nhìn thấy lưỡi dao lóe lên nhưng không thấy phản ứng của Seth, cô chỉ nhìn thấy một đốm đen lờ mờ, tiếng lạo xạo, thình thịch, chỉ có thế. Không giống như trong các bộ phim hành động mà con mắt có thể theo dõi mọi chuyển động như một điệu nhảy đẹp mắt. Chẳng có gì đẹp đẽ trong cảnh tượng cô đã chứng kiến tối nay hết. Chỉ có những chuyển động hiệu quả vừa bạo lực vừa chết người.

Có rất nhiều điều cô không biết về Seth Mackey.

Anh đi chậm lại, rẽ vào một con đường sỏi rất dốc. Xe vật lộn quay bánh tại chỗ hồi lâu nhưng cuối cùng lốp xe cũng bám được mặt đất để leo lên và chẳng mấy chốc, chiếc xe đã xóc nảy trên con đường mòn hẹp.

Con đường kết thúc, đèn pha ô tô chiếu sáng hàng hiên của thứ có vẻ là một ngôi nhà lớn, xập xệ. Một ngọn đèn sáng trong căn phòng tầng một ngay cạnh hiên. Seth tắt máy.

Cửa mở ra. Một người đàn ông cực kỳ cao to đứng ngược sáng. Seth ra khỏi xe. “Tôi đây”, anh nói.

Seth mở cửa bên ghế hành khách và kéo Raine ra, nắm lấy bắp tay cô như một gọng kìm.

“Chuyện này không cần thiết,” cô rít lên.

Anh lờ cô đi, kéo cô về phía ngôi nhà. một người đàn ông mũi khoằm với bộ râu ngắn và đầy cơ bắp nhìn cô chằm chằm, trông sửng sốt khi Seth kéo cô qua ngưỡng cửa.

Cô chớp mắt, ghi nhận vào đầu một loạt hình ảnh lờ mờ lao vút qua. Một căn bếp lớn ám khói ấm áp như ở vùng nhiệt đới. Một ngọn đèn dầu cháy trên bàn. Một bộ bài đang chia dở, một cái bình cà phê. Cốc và ly, một chai whiskey. Một chậu đầy bát đĩa bẩn. Hai người đàn ông ngồi ở bàn. Người đàn ông có râu đóng cửa lại và theo họ vào trong, sau đó dựa vào tường và khoanh cánh tay khổng lồ trên bờ ngực trần.

Một trong những người đàn ông ở bàn đang hút thuốc lá. Anh ta cũng có cái mũi khoằm như người đàn ông có râu và bàn chân to của anh ta đang gác lên cửa lò sưởi bằng gỗ. Cô phát hiện một cái lỗ trên tất của anh ta trước khi anh ta hạ chân xuống và bỏ điếu thuốc ra. Anh ta cao, gầy, tóc bù xù, khuôn mặt thon gọn sáng lên với những sợi râu vàng lởm chởm. Mắt xanh lục, sắc bén và thận trọng.

Người còn lại cạo râu nhẵn nhụi và cực kỳ đẹp trai với bờm tóc màu vàng nâu được buộc lại sau đầu thành một đuôi ngựa dày. Mắt anh ta cũng có màu xanh lục và anh ta đang ngắm nghía cơ thể cô với sự thích thú không che giấu.

Anh chàng gầy gò tất rách phá vỡ khoảng lặng. “Chuyện gì thế?” Anh ta hỏi.

“Tôi cần một phòng khóa được từ bên ngoài, một ổ khóa, lò sưởi, và chăn.”

Ba người đàn ông nhìn nhau. Nhìn cô.

“Mấy cậu nghĩ đang nhìn cái quái gì vậy hả?” Seth gầm lên.

Anh chàng tóc dài đẹp trai nhảy bật dậy. “Phòng mái chắc là được. Tôi sẽ đi xin một cái nệm.”

“Tôi sẽ lấy ổ khóa ra khỏi kho chứa đồ”, anh chàng có râu nói.

Anh chàng gầy gò nhỏm dậy và với lấy một cây gậy. “Tôi sẽ đi lấy vài cái chăn.” Anh ta nhìn Seth nghiêm khắc khi khập khiễng đi qua. “Rồi cậu và tôi sẽ phải nói chuyện.”

“Sao cũng được. Để tôi nhốt cô ấy lại đã”, Seth nói, ấn tay vào lườn. Anh trắng bệch.

Mắt anh chàng gầy gò mở lớn. “Chúa ơi, cậu đã làm gì bản thân thế hả?”

“Nói sau.”

Họ nhốt cô vào tầng áp mái. Một loạt hành động hối hả diễn ra mà cô không thể theo kịp. Có người kéo lò sưởi vào và bật nó lên ngay cạnh cô nhưng cô không cảm nhận được hơi nóng. Người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa phủ một cái chăn lên người cô. Người gầy gò đang nói chuyện với cô nhưng cô không nghe thấy giọng anh ta. Anh ta búng ngón tay trước mặt cô, trông lo lắng, và nói gì đó với Seth. Seth nhún vai.

Bọn họ nối đuôi nhau ra ngoài, Seth đi cuối. Anh cứng rắn nhìn cô qua vai. Cô nhắm mắt lại trước ánh mắt đó của anh.

Cửa đóng. Lạch xạch, lách cách, và móc khóa đã vào vị trí.

Connor mở hộp cứu thương và rút ra một cuộn gạc. “Cởi cái áo đó ra”, anh ta nói. “Để tôi nhìn xem nào.”

“Tôi đã bảo không vấn đề rồi còn gì. Cho tôi thêm whiskey đi.”

“Ngậm miệng lại và cởi áo ra, đồ đầu đất. Thuốc mỡ kháng sinh và băng cứu thương sẽ không giết cậu đâu.”

Anh lôi áo qua đầu với một tiếng thở dài. Davy rút một cái khăn ra khỏi ngăn kéo, nhúng nước nóng, và đưa nó cho anh.

Anh chấm chấm lau máu, nhăn mặt khi Connor bôi thuốc mỡ khử trùng lên vết chém dài xấu xí và đắp băng gạc lại. Sean ném cho anh một cái áo sơ mi đỏ bằng vải flannel, anh mặc nó vào một cách từ tốn và cẩn trọng. Anh mệt đến mức không thèm cài nút lại.

Ba anh em nhà họ chuốc rượu whiskey cho anh và moi được cả câu chuyện từ anh, từng chút từng chút một. Đến lúc họ xong, Seth đã mệt lữ đến mức những cái liếc dài đầy ngụ ý họ ném cho nhau cũng không làm anh bực nữa. Đoạn cuối câu chuyện được chào đón bằng sự im lặng, chỉ có tiếng lò sưởi cháy lách tách vang lên.

“Được rồi,” anh nói, chuẩn bị tinh thần. “Làm cho xong đi. Đến lúc các cậu bảo tôi là một thằng khốn rồi đấy. Làm đi. Tôi sẵn sàng rồi.”

“Không,” Connor nói. Anh ta đặt một khúc gỗ sồi vào lò sưởi, lấy cời chọc cho tới khi nó nằm gọn trong đống than. “Cậu nhầm rồi. Đây là lúc chúng ta bình tĩnh thảo luận về các phương án của chúng ta.”

Seth nốc whiskey và quệt miệng. “Tôi đã kể cho cô ấy mọi chuyện, hiểu chứ? Lazar đang theo tôi. Nếu chúng ta theo dấu khẩu súng vào lúc này thì sẽ rơi vào bẫy.”

“Dựa vào việc gã sát thủ đó đã lần ra chỗ cậu tối nay à?”

Seth giật mình trước giọng nói hoài nghi của Davy. “Nó là điều duy nhất hợp lý.”

“Không tất yếu,” Seth nói. “Có thể chính anh đã bất cẩn. Anh không phải siêu nhân. Hẳn anh đã bỏ sót điều gì đó.”

“Có ba khả năng,” Connor nói. “Một, cô ấy chưa từng cài con chíp và đã kể tất mọi chuyện cho Lazar ngay từ đầu. Hai, cô ấy đã cài, Lazar phát hiện và theo dõi hai người cậu. Ba, cô ấy đã cài con chip, Lazar không biết, và mấy gã đeo mặt nạ không phải người của Lazar. Cá nhân tôi thì không nghiêng về cái số một. Vì sao ông ta tấn công cô ấy nếu cô ấy đang hợp tác với ông ta? Chuyện này cũng không khớp với những gì cá nhân tôi biết về cô ấy.”

“Cá nhân cậu thì biết gì về cô ấy?” Seth nói một cách cay đắng.

Connor nhướn một hàng lông mày lên. “Tôi rất thích cái lợi thế không yêu cô ấy rõ rệt của mình, nên tin tôi đi, đánh giá của tôi chuẩn hơn cậu nhiều. Vì sao cô ấy lại gọi một tay đánh thuê đến tẩn cậu ngay sau khi cậu đã cứu mạng cô ấy chứ? Thôi nào, Seth.”

Seth lắc đầu. “Gã ta không còn cách nào khác để...”

“Ngậm miệng lại và lần này hãy lắng nghe đây”, Connor nói xẵng. “Tôi cũng không thích số hai. Victor không phải dạng tự làm lộ thân phận bằng cách cử một tên kém cỏi đi tấn công cô ấy. Ông ta là gã xoa tay ngồi chờ tới khi cậu tự rơi vào bẫy của mình.”

“Người thứ hai không hề kém cỏi”, Seth nói. Anh chạm vào bên sườn quấn băng của mình với một cái nhăn mặt. “Suýt thì hắn đã giết được tôi rồi đấy.”

“Phải, gã thứ hai làm tôi lo đấy”, Connor nói. “Điều đó đưa chúng ta tới phương án thứ ba. Gã đeo mặt nạ là người của Novak chứ không phải Lazar. Chúng ta biết hắn muốn cô ấy và hắn sẽ làm đủ mọi việc để có được những gì hắn muốn.”

Seth chôn mặt vào trong tay. “Cô ấy có dính líu”, anh bướng bỉnh lặp lại. “Không đời nào có chuyện gã đó có thể tìm ra bọn tôi. Và đôi bốt của cô ấy có một cái X-Ray Specs. Tôi nghiêng về giả thuyết Lazar đấy.”

“Vậy thì sao?” Davy hỏi. “Cậu cũng cho máy theo dõi vào đồ của cô ấy đúng không? Có lẽ ông ta chỉ nghĩ cô ấy thuộc quyền sở hữu của ông ta, như cậu vậy.”

“Và ông ta theo dấu cô ấy vì ông ta muốn trông chừng cô ấy, như anh vậy”, Sean nói thêm. “Vì ông ta là một tên đồng bóng bị hoang tưởng về quyền kiểm soát.”

“Giống như cậu,” Connor và Davy đồng thanh nói nốt. Họ cười toe toét và đập tay.

Seth gầm gừ. “Tối nay đừng mong tôi hài hước.”

“Anh có bao giờ hài hước đâu,” Sean nhận xét. “Vì sao anh không thèm cân nhắc đến khả năng cô ấy không hề nói dối anh?”

Rượu whiskey và sự mệt mỏi khiến sự thật cứ thế tuột ra khỏi miệng anh. “Tôi không được phép cân nhắc. Tôi quá khao khát điều đó.”

“À. Tức là anh thừa nhận mình chết nhát chứ gì”, Sean nói.

Seth quá mệt mỏi và tuyệt vọng đến mức không thèm phản ứng. “Tốt nhất là nghiêng về hướng làm một gã khốn hoài nghi. Tôi sẽ sống lâu hơn.”

“Phải, có thể. Nhưng cuộc đời anh sẽ chẳng đáng một xu.”

Seth thậm chí chẳng thèm gườm anh ta. “Điều đó không quan trọng”, anh nói lờ đờ. “Dù có hay không thì cô ấy cũng sẽ ở lại trong căn phòng đó tới khi mọi chuyện kết thúc. Tôi sẽ một mình theo dấu khẩu súng. Tôi chấp nhận hậu quả của những việc mình gây ra, nhưng không có nghĩa các cậu cũng phải như thế.”

Davy rót thêm ít whiskey vào cốc. “Đừng có thống thiết như thế đi, Mackey. Chúng tôi làm gì không phụ thuộc vào cậu đâu.”

Seth nhìn chằm chằm vào màu hổ phách của rượu. “Các cậu không cần mạo hiểm tính mạng vì lòng trung thành vớ vẩn với Jesse. Nó đã đi rồi. Nó không cần các cậu nữa.”

“Không, nhưng cậu thì có”, Connor nói. Anh ta cúi xuống và chọc vào vai Seth. “Không chỉ vì Jesse đâu. Vì cả cậu nữa. Đừng hỏi tôi vì sao. Cậu đúng là đồ khốn, và chúng ta vẫn cần nói chuyện về kỹ năng xã giao của cậu, nhưng vẫn thế cả thôi. Tôi tham gia vụ này vì cậu, anh bạn ạ.”

Seth sặc rượu. Ho để thông cổ họng đang nóng bừng khiến bên sườn băng bó của anh đau nhói. “Này, tôi trân trọng tình cảm đó, nhưng vào thời điểm này thì tôi thậm chí còn chẳng thèm quan tâm liệu nó có phải là bẫy hay không nữa rồi, hiểu không? Tôi chỉ muốn kết thúc nó cho rồi. Chắp tay ra khỏi trò chơi. Tôi không thể chịu trách nhiệm, và tôi không muốn nhận sự giúp đỡ của các cậu.”

“Khổ thân”, Davy nói.

“Tính cả em nhé”, Sean kêu lanh lảnh.

“Em nữa”, Connor nói, nâng cốc với một nụ cười toe toét.

Davy cau mày nhìn anh ta. “Không phải em. Em vẫn đang chống gậy tập tễnh. Em sẽ không đi đâu hết. Em giữ nhiệm vụ canh gác.”

“Còn lâu.”

“Không”, Davy nói bằng giọng anh cả. “Anh sẽ trói em lại.”

“Chơi một ván poker để quyết định đi”, Connor phỉnh phờ.

“Phải rồi, rồi em lại ăn gian thôi, đồ quỷ quyệt. Không thương lượng được đâu, nên quên đi...”

Cuộc trò chuyện nhanh chóng biến thành một cuộc cãi vặt đầy nhiệt huyết trong nội bộ gia đình. Seth bỏ qua ngữ điệu truyền thống đó và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. Ngọn lửa cửa rượu whiskey làm anh ấm lên, làm não anh tơi ra, và anh cố gắng đi theo dòng suy nghĩ của chính mình. Chỉ có thằng ngốc nào chán sống mới lần theo dấu máy phát tín hiệu để tới một đích đến vẫn còn đang là ẩn số, để đối mặt với số lượng kẻ địch cùng vũ khí vẫn còn là ẩn số. Sự thật là, anh chưa bao giờ định lôi cả anh em nhà McCloud vào trận chiến thực sự. Anh luôn dự định để nó là bữa tiệc riêng của mình.

Anh xen vào giữa trận cãi cọ, thứ vừa chuyển sang giai đoạn la hét. “Để tôi kết thúc chuyện này theo cách của tôi đi. Như thế nếu mọi chuyện có đổ bể thì chúng cũng không thể dò tới chỗ các cậu.”

Giọng anh dội lại trong bầu không khí đột ngột trở nên lặng như tờ.

“Phải rồi”, Connor chậm rãi nói. “Thế chúng tôi phải làm gì với Tóc Vàng đây? Giữ cô ấy trong phòng gác mái như Rapunzel à?”

“Ôi, Chúa ơi.” Seth nhắm mắt rồi dụi mắt. “Tôi không biết nữa. Thật hỗn loạn. Chúa ơi. Tôi xin lỗi các cậu.”

Lửa cháy lách tách một lúc. “Tôi biết vì sao cậu lại đưa cô ấy về đây,” Connor lặng lẽ nói. “Và cậu đã làm đúng.”

“À thật à?”

“Phải. Cậu đã đưa cô ấy về đây để giữ an toàn cho cô ấy.”

Seth lắc đầu. Nhưng không phải là phủ định. “Tôi là một đứa ngốc.”

“Cậu không phải người đầu tiên và cũng sẽ không phải người cuối cùng”, Davy nói.

“Nếu tôi là cậu thì tôi sẽ lên phòng gác mái và ưu tiên chút thời gian quý giá với cô ấy”, Connor nói. “Cô ấy đang trong tình trạng rất xấu. Và cậu cũng có thể nghỉ ngơi đôi chút. Trông cậu kinh lắm. Chúng tôi sẽ đổ đầy xăng, chất đầy đủ dụng cụ và chuẩn bị cho con Jeep Cherokee sẵn sàng lăn bánh. Specs sẽ được mở và truyền mã tới máy truyền tín hiệu ở khẩu Corazon. Tối nay ba người chúng tôi sẽ luân phiên canh gác. Nếu tín hiệu bắt đầu chuyển động thì chúng tôi sẽ gọi cậu. Chúng ta có thể rời đi ngay lập tức.”

“Phải rồi. Thả lỏng đi nào”, Sean thuyết phục. “Chúng tôi cần anh phải tươi tỉnh và nhanh nhẹn khi hành động. Đây, tôi đã làm một cái sandwich này. Mang nó lên cho cô ấy đi.”

“Chẳng mấy nữa mọi thứ sẽ vào guồng thôi”, Connor nói.

“Vòng tròn đang thu hẹp dần”, Seth nói.

Anh em McCloud nhìn anh. “Sao?” Sean nói.

Seth nhún vai. “Chỉ là một câu Jesse đã bảo tôi trong giấc mơ mà thôi”, anh lầm bầm. Anh nhìn xung quanh. Ba đôi mắt xanh giống nhau nhìn anh với những mức độ lo lắng và bực mình khác nhau.

Anh đã không nhìn thấy vẻ mặt đó ở bất kỳ ai từ sau cái chết của Jesse. Anh không hề nghĩ mình lại có ngày được nhìn lại nó.

Anh cầm chai whiskey và nâng nó lên làm động tác chào anh em không lời. Anh lấy bánh sandwich dành cho Raine rồi hướng lên gác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.