Anh tua lại đoạn băng và xem lại. Nó được máy Colbit thu lại tại cầu cảng ở đảo Đá. Anh đã lén ra đó và thu thập đống dữ liệu này về đêm qua. Chín mươi sáu tiếng video. Anh đã cắt tất cả những đoạn có Raine trong đó thành một đoạn phim ngắn. Đoạn clip sáu phút này là đoạn anh thích nhất.
Cô ra khỏi rừng cây rồi chậm rãi đi xuống cầu cảng. Những vết bầm tím trên mặt cô đã biến mất gấn hết. Tóc cô chảy dài, buông xõa quanh cơ thể. Cô đang mặc một cái áo trắng mềm bám lấy người. Không áo con, theo anh nhận thấy. Cô cần áo khoác. Anh phiền lòng vì cô không nghĩ đến việc mặc áo khoác. Cô chẳng bao giờ chăm sóc bản thân. Nếu anh ở với cô thì anh đã khăng khăng bắt cô mặc áo khoác rồi.
Một ngọn gió thổi tóc cô bay khỏi mặt. Cô ôm lấy người và nhìn xa xăm ra mặt nước như thể đang chờ đợi một điều gì đó. Hoặc ai đó.
Anh nghe tiếng xe ô tô đi lên con đường lái xe vào nhà. Anh nhoài người ra khỏi cánh cửa xe Chevy đang mở và nhìn xuống đường. Đó là ô tô của Connor. Anh tắt clip đi và đóng laptop lại. Bình luận của Connor về trò giải trí ám ảnh của anh là điều cuối cùng anh cần.
Connor ra khỏi xe, khập khiễng đi lại chỗ con Chevy. Anh ta chống người lên gậy và gật đầu. “Này.”
“Gì?” Seth phải vất vả lắm mới có thể giả vờ hứng thú với những chi tiết vụn vặt còn lại, nhưng anh vẫn cố, vì lịch sự.
“Tôi vừa nhận điện thoại từ Nick ở đội Hang Động. Novak sẽ sống. Cú bắn vào ngực của Sean chỉ trúng áo chống đạn. Gã hoang tưởng. Và cú bắn vào đùi của cậu chỉ chệch động mạch đùi vài phân. Khỉ gió!”
Seth gầm gừ ghê tởm. “Đáng ra tôi phải nhắm vào đầu hắn.”
“Hãy an ủi bản thân bằng sự thật là nhờ cậu, hắn đã mất thêm vài ngón bên tay trái. Chuyện đó sẽ làm hắn tức không để đâu cho hết sau khi tỉnh táo lại.”
“Lão Riggs thì sao?”
“Ngồi liếm vết thương trong tù. Không được bảo lãnh.”
“Còn con gái ông ta?”
Mặt Connor rắn lại. “Erin ổn. Cô ấy ghét tôi đến tận xương, tất nhiên, nhưng điều đó cũng dễ lường trước. Cô ấy đã bảo tôi là Georg chưa từng chạm vào cô ấy, nhưng tôi vẫn chỉnh hình lại mặt và vài bộ phận cơ thể khác của hắn vì dám nghĩ đến điều đó. Hắn sẽ đái ra máu một thời gian nữa.” Môi anh ta cong lên thành một nụ cười nhỏ, dữ tợn. “Nhà tù hẳn sẽ rất vui vẻ cho một gã trai tóc vàng xinh xắn như hắn.”
Seth cầm lấy gậy của Connor và giật nó khỏi tay anh ta. “Cậu dùng thứ này cho đẹp, để lấy tiền bồi thường thương tật, hay cậu thấy sướng vì được mang thêm một vũ khí đi lung tung khắp nơi?”
Connor giằng gậy lại và xoay nó với tốc độ hoa mắt. “Nếu nhanh nhẹn thì cậu có thể gây ra rất nhiều thương tích với em bé này đấy.”
Một con hươu lang thang đi qua bãi cỏ, cách họ khoảng hai mươi thước. Họ nhìn nó dạo qua, bình thản và vô tư. Thế giới vẫn tiếp diễn. Jesse vẫn chết. Novak vẫn sống. Con hươu nhai trệu trạo những ngọn cỏ vàng.
Cửa kính đóng sầm lại. Con hươu bật dậy và lao vào rừng cây, nhanh như chớp và cực kỳ lặng lẽ. Sean thong dong đi ra chỗ xe Chevy. “Chào anh, Connor. Này, Seth, anh bạn Kearn của anh vừa mới gọi điện, lần thứ sáu. Gọi lại cho anh ta đi, trời đất. Anh ta lo cho anh đấy.”
“Cậu ta sẽ sống thôi. Bên cạnh đó, tôi sắp đi đây. Tôi sẽ nói chuyện với cậu ta khi về đến nhà.”
“Chắc chắn rồi. Anh đã ra rả suốt tám ngày liền rồi đấy. Dù cũng không quan trọng đâu. Cứ ở bao lâu tùy thích.” Sean cười toét miệng và đút tay vào túi quần. “Cứ ở đến khi anh đủ dũng khí để tới chỗ cô ấy.”
Seth trừng mắt nhìn cậu ta dữ tợn đến mức có thể khiến phần lớn mọi người lắp bắp và lùi bước. Song vô dụng với Sean. Cậu ta lại khoe hai má lúm đồng tiền và chờ đợi.
“Lo chuyện của em đi, Sean”, Connor nói.
“Em đã lo chuyện của mình cả tuần rồi. Em chán”, Sean vui vẻ nói. “Trì hoãn làm gì chứ? Nếu tôi là anh thì tôi đã phủ phục trước cô nàng nóng bỏng đó với cái lưỡi thè ra như thảm đỏ rồi.”
Seth nghĩ đến lời nói ngắt quãng của Raine. “Cô ấy là con lão Lazar.”
Sean nghiêng đầu, trông khó hiểu, và không ngừng bật người tưng tưng. “Thì sao? Thế thì sao? Ông ta chết rồi đúng không? Ông ta sẽ không quấy rầy anh.”
Connor nhìn cậu ta với vẻ đau đớn. “Sean...”
“Cha bọn tôi cực kỳ điên rồ nhưng chẳng ai coi thường bọn tôi vì điều đó hết”, Sean phát biểu. “Hoặc nếu có thì kệ xác họ. Nghĩ mà xem, cha anh cũng báu bở gì cho cam. Vả lại chúng ta đã thống nhất là cô ấy chưa từng bán đứng anh, đúng không? Thế còn gì nữa?”
Không có cách nào tranh luận với logic cùn của Sean. Anh không có cảm giác muốn cố gắng giải thích sự giận dữ, sự xa cách, sự lạnh lùng xoẹt qua mắt cô khi cô nhìn anh qua xác cha cô.
Anh dùng đến sự thô lỗ đơn giản. “Cút đi, Sean.”
Mắt Sean nheo lại. “Anh vẫn muốn cô ấy phải không?”
“Đó không phải là vấn đề!”
Sean khịt mũi. “Không. Vấn đề anh là một tên chết nhát có hai hòn bi teo rúm lại cỡ hạt đào.”
Connor quay người đi, phát ra một âm thanh nghèn nghẹn.
Sean nở nụ cười kiểu “Chàng trai Tuyệt diệu”: “Quá nữ tính đối với anh hử? Tin tốt đấy. Có lẽ tôi có thể câu được cô ấy khi cô ấy đang thất tình. Hàn gắn trái tim tan vỡ của cô ấy. Tôi sẽ dồn hết sức đó, hiểu ý tôi chứ?”
Đột nhiên anh túm chặt cái áo nỉ in hình chuột Mickey bạc phếch của Sean, lôi cậu ta lên cách mặt đất hai chục phân. “Đừng bao giờ nghĩ về cô ấy như thế”, anh rít lên. “Không thì tôi sẽ cho cậu nhừ tử. Hiểu chưa?”
Sean nắm lấy tay Seth và nâng mình lên để có thể thở. “Trêu ngươi anh khoái quá đi mất”, cậu ta ngân nga. “Davy và Connor kiệt quệ rồi nên họ chẳng phản ứng gì hết, nhưng anh, ôi chao. Anh đúng là dễ đoán.”
Seth quẳng cậu ta đi. Sean uyển chuyển lăn người dậy, thản nhiên vuốt đống lá thông khỏi quần jean. Một người bao dung. Nhất định rồi, cậu ta có Davy và Connor làm anh trai mà. Thứ gì đó co rút trong anh, mạnh và đau đớn, trước suy nghĩ ấy. hẳn là anh cũng đã rất cứng rắn với Jesse. Jesse cũng đã cực kỳ bao dung. Jesse đã tha thứ cho anh, kể cả những lúc anh không xứng đáng. Anh quay lưng về phía họ và đi về phía bãi cỏ. “Nếu Kearn gọi thì bảo anh ta là hôm nay tôi sẽ về.”
“Đồ nhát cáy”, anh nghe Sean lầm bầm.
Anh không quay lại. Anh không thể đối phó với một cuộc cãi vặt thân tình. Anh thà đờ đẫn nhìn đá nhìn cây còn hơn. Sau mười tháng vắng bóng Jesse, anh không còn quen bị trêu chọc hay châm chích nữa. Anh gạt những cành linh sam ra, chửi thề khi chúng quất vào người anh. Thiên nhiên chết bầm. Anh chẳng bao giờ hiểu nổi vì sao người ta lại tự nguyện đi ra ngoài và đầm mình trong đó. Jesse cố bắt anh đi leo núi nhưng Seth đã kháng cự đến cùng.
Theo cái cách anh vẫn kháng cự mọi thứ. Lúc nào cũng thế.
Suy nghĩ đó làm anh chết cứng, ngay giữa lùm cây con. Đỉnh của chúng cao gần đến tim anh. Chúng run rẩy trong gió. Anh nhìn chằm chằm vào chúng, tự hỏi vì sao anh gạt bỏ nỗ lực giúp đỡ anh của Jesse. Cũng hệt như cách anh gạt bỏ nỗ lực của anh em nhà McCloud. Anh đã gạt bỏ cả thế giới. Lần nào anh cũng chối bỏ thế giới trước khi nó có cơ hội cứu giúp anh.
Giống hệt như cái cách anh đã đẩy Raine đi.
Một luồng gió mạnh thổi từ đỉnh núi tuyết quét qua lùm cây, làm đám cây con chao đảo. Chúng bật thẳng về vị trí cũ, mềm mại và dẻo dai. Anh rùng mình vì không có áo khoác nhưng anh không thể quay về lấy áo và đối diện với những đôi mắt sáng rực, chỉ trích của anh em nhà McCloud. Chưa thể.
Xe tải đã được chất đồ và sẵn sàng lăn bánh. Công việc kinh doanh cần anh sau từng ấy tháng bỏ bê. Cuộc đời anh đang chờ đợi anh, an toàn và dễ đoán.
Nhưng ngày qua ngày anh vẫn tua đi tua lại một đoạn băng trong đầu. Mỗi lần làm tình với Raine đều in sâu trong ký ức của anh. Từng câu chữ, từng mùi hương và tiếng thở dài. Da thịt và màu sắc của cô, sự dịu dàng và can đảm của cô. Người phụ nữ ấy thật phi thường. Cô xứng đáng có được ai đó tốt hơn một gã nóng tính, xấu miệng, chó chết như anh.
Tuyệt vời thật. Anh đang tự thương hại mình cơ đấy. Anh có thể nghe Jesse cười khẩy trong đầu, bảo anh đừng có tự sướng nữa. “Đừng có tua đi tua lại những đoạn băng bi quan cũ kỹ đó nữa”, Jesse vẫn hay nói thế khi anh suy sụp tâm lý. Chúa ơi, điều đó vẫn thường làm anh tức đến phát điên.
Seth bước khỏi lùm cây và thấy mình đứng trên một bãi đất rộng, lưa thưa cỏ. Nơi đó đột ngôt dốc thẳng xuống vách núi, tại điểm một thác nước đang lao mình xuống và chảy ầm ầm. Anh gần như bị thôi miên bởi dòng thác trắng như sữa chảy xuống hai bên mỏm đá phủ đầy rêu. Nước đổ xuống trng một bể sóng lăn tăn bên dưới, ở đó nó sáng lên màu xanh lục, trong suốt.
Lần đầu tiên, anh lờ mờ hiểu được lý do người ta đi ra ngoài, chịu đựng bị côn trùng cắn cùng sự nhàm chán, để chiêm ngưỡng những thứ như thế này. Nó thật sự rất đẹp. Thậm chí là ngoạn mục.
Anh lang thang tiến lại gần, nhìn chằm chằm vào nó hồi lâu. Tiếng nước liên tục chảy ầm ầm tạo ra không gian và sự im lặng trong tâm trí anh. Đủ không gian để quan sát một ý tưởng mới tự do phát triển.
Anh đẩy Raine đi vì một phần nào đó trong anh chắc mẩm rằng rồi cô sẽ đẩy anh đi, không sớm thì muộn. Anh không dám mạo hiểm để mình bị ruồng bỏ, bị hoang mang. Anh thà bỏ qua và đi thẳng tới tình trạng cô đơn tê liệt còn hơn.
Một chuyển động nhanh như chớp thu hút mắt anh. Con hươu đã bước ra khỏi rừng cây. Nó và anh nhìn nhau, một khoảnh khắc nghi ngờ lạnh lùng, dài dằng dặc đến từ cả hai phía. Con hươu lặng lẽ vào lùm cây, thu hút sự chú ý của Seth về một phiến đá vuông phẳng, sáng bóng trong bụi cỏ. Anh đi tới chỗ đó. Nó là một bia mộ, dựng ngang trên mặt đất. Cỏ mọc xung quanh được xén ngắn, không hề có bóng dáng địa y và rêu trang trí trên đó như những tảng đá khác. Anh quỳ xuống, gạt đám lá cây ra.
Kevin Seamus McCloud
10/01/1971 - 18/08/1992
Người anh em yêu quý
Một ký ức đã bị chôn vùi khẽ nhúc nhích sống dậy trong đầu anh. Mấy năm trước Jesse từng nhắc đến việc cộng sự của mình mất một người em trai, nhưng lúc ấy anh chẳng có hứng thú gì với thông tin đó.
Sean ba mươi mốt, giống như anh chàng Kevin này, nếu sống đến năm nay. Hẳn là cậu ta đã mất người anh em sinh đôi của mình mười năm trước, khi mới chỉ hai mươi mốt.
Lần này, lúc sự đau đớn xuất hiện, anh không cố dùng những mánh khóe thường ngày để làm mình xao lãng nữa. Seth chỉ nghiến răng, hít thở, và chờ đợi. Chỉ với sự đơn giản mộc mạc, phiến đá hoa cương mười năm tuổi kể một câu chuyện đau đớn không lời. Anh quỳ xuống, lặng lẽ lắng nghe.
Thật đau đớn. Nó làm anh rung động. Quai hàm nhức nhối, cổ họng đau đớn, chân tê liệt. Cơn gió lạnh giá quét qua xung quanh anh. Anh liên tục gạt đống lá rụng bị thổi qua phiến đá và chịu đựng sự rối loạn trong tâm trí mà không cần cố gắng hiểu hay kiểm soát nó.
Đến lúc đứng dậy, anh đứng im đó hồi lâu cho tới khi lá thông bớt rơi xuống. Anh dùng thời gian đó để rà mắt tìm chút sắc hoa trong đám cỏ xung quanh. Nếu có bất kỳ bông hoa dại nào quanh đó, anh sẽ hái vài bông và đặt chúng lên mộ Kevin, vì lúc này chẳng có ai trông thấy anh cả. Dù vậy, anh không thể hành động theo cơn bốc đồng của mình, nơi này không có hoa. Chỉ có những ngọn cỏ chết cóng vì sương, lá thông màu nâu đỏ, quả thông và lá héo.
Đến lúc chân anh cử động, gió lại nổi lên. Nó làm những ngọn cây rung lắc, làm cả khu rừng kêu rì rào. Một điều gì đó đã thay đổi. Ngọn gió, thời tiết, phong cảnh trong đầu anh.
Anh sẽ không đẩy thế giới ra xa nữa. Đó sẽ là lễ vật anh dùng để tưởng nhớ Jesse. Và anh sẽ bắt đầu với anh em McCloud. Anh nợ họ, nợ rất nhiều. Anh hẳn đã chẳng bao giờ mang được Raine còn sống sót đi ra nếu không có sự giúp đỡ của họ. Anh sẽ nín nhịn mọi trò trêu chọc khiêu khích và biết ơn họ vì điều đó. Và nếu anh cần họ hơn họ cần anh thì chậc, cũng phải chịu thôi. Điều đó chẳng có gì đáng xấu hổ hết.
Và Raine. Ôi Chúa ơi, Raine.
Gió quét qua những rặng cây một cách dữ dội, gấp gáp. Trong bệnh viện, khi còn mê sảng vì thuốc giảm đau, cô đã bảo anh rằng cô yêu anh. Cô đã ra lệnh cho anh không được chết. Chi tiết đó rất hứa hẹn, nhưng anh không lớn lên cùng một bà mẹ nghiện ngập mà không học nằm lòng quy tắc số một. Những điều người ta nói khi mất lý trí không tính. Không bao giờ.
Cô có thể đẩy anh đi. Anh xứng đáng phải chịu điều đó, sau tất cả những chuyện tởm lợm anh đã làm. Theo dõi cô, quyến rũ cô, nói dối cô, thao túng cô. Và sau tất cả những điều đó là buộc tội cô phản bội. Ý nghĩ đó khiến anh co rúm người lại.
Dẫu sao đi nữa thì anh cũng phải mạo hiểm. Anh phải hiến tế bản thân. Quỳ gối van vỉ cho tới khi cô đầu hàng vì mệt mỏi. Cô quá ngọt ngào và vị tha, giống hệt như Jesse. Điều đó có thể có lợi cho anh, chỉ nốt lần cuối cùng này thôi, về sau anh sẽ không bao giờ lợi dụng điều ấy nữa.
Cũng nhưng anh sẽ không bao giờ để ai làm vậy. Anh sẽ là rồng và hiệp sĩ của cô, hai trong một. Anh sẽ dành cả cuộc đời để bảo vệ cô, thương yêu cô, đối xử với cô như một nữ thần tình yêu lộng lẫy, nóng bỏng, đáng sùng bái.
Raine tốt hơn anh cả nghìn lần, nhưng kệ cha nhà nó. Anh có thể gặp may. Anh ngày càng di chuyển nhanh hơn trong rừng. Đến lúc băng qua bụi cây ra bãi cỏ, anh đã chạy như một con ngựa đua.
“Lão ta đúng là gan khi bắt con đổi họ về Lazar. Lão già kiêu căng không chịu nổi. Điều kiện để con thừa kế, tất nhiên rồi. Hừ. Victor cổ điển, không thay đổi gì hết. Lúc nào cũng thích thao túng người khác.
“Con không mấy bận tâm”, Raine nói một cách kiên nhẫn. “Cái tên đó có vẻ phù hợp với con hơn hẳn tên của bác Hugh.”
Alix quay phắt lại từ chỗ tủ quần áo bà đang lục lọi và cau mày nhìn con gái. “Con thay đổi rồi, Lorraine. Ta không biết cái thái độ hợm hĩnh, ta đây này của con từ đâu mà ra, nhưng ta không thích sự thay đổi này một tí nào.”
Raine cẩn thận chải lược qua một mớ tóc rối. “Con xin lỗi nếu khiến mẹ khó chịu. Nhưng con e là cái tính ấy sẽ ở lại luôn đấy.”
“Thấy chưa? Con lại thế nữa rồi. Lại thêm một câu bình luận hỗn xược, ta đây khác. Ta thề là ta đang dần mất hết kiên nhẫn.” Alix lắc mái tóc vàng được tạo dáng hoàn hảo và lại chúi đầu vào tủ đồ, rút ra thêm một bộ đồ khác với một tiếng thở dốc. “Ôi, Chúa ơi. Nhìn đường cắt của món đồ lộng lẫy này đi. Dior, tất nhiên rồi. Lão khốn sát nhân đó đã mua đầy một tủ quần áo giá trị cả gia tài, thế mà lại phí phạm trên người con. Phí phạm. Tiếc là chúng quá nhỏ.” Alix bắn cho mình một ánh mắt ngưỡng mộ qua tấm gương dài, vuốt tay trên cơ thể mảnh mai của mình. “To lên hai cỡ là hoàn hảo đối với ta.”
“Cực kỳ đáng tiếc”, Raine lẩm bẩm với vẻ mặt hết sức bình thản. Cô lại kéo một mớ tóc rối khác để chải lại. Cô đã thả tóc xuống kể từ hôm ở viện về. Giơ tay lên cao để tết hoặc xoắn tóc làm cô cực kỳ đau đớn, nhưng khi cô thả tóc xuống thì gió lại thổi nó thành một mớ bù xù.
Alix liếc nhìn cô nghi ngờ. “Đừng có giở giọng hỗn hào với ta.”
Raine mỉm cười với bà. “Không đâu mẹ.”
Lần đầu tiên, Alix không phản đối tước vị đó. Miệng bà mím chặt, ném cái áo khoác bọc nhựa mà bà đang ngưỡng mộ lên giường. “Chuyện này không hề có lỗi của mẹ, con biết đấy.”
“Con biết điều đó”, Raine xoa dịu.
“Không, con không biết đâu. Mẹ biết con nghĩ gì về mẹ. Mẹ biết những gì Victor có thể nói với con. Mẹ không thể thay đổi quá khứ. Mẹ đã phạm sai lầm, chúng ta ai chả thế. Có thể mẹ lạnh lùng và ích kỷ. Có thể mẹ là một bà mẹ kinh khủng, nhưng mẹ có cố gắng để làm những gì đúng đắn, Lorraine. Mẹ không muốn con bị tổn thương.”
“Con vẫn bị tổn thương”, Raine nói. “Nhưng con biết ơn nỗ lực đó.”
“Chà. Điều ấy cũng đáng kể, mẹ nghĩ vậy.” Alix ngồi xuống giường, đá giày đi và nhích lại sau lưng Raine. “Đưa mẹ cái lược đó nào.”
Raine do dự trước khi chuyển nó cho bà. Chải tóc không phải sở trường của bà, và Raine đã học được cách tự chải đầu, tết tóc từ bé. Nhưng tay Alix hết sức dịu dàng, đi từ dưới và cẩn thận chải ngược lên. “Kể cho con chuyện đã xảy ra đi”, Raine bảo bà.
Cái lược dừng lại. “Mẹ chắc chắn là đến giờ con cũng đã biết phần lớn câu chuyện rồi.”
“Không phải từ góc nhìn của mẹ”, Raine nói.
Alix tiếp tục chải. “Hừm. Victor đã kiếm được rất nhiều tiền vào mùa hè năm 85”, bà bắt đầu một cách chậm chạp. “Mẹ không biết bằng cách nào, và mẹ cũng không muốn biết, nhưng bọn mẹ sống xa hoa, và mẹ thích điều đó.”
Bà dừng lại, gỡ một lọn tóc rối ngang ngạnh. Khi chiếc lược chải qua nó trơn tru, bà lại bắt đầu cất giọng. “Mùa hè ấy Peter trở nên cực kỳ tuyệt vọng. Ông ấy nói đó là những đồng tiền nhuốm máu. Bảo rằng ba người bọn mẹ nên chạy trốn rồi trồng rau ở nơi nào đó. Vớ vẩn đến thế là cùng. Mẹ đã cố thuyết phục ông ấy để Victor giải quyết những chuyện xấu xa. Nhưng một khi Peter nghĩ gì rồi... À, ông ấy giống con về mặt đó. Rồi ông ấy bảo mẹ là ông ấy sẽ cố chặn nó lại, một lần và mãi mãi. Ed Riggs đã hứa miễn tội cho ông ấy nếu ông ấy làm chứng chống lại Victor.”
“Và mẹ đã cố ngăn ông lại?”
“Mẹ cũng có một ý tưởng”, bà Alix nói, giọng không chắc chắn. “Mẹ biết là Ed bị mẹ hấp dẫn, vậy nên mẹ đã quyết định... lợi dụng điều đó.”
“Mẹ bảo bác Victor về những việc cha định làm. Và mẹ đã quyến rũ ông Ed.”
“Đừng phán xét mẹ.” Giọng bà run run. “Mẹ cứ nghĩ Victor sẽ làm Peter tỉnh táo lại. Trước đó lúc nào lão ta cũng có khả năng thao túng ông ấy. Mẹ chưa từng nghĩ rằng lại có người bị hại. Mẹ chỉ muốn mọi chuyện giữ nguyên như nó vốn có.”
“Con hiểu”, Raine nói. “Mẹ nói tiếp đi.”
Chiếc lược chải trơn tru hơn khi các nhúm tóc rối đã được gỡ. “Con biết chuyện còn lại rồi đấy”, bà Alix nói. “Mẹ không hề biết Ed có thể làm gì. Ông ta trở nên ám ảnh. Ông ta muốn bỏ vợ con và chạy trốn cùng mẹ. Và rồi...”
Chiếc lược rơi xuống. Raine chờ đợi. “Gì ạ?” Cô khẽ thúc giục.
“Rồi ngày hôm ấy mẹ ra khỏi nhà và thấy ông ta đang đuổi theo con. Không hiểu sao mẹ lại biết chuyện gì đã xảy ra. Con đã nhìn thấy gì. Mẹ nhìn thấy mặt ông ta. Ông ta đang điên. Ông ta có thể đã giết con.”
“Phải, con nhớ”, Raine thì thào. “Con nghĩ suýt nữa ông ta đã làm thế.”
“Mẹ thậm chí còn chẳng nhớ mẹ đã nói gì với ông ta. Mẹ đã giả vờ ngớ ngẩn, tất nhiên. Lúc nào mẹ làm điều đó cũng giỏi. Mẹ ra vẻ con bị kích động và hoang tưởng. Cả hai chúng ta đều không phải là mối đe dọa với ông ta.” Alix khịt mũi. “Điều duy nhất mẹ có thể nghĩ tới là mang con tránh xa đống hỗn loạn đó càng xa càng tốt.”
“Và làm con quên đi?”
Bà túm tóc Raine trong tay, chải nó từ dưới lên. “Và làm cho con quên đi.” Bà xác nhận. Bà dịch người quanh giường cho tới khi nhìn vào mắt Raine. “Mẹ chưa từng nghĩ rằng Victor sẽ làm hại Peter. Tin mẹ đi, con yêu. Victor nuông chiều Peter như một đứa con cưng hư hỏng hơn là em trai. Lão ta yêu ông ấy.”
“Yêu đến mức quyến rũ vợ của em trai ư?”
Alix rúm người lại. “Raine!”
“Điều đó là sự thật phải không?”
“Điều đó không liên quan lắm”, Alix quát. “Hay đứng đắn!”
“Cùng chịu đựng với con đi, mẹ”, Raine nói một cách ương bướng. “Cha thật của con là ai? Bác Victor hay cha Peter?”
“Điều đó bây giờ còn quan trọng không?”
Raine trừng mắt sắt đá nhìn bà. “Chiều theo ý con đi.”
Alix thở dài, nhìn xuống cái lược trong tay. Trong một khắc, đột nhiên bà trở về đúng tuổi thật của mình. “Mẹ không biết”, bà nói mệt mỏi. “Hãy đi tới phòng xét nghiệm gene nếu con quá tò mò. Đó là một thời kỳ vô cùng buông thả của cuộc đời mẹ. Có một giai đoạn mẹ chẳng hề nhớ nổi điều gì.”
Raine lắng nghe bằng tất cả các giác quan đã được mài giũa sắc bén trong mấy tuần qua. Cô nhận ra sự chân thật trong giọng mẹ mình. Chỉ điều đó thôi cũng đã là một thứ kỳ diệu, một thứ đáng phải tạ ơn trời. Cô nhích lại gần, cố không làm động những xương sườn đau đớn của mình. Cô hít một hơi thật sâu và mạo hiểm, ngả đầu lên vai bà.
Alix đông cứng một lúc rồi vươn tay ngập ngừng vuốt ve tóc Raine. “Là người nào trong số họ thì điều đó cũng không còn quan trọng nữa.” Bà nghe như thể đang cố tự thuyết phục bản thân mình.
“Không, với con thì không”, Raine đồng ý. “Giờ con đã mất đến hai người cha.”
Alix lại vỗ về cô, tay cứng ngắc và ngượng nghịu. “Con vẫn còn một bà mẹ đây”, bà nói quả quyết. “Dù bà ấy có thế nào.”
Một tiếng ho xấu hổ vang lên từ cửa phòng. Khoảnh khắc ân xá nhỏ nhoi đã chấm dứt.
Clayborne bồn chồn đứng ở cửa phòng. “Xin lỗi thưa cô Lazar, nhưng tôi có việc cần báo cho cô biết”, ông ta nói một cách lo lắng. Raine gạt nước mắt. “Không chờ được sao?”
“À... Không tốn nhiều thời gian đâu. Ông Lazar đã đưa ra những chỉ thị chi tiết về cách xử lý di cốt của ông ấy sau đám tang, nhưng hai ngày trước sự kiện dẫn tới cái chết của ông, ông đã thay đổi những chỉ thị ấy.”
Raine và Alix nhìn nhau. Raine lại nhìn Clayborne. “Vâng?” Cô giục.
“Ông ấy yêu cầu cô đưa ra mọi quyết định.”
Raine chớp mắt nhìn ông ta. “Tôi?”
Vai Clayborne nhún lên bất lực. “Tôi sợ rằng đó là một trong các điều khoản của di chúc.”
Con thuyền khẽ nhấp nhô trên mặt nước gợn sóng. Cô đã bảo Charlie đưa tới nơi mà cô nhớ là đã thấy thuyền của Peter mười bảy năm trước. Charlie kính cẩn giữ im lặng khi cô nhìn đờ đẫn ra mặt nước, cầm hộp đựng tro màu trắng của Victor trong lòng. Cô thấy biết ơn vì nhân viên của Victor đã tự nhận nhiệm vụ chăm sóc cô. Tất cả trừ Mara, cô ta đã bỏ đi ngay lập tức. Không ai có thể an ủi được Mara trước tin Victor chết.
Raine nhắm chặt mắt lại trước cơn đau âm ỉ, nặng nề trong lồng ngực. Vì một lý do nào đó, tâm trí cô chuyển hướng về Seth.
Anh đã thể hiện rõ là anh không bao giờ có thể tin tưởng cô, và quan hệ họ hàng của cô với Victor đã dẫn đến quyết định của anh. Anh sẽ không bao giờ chấp nhận rằng cô cũng yêu quý Victor. Nhưng cô không thấy xấu hổ vì yêu quý Victor. Nếu có điều gì cô học được trong những tuần vừa qua, thì đó chính là trong đời người hỗn loạn này có quá đủ thứ để phải thấy xấu hổ rồi, nên không cần phải thấy xấu hổ vì trót đem lòng yêu ai. Dù điều đó có ngu xuẩn đến đâu đi nữa.
Giờ cô đã có hai người cha. Cả hai đều đầy khiếm khuyết, đều bất hạnh, nhưng mỗi người đều đã tặng cô những món quà vô giá. Cô nhìn vào mặt nước sâu thẳm lạnh lẽo đã mang Peter đi và thầm xin mặt nước, với sức mạnh tẩy rửa và đổi mới của nó, chấp nhận người cha khác của cô.
Thứ trong hộp thô ráp hơn cô nghĩ, giống như cát vậy. Cô nắm một vốc, quăng nó lên mặt nước.
Không sao hết. Việc này rất thích đáng. Peter đồng ý, cả vũ trụ đồng ý. Cô mở hộp và lắc nó cho tới khi cái túi nhựa bên trong trống không. Đám tro chìm xuống. Những gợn sóng nhỏ xô tới và trồi lên. Cô đặt hộp xuống rồi quay sang nói với Charlie. “Chúng ta về nhà thôi.”
Cô quay mặt về hướng gió khi Charlie khởi động động cơ. Con thuyền gầm dậy, rẽ qua mặt nước sóng vỗ bập bềnh, làm xóc cả tấm lưng và lồng ngực đau nhức của cô, nhưng cơn đau ấy là một sự đánh lạc hướng dễ chịu. Nó giúp cô dễ dàng tránh nghĩ về Seth hơn. Dễ lờ đi cảm giác quặn thắt u ám trong lồng ngực hơn.
Cô sẽ vượt qua chuyện này, cô tự nhủ. Cô không phải là người đã quay lưng lại với tình yêu. Rồi cô sẽ lành nhưng anh thì sẽ càng mưng mủ. Vậy mà suy nghĩ ấy chẳng đem lại cho cô chút an ủi nào.
Gió đang quất nước mắt vào mắt cô. Cô kiên quyết lau chúng đi.
“Có người”, Charlie kiệm lời nói.
Cô nhìn vào con thuyền đang nổi dập dềnh cạnh cầu cảng, tóc gáy dựng đứng, ngực phồng lên, hơi thở nông và bị chặn lại, bụng nôn nao. Có thể chỉ là một con thuyền tương tự. Hàng xóm. Một người bán cá tươi. Cô không nên căng thẳng quá khi chắc chắn rồi cô sẽ lại bị va vào đá mà thôi.
Đó là Seth. Một bóng người thẫm tối đứng bất động dựa vào các rễ cây khô khốc ở bờ biển. Mặt anh trông gầy hơn cô nhớ. Đôi mắt đen tối u sầu của anh tìm kiếm mắt cô qua mặt nước. Chúng kéo cô như sợi dây thừng trong câu thần chú cũ mà cô vẫn tưởng tượng khi còn bé. Câu thần chú ấy chẳng bao giờ có tác dụng. Câu thần chú níu giữ tình yêu.
Cả hai người đều không thốt ra một câu chào hỏi nào. Charlie buộc thuyền. Ông ta nhìn Seth từ đầu tới chân một cách thù địch và nhìn Raine dò hỏi.
“Ổn cả, Charlie ạ. Cảm ơn ông”, cô nói.
Charlie nặng nề bước đi, lắc đầu. “Anh thấy là nhân viên của Victor đã quay sang phục vụ em”, Seth bình luận.
Cô không lý giải được tông giọng của anh nên chuẩn bị tinh thần để đón nhận tất cả mọi thứ. “Họ chăm sóc em rất tốt”, cô nói. “Tuần vừa qua thật gian nan.”
“Em ổn chứ?”
“Em sẽ ổn. Em vẫn còn cứng người nhưng ngày một đỡ hơn.”
“Anh không nói về thể chất.”
Cô dứt ánh nhìn khỏi đôi mắt xuyên thấu của anh. “Anh thì sao? Vết thương của anh lành nhanh chứ?”
Anh cau mày “Đừng đổi chủ đề.”
“Sao lại không?” Cô hỏi. “Chẳng còn gì nữa mà nói.”
Seth đút hai tay vào túi quần. “Không có gì sao?”
“Anh nói xem, Seth.” Cô cố bắt chước mánh lới của anh, đôi mắt nhìn nhận mọi thứ nhưng không để lộ điều gì.
Rồi một chuyện xảy ra làm cô sốc. Anh nhìn xuống, phá vỡ tiếp xúc mắt của họ. Anh chuyển từ chân này sang chân kia. Anh nuốt nước bọt, thấy rõ mồn một.
Anh đang lo lắng. Cô đã làm Seth Mackey lo lắng.
“Anh nghĩ...” Anh cau mày nhìn mặt nước sau lưng cô. “Có rất nhiều điều để nói. Nhiều đến mức mà, ừm, có thể anh phải mất cả cuộc đời còn lại mới nói được tất cả.”
Raine muốn hét lên sung sướng nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản, như thể không phải cả trái tim của cô đang treo chơi vơi trước những gì anh sắp nói trong vài giây tới vậy. “Anh đã bảo với em là anh không có tính lãng mạn, trữ tình cơ mà.”
Bằng cách nào đó, một cách đáng kinh ngạc, giọng cô phát ra lạnh lùng và đều đều.
Mắt anh chớp chớp ngẩng lên. “Đó là trước khi anh bắt đầu hẹn hò với em.”
“À”, cô thì thào.
Anh cười một cách thận trọng. “Hẹn hò với một nữ hoàng cướp biển nhất định sẽ làm khả năng sáng tạo tiềm tàng về sự lãng mạn trong người đàn ông sống dậy.”
Anh đứng đó, mặt đầy mong đợi. Chờ cô có động thái kế tiếp. Anh không dám để lộ ý định của bản thân, giống hệt cô.
Chà. Nếu đó là những gì tốt nhất anh có thể làm thì anh phải chịu đựng tới cùng thôi.
“Em có một đề nghị cho anh”, cô nói. “Một đề nghị kinh doanh.”
Mắt anh nheo lại. “Nghe thử xem nào.”
“Em muốn thuê công ty anh làm đối tác an ninh của Công ty Xuất - Nhập khẩu Lazar. Nhưng chỉ bán thời gian thôi.”
“Bán thời gian ư?” Anh cau mày.
“Để anh có thời gian làm công việc thật sự - nô lệ tình yêu toàn thời gian.”
Anh chớp mắt rồi quay mặt đi với một tiếng cười khụt khịt nghèn nghẹn.
“Khá giống với kế hoạch mà anh đã gợi ý sau bữa tiệc của bác Victor”, cô tiếp tục. “Anh chàng cơ bắp ngờ nghệch bị đem tới một hòn đảo hẻo lánh để hoàn thành mọi giấc mơ gợi tình của em. Chúng ta chưa từng thăm dò tất cả khả năng từ kịch bản đó. Chúng ta đã bị phân tâm bởi nữ hoàng cướp biển và thói phàm ăn vô độ của cô ta. Bên cạnh những thứ khác nữa. Ám sát, báo thù, phản bội, đại loại vậy.”
Cô chờ để xem liệu anh có lờ đi sự châm biếm trong giọng nói của cô không, hay sẽ bắt chước nó.
“Thú vị đây”, anh từ tốn nói.
“Em cũng cho rằng anh có thể nghĩ như vậy”, cô nói.
“Anh có đề nghị khác này. Anh sẽ cho em biết mô tả công việc mà anh thật sự muốn.”
Họng Raine thít chặt lại vì giận dữ. Nếu anh cứ để mối quan hệ của họ ở mức độ này thì cô sẽ phải là người ép họ đi lên một mức độ khác. Như thường lệ.
Seth nhìn xuống chân. Cô thấy quả táo Adam của anh nhô lên hạ xuống, một lần, rồi hai lần. Anh nhìn vào mắt cô với vẻ mặt của một người đàn ông sắp ra giữa làn đạn. “Người tình toàn thời gian”, anh khàn giọng nói. “Cha các con em. Bạn đồng hành trong các chuyến phiêu lưu, người bảo vệ, người canh gác, người bao bọc, bạn đời, bạn tình. Tình yêu của đời em. Mãi mãi.”
Mắt cô ngứa ran và nóng rực vì nước mắt. Tim cô đập mạnh vào lồng ngực đang đau nhức, còn cổ họng cô rung rung. “À. Nhưng em sợ là, ừm, điều khoản về nô lệ tình yêu không thương lượng được nữa đâu”, cô thì thầm.
“Tốt thôi. Anh sẽ là nô lệ tình yêu của em, sẽ là hiệp sĩ của em, là tay thủy thủ của em, là hoàng tử, là bất kỳ ai mà em muốn. Chỉ cần em nói rằng em vẫn còn muốn anh. Nói với anh mau đi, Raine. Em đang giết chết anh đấy.”
Cuối cùng thì cô cũng nắm được bí quyết của thần chú mắt. Phải hai người cùng thực hiện thì nó mới có tác dụng. Và giờ anh cũng đang kéo cô như dây thừng cho tới khi cô ôm lấy anh, vùi mặt vào lồng ngực của anh. “Chúa ơi, em muốn anh. Và em cần anh. Em nhớ anh lắm”, cô nói.
Anh vuốt ve lưng cô như thể cô được làm từ thủy tinh, và vùi mặt vào tóc cô. “Anh cũng vậy”, anh khàn giọng nói. “Anh xin lỗi vì để em phải chờ đợi. Anh đã rất xấu hổ. Chuyện đó thật ngu xuẩn. Vậy, ừm, về lời đề nghị của anh. Tức là nó là chính thức rồi phải không? Anh có thể thư giản rồi chứ? Thỏa thuận đã thành nhỉ?”
Cô ngửa khuôn mặt ướt đẫm của mình lên, nhìn vào mắt anh một cách dò hỏi. “Anh chắc chứ?”
“Anh yêu em. Vì sao lại không?”
Mắt cô nhìn ra mặt nước, tới nơi con thuyền trắng đã chìm xuống, nơi tro cốt của ông Victor đã hòa vào nước. “Bởi vì huyết thống của em. Em sẽ không bao giờ quay lưng lại với nó. Em là người mang họ Lazar, Seth ạ.”
Anh ôm mặt cô trong tay. “Anh yêu con người em”, anh nói, rải những nụ hôn dịu dàng, tôn kính lên má cô, trán cô, quai hàm cô, môi cô. “Anh muốn ăn mừng, muốn bảo vệ em và tôn thờ em. Em đẹp quá chừng, Raine ạ. Không còn ai giống như em trong cả thế giới này nữa.”
Thế giới trở nên êm ả và mở rộng ra khi cô nhìn vào mắt anh. Tia sáng hoàng hôn cuối cùng chiếu lăn tăn trên mặt nước. Một con đại bàng vàng chao liệng trên đầu họ. Rồi một cặp đại bàng khác, một cặp vợ chồng. Tiếng rít qua không khí, cái bóng từ sải cánh rộng của chúng tạo ra là một lời chúc phúc trang nghiêm. Một khoảnh khắc ân xá khác. Cuộc sống có nhiều thời khắc như vậy hơn cô nghĩ. Họ sẽ dành cả quãng đời còn lại để cùng nhau tạo ra những khoảnh khắc như vậy và đắm chìm trong chúng.
Mắt Seth chan chứa tình yêu cùng niềm hy vọng dè dặt. Có chút run rẩy rõ rệt trong đôi bàn tay to lớn mạnh mẽ đang ôm lấy mặt cô vô cùng dịu dàng ấy. “Vậy thì?” Anh hỏi. “Em sẽ cưới anh chứ?”
Cô vòng tay quanh cổ anh, tim cô vỡ òa vì niềm hạnh phúc quá lớn lao đến không sao cất chứa. “Ngay lập tức”, cô thì thầm.