Sầu Triền Miên

Chương 8: Chương 8: Ngày thứ ba được găp lại gia đình




Hôm nay, Sở Tiêu Lăng gả vào vương phủ cũng đã là ngày thứ ba.

Lão Vương phi vốn thương yêu Sở Tiêu Lăng, cộng thêm áy náy trong lòng, vì vậy liền phá vỡ truyền thống hoàng gia , an bài cho Sở Tiêu Lăng tuân theo phong tục dân gian trở về nhà mẹ một chuyến. Mà Nhan Hâm, cũng được đối xử như nhau.

Vốn là các nàng trở về sẽ có nô bộc trong phủ đi theo hộ tống, nhưng Lưu Vân Lạc Kỳ lại từ mình bồi Nhan Hâm trở về phủ thượng thư.

Xe ngựa to hào hoa, cùng tôi tớ Như Vân, một rương lễ phẩm, Nhan Hâm ăn mặc lộng lẫy, nép chặt vào ngực Lưu Vân Lạc Kỳ.

Còn nàng, Sở Tiêu Lăng, mặc một bộ đồ mới màu tím nhạt, them một chút trang sức, tùy tùng chỉ có Cầm Nhi cùng mấy người làm trong vương phủ, mang theo mấy rương nhỏ quà tặng, ngồi kiệu nhỏ lặng lẽ rời đi vương phủ.

Mẫu thân Hứa thị đã sớm biết được tin này, sáng sớm liền chuẩn bị, hàng xóm xung quanh cũng tới đây giúp một tay. Thấy những hình ảnh nhiệt tình thân thiết, Sở Tiêu Lăng cảm thấy vô cùng vui mừng, càng thêm khẳng định mình gả vào vương phủ là chính xác, mặc dù mình rất uất ức, rất ưu sầu vả lại rất trầm uất.

Xã hội khắc nghiệt, nhân tình không nhiều, lúc trước rất nhiều hàng xóm vì Sở gia nghèo khó mà không hề chú ý, lạnh nhạt, nhưng hôm nay xem ra , mình cũng không còn lo lắng mẫu thân và đệ đệ sau này phải chịu khinh dễ nữa.

Mà Hứa thị,thần sắc cao hững nhưng vẫn mơ hồ lộ tia ưu sầu , bà nắm chặt tay Sở Tiêu Lăng , vuốt ve Sở Tiêu Lăng mặt nàng, chần chờ hỏi thăm tình hình mấy ngày qua, quan tâm nhất một chuyện: "Tiêu Lăng, ngươi ở trong phủ, có bị uất ức hay khi dễ gì không?"

Sở Tiêu Lăng sớm có chuẩn bị, tận lực nhẹ nhàng trả lời: "Mẫu thân yên tâm, ta cùng Nhan Hâmvào cửa cùng một ngày, là bởi vì lão Vương phi cảm thấy hôm đó là ngày tốt hiếm thấy, vả lại cũng thuận tiện!"

"Nhưng ta nghe nói đó là thiên kim phủ thượng thư rất được Vương gia sủng ái."

"Đúng vậy, bọn họ đã sớm biết nhau, chẳng phải mẹ cũng đã nói, với địa vị của Vương gia , tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường mà!" Sở Tiêu Lăng tiếp tục an ủi.

Hứa thị gật đầu, vài giây sau lại hỏi, "Vậy hắn mấy ngày nay có qua đêm trong phòng con không?"

Vừa đụng đến này vấn đề này, Sở Tiêu Lăng đột nhiên rung một cái.

Bởi vì không thấy được nét mặt của nàng, Hứa thị càng thêm khẩn trương, "Thế nào? Thế nào mà không thể nói với mẫu thân?"

Cầm chặt tay mẫu thân, Sở Tiêu Lăng hít thở thật sâu một hơi, lựa chọn nói dối: "Hắn. . . . . . Có tới, tối hôm qua đã qua đêm trong phòng con."

Hứa thị cuối cùng yên tâm, tự thì thầm: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt! ! Ngươi cố gắng sinh cho hắn đứa con trai, đến lúc đó nhờ con mà mẹ cũng sung sướng, ngươi cũng không cần lo lắng chịu uất ức!"

"Vâng!" Sở Tiêu Lăng vừa nhợt nhạt đáp.

Vừa đúng lúc này, đệ đệ Sở Dịch Bân đi vào. Hứa thị còn việc phải làm, vì vậy để lại không gian cho tỷ đệ nàng tâm sự.

"Tỷ, đây là Đơn Vũ đưa cho tỷ, vốn định đưa cho tỷ làm quà vật kết hôn, đáng tiếc mấy ngày trước vẫn chưa kịp làm xong. Ngày hôm qua nghe được ngươi ngày thứ ba quay về, liền nhờ ta đưa cho ngươi." Sở Dịch Bân không kịp chờ đợi từ trong ngăn kéo lấy ra một vật.

Là một con vẹt nhỏ! ! Dùng tượng gỗ khắc mà thành một con vẹt nhỏ! ! Chạm trổ tỉ mỉ, trông rất sống động. Nhìn một chút, Sở Tiêu Lăng chợt nhớ tới điều gì đó, không khỏi nói: "Nó rất giống Tiểu Vũ nha!"

"Đâu chỉ giống quả thật chính là giống nhau như đúc! Đơn Vũ chính là lấy con vẹt của hắn làm mẫu để điêu khắc!"

Triệu Đơn Vũ nuôi một con vẹt điểu, đặt tên gọi"Tiểu Vũ Vũ" , rất đẹp,vả lại biết nói. Có lần hắn mang đến nơi này, Sở Tiêu Lăng vừa nhìn liền yêu thích không buông tay, nhưng bởi vì là đồ của người ta, vì vậy không dám để lộ ra sự yêu thích trong lòng. Không nghĩ tới Triệu Đơn Vũ sẽ điêu khắc một con đưa cho nàng, xem ra, xem ra hắn nhìn ra tâm ý của nàng! !

Sở Tiêu Lăng vừa vui mừng vuốt ve con vẹt gỗ, vừa nói: "Vậy hôm nay hắn làm sao mà không đến? Ta muốn gặp mặt để cảm tạ hắn!"

"Hắn cũng muốn tới, đáng tiếc phải bồi mẫu thân hắn đi nhà bà ngoại!"

“Thì ra là như vậy! !" Vậy ngươi giúp ta chuyển lời đến hắn, nói con chim anh vũ mặc dù không bằng ‘ Tiểu Vũ vũ ’ thông minh, nhưng ta vô cùng thích!"

"Ừ, được!" Sở Dịch Bân gật đầu một cái, ý vị sâu xa nói tăng thêm một câu: "Biết người thích, hắn nhất định thật cao hứng!"

Sở Tiêu Lăng không đáp, chỉ cười nhẹ, tiếp tục vuốt ve con vẹt gỗ.

Sau đó, hai tỷ đệ tán gẫu một hồi , giờ cơm trưa mới ra khỏi phòng.

Sở Tiêu Lăng rất quý trọng mỗi phút mỗi giây được ở cùng người nhà ,một mực lưu luyến cho đến khi mặt trời lặn về phía tây, mới bịn rịn tạm biệt mẫu thân cũng đệ đệ, lên kiệu trở về Vương phủ. . .

Đêm khuya yên tĩnh, Lưu Vân Lạc Kỳ còn ở thư phòng giải quyết công việc bề bộn,chợt nghĩ đến lời mẫu thân nói ban ngày, không khỏi thở dài!

Thành thân đã được nửa tháng, hắn cơ hồ mỗi đêm đều cùng Nhan Hâm, có lúc là hắn đến nhã hâm các, có lúc là nàng tới Dực Phong hiên tìm hắn. Ngay cả ban ngày, hắn không ở bên nàng, căn bản quên còn có một chánh phi tồn tại!

"Vương gia, ngài làm sao thế? Ngài có chuyện phiền não sao?"Giọng nói dịu dàng, mềm mại, Nhan Hâm dáng vẻ thướt tha mềm mại đi vào, trong tay còn bưng một khay nhỏ, "Hâm Nhi biết ngài thích bánh hạnh nhân, nên đã nấu một í !"

Lưu Vân Lạc Kỳ nhanh chóng thoát khỏi trầm tư, theo thói quen nhìn nàng cưng chìu cười, từ trong tay nàng nhận lấy chè, bắt đầu từ từ thưởng thức.

Nhan Hâm một mực yên lặng nhìn, đợi hắn ăn xong, đi tới phía sau của hắn, bàn tày nhẹ nhàng xoa lên bả vang rộng của hắn.

Lưu Vân Lạc Kỳ than nhẹ một tiếng thỏa mãn, toàn bộ thân hình dựa người về sau, thuận tiện nhắm mắt lại.

Nhan Hâm xoa bóp, cười nhẹ,khuôn mặt vẫn trầm tư, chần chờ hỏi : "Vương gia hôm nay tựa hồ có tâm sự?"

Lưu Vân Lạc Kỳ thân thể đã run một cái, lại không nói tiếp.

Nhan Hâm thấy thế, tiếp tục nói: "Chẳng lẽ là loạn binh quấy nhiễu? Hâm nhi biết phận là con gái, vốn không nên hỏi tới những thứ này,nhưng nhìn thấy Vương gia tâm tình trầm muộn phiền não, Hâm Nhi không nhịn được nghĩ thay Vương gia chia sẻ."

Nàng khéo léo săn sóc, khiến nội tâm của Lưu Vân Lạc Kỳ trong lòng cuối cùng cũng lắng xuống, mở mắt, dắt tay của nàng, kéo nàng tại ngồi xuống bắp đùi mình, bình tĩnh chăm chú nhìn nàng, "Hâm Nhi, Bổn vương có chuyện muốn nói với ngươi."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc, Nhan Hâm không khỏi run lên, nhưng cũng bình tĩnh nói: "Vương gia mời nói."

"Hôm nay, mẫu thân chỉ trích Bổn vương lạnh nhạt Sở Tiêu Lăng, nói Bổn vương thân là một nam tử hán đại trương phụ, nếu đã cưới Sở Tiêu Lăng thì phải đối xử công bằng với nàng, dù gì nàng cũng là thê tử của ta ."

Nhan Hâm sau khi nghe xong, khuôn mặt lập tức ảm đạm xuống, sâu kín nói: "Hâm Nhi hiểu chuyện này mà! Mẫu phi nói không sai, Vương gia ngài nghĩ thế nào nên làm thế ấy, Hâm Nhi cũng sẽ không câu gì oán hận, cũng sẽ không trách cứ ngài!"

"Nhưng Bổn vương đáp ứng ngươi,người sinh con thứ nhất nối dõi cho bổn vương chỉ có người!"

"Rất cảm tạ Vương gia vẫn còn nhớ lời hứa đó, chẳng qua là Hâm Nhi với thân thể này, đại phu cũng đã nói tối thiểu phải điều dưỡng nửa năm mới có thể mang thai!" Thì ra là, Nhan Hâm kể từ cùng Lưu Vân Lạc Kỳ quen biết, cùng hắn từng có vô số lần hoan ái, do liên tục dùng thuốc tránh thai, nên thân thể nhất thời không cách nào khôi phục.

"Đây chính là phiền não của Bổn vương !" Lưu Vân Lạc Kỳ thở dài bất đắc dĩ, mày kiếm nhăn chặt hơn.

Nhan Hâm nhìn hắn không chớp mắt , bàn tay nhỏ bé nâng cao , nhẹ nhàng vuốt lên chân mày hắn , "Vương gia tuổi tác cũng không còn trẻ nữa, sau này nếu tỷ tỷ may mắn mang thai, vậy cũng không tệ a!"

Nàng càng như vậy, hắn càng đau lòng, vả lại càng thêm áy náy, càng thêm không cách nào phụ nàng.

"Vương gia, không bằng tối nay ngài đọng lại thúy các tìm tỷ tỷ đi, Hâm Nhi một mình trở về nghỉ ngơi là được!" Nhan Hâm dứt lời, đứng dậy.

Lưu Vân Lạc Kỳ nhanh chóng đè lại nàng, "Thôi, Bổn vương sẽ cùng mẫu phi nói chuyện một chút, Bổn vương đã vi phạm lời thề thứ nhất, không thể vi phạm lời hứa thứ hai này được!"

Nhan Hâm một hồi cảm động, trong mắt dần hiện ra nước mắt, "Vương gia, ngài đối với Hâm Nhi thật tốt, cám ơn, thật cám ơn! Hâm Nhi quả thật không biết như thế nào báo đáp hết thương yêu của ngài đây!"

Lưu Vân Lạc Kỳ thần sắc bỗng dưng nhẹ nhõm không ít, còn tà mị cười một tiếng, bàn tay khẽ dựa sát, đem lấy nàng thân thể mềm mại đẩy vào mình, giọng nói trở nên vô cùng trầm thấp cùng khàn khàn: "Biết rõ làm sao hồi báo Bổn vương rồi chứ?"

Cảm giác được vật nóng bỏng vật cứng chỉa vào bộ vị mềm mại của mình, Nhan Hâm cả người run rẩy liên tiếp, ngượng ngùng gật gật đầu, ngay sau đó cả khuôn mặt chôn ở trước ngực của hắn, vô tình hay cố ý liếm.

Lưu Vân Lạc Kỳ càng thêm dục hỏa sôi trào, cứ như vậy ôm lấy nàng, cấp bách lao ra thư phòng, hướng tới phòng phòng ngủ . . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.