Sầu Triền Miên

Chương 21: Chương 21: Thực hiện âm mưu tà ác




Đêm lạnh như nước, trong thư phòng lặng ngắt như tờ, một nỗi phiền muộn không tên cứ canh cánh trong lòng của hắn.

Lưu Vân Lạc Kỳ cả người dựa hết vào chiếc ghế dựa lớn bằng gỗ đinh hương, ngửa đầu ra phía sau, ót đặt ngay tại thành ghế, đôi mày kiếm nhíu chặt, đôi mắt xa xăm vô định, tâm trạng đang rất bất đắc dĩ và ảo não.

Từ lần xảy ra sự kiện kia, Nhan Hâm thường xuyên không vui, mặc dù vẫn có vài lần tỏ ra tươi cười đối với hắn, nhưng trong tầm mắt của nàng vẫn tràn ngập ai oán và cô đơn, tất cả đều không thoát khỏi đôi mắt nhạy cảm của hắn.

Ngày hôm qua, nàng ta thậm chí nói ra ý muốn được trở về nhà mẹ đẻ ở vài ngày, lý do là quá mong nhớ người nhà, nhưng hắn thập phần tinh tường, căn bản chỉ là kiếm cớ thôi! Bất quá, hắn không trách nàng đã có suy nghĩ này, nói cho cùng là do bản thân mình bất lực, mấy lần thất tín với nàng, không cách nào thực hiện được những việc mà mình đã từng hứa hẹn, làm cho nàng chịu đủ mọi ủy khuất.

Năm đó, nàng ta hy sinh thân mình để cứu hắn, còn vì việc này mà hơn một năm nay vẫn còn chịu di chứng, về tình về lý, thật sự hắn nên vì nàng ta mà đáp lại ít nhất là một điều gì đó. Có lẽ, nên nghe theo lời đề nghị kia của nàng? Chỉ là, bản thân đường đường là một nam tử hán, lại đi dùng biện pháp này để đối phó với một nữ nhân, có phải không có đạo đức, quá vô liêm sỉ hay không? Nhưng, nếu không dùng đến biện pháp này, còn có thượng sách nào tốt hơn đây?

Điều làm cho hắn phiền não nữa chính là, hôm nay trong lúc cùng mẫu thân ăn cơm, mẫu thân lại lần nữa quở trách hắn chỉ vì Nhan Hâm mà lạnh nhạt với Sở Tiêu Lăng!

Sở Tiêu Lăng, nha đầu kia vĩnh viễn luôn mang theo mình sự quật cường kiên định, không biết phân biệt tốt xấu,to gan lớn mật làm bậy, thường xuyên chống đối lời nói của mình, làm cho mình tức giận không ít lần đúng là xú nha đầu!

Ayyy, nghĩ đến mình làm người đã 25 năm qua, mặc dù đã từng đối mặt với các vấn đề khó giải quyết như công vụ hoặc quân thù hung hãn, cũng không hề phiền não hay ưu sầu đến như vậy.

Loại phiền não này, hình như là chỉ bắt đầu từ khi nha đầu kia bước vào trong phủ. Xem ra, nha đầu kia không phải là mệnh định nhân duyên gì với hắn, mà chính là khắc tinh của hắn!!!(nói rùi húi hận nha LK ca)

Cho nên, mình không thể lại nuông chiều mãi được, nếu không, không chỉ làm thương tổn đến Hâm nhi, mà còn có thể phá vỡ đi tình cảm của mình và mẫu thân từ nhiều năm trước cho tới bây giờ!

Nghĩ tới đây, Lưu Vân Lạc Kỳ mở mắt, trong ánh mắt hiện lên một tia kiên quyết. Cũng được, nha đầu kia vốn là cái gì cũng không có, cho nàng ta vô duyên vô cớ thoải mái một thời gian, cũng coi như là đối với nàng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi!

Giải quyết dứt khoát vấn đề, chủ ý một khi đã được quyết định, hắn vội vàng đứng dậy, trở về ngủ phòng, lấy ra chiếc ga giường đặc chế mà Nhan Hâm đã chuẩn bị từ trước, giao phó cho Lai Phúc một chút công việc, rồi mới rời khỏi Ký Phong Các đi thẳng đến cung của Sở Tiêu Lăng Đọng Thúy Các!

Gian phòng ngủ của nàng không lớn không nhỏ, an bình yên tĩnh, nhàn nhạt ánh nến rải đầy ánh sáng vào các góc phòng, làm cho cả gian phòng thêm phần ấm áp và thư thái .

Lưu Vân Lạc Kỳ vô tư xem xét tình hình chung quanh, trước tiên đem ga giường từ trong lòng ngực lấy ra, tìm một chỗ cẩn thận giấu kỹ,sau đó thân hình cao lớn lặng lẽ tiến đến bức màn màu tím nhạt .

Vừa hé màn ra, hắn chứng kiến một dung nhan thanh lệ thoát tục, đang vô tư, yên bình say giấc nồng. Hắn đứng yên một lát sau đó mới vén màn lên ngồi bên cạnh giường, con ngươi đen chói lọi như ánh sao tiếp tục đăm chiêu say đắm ngắm nhìn khuôn mặt nàng.

Cảm giác được có điều gì đó khác thường, Sở Tiêu Lăng chợt tỉnh giấc, nương theo ánh sáng nhàn nhạt của ngọn nến mới nhìn rõ được bóng người đang ngồi trước giườn, đôi mắt còn đang mơ màng buồn ngủ nhất thời mở lớn, nàng thậm chí, còn theo phản xạ làm động tác ngây ngốc, đưa tay dụi mạnh đôi mắt của mình.

"Đừng dụi nữa, đây không phải là mơ đâu!" Giọng nói cực kỳ mềm mại theo đôi môi mỏng của hắn đang nhẹ nhếch lên, mơ hồ lộ ra một tia đùa giỡn và giễu cợt.

Thật là hắn sao! Khuôn mặt này, thần thái, giọng điệu này, chính mình vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ quên được!! Sở Tiêu Lăng ý thức hỗn loạn bỗng nhiên thanh tỉnh, đôi mắt đẹp tràn ngập sự nghi hoặc, hắn tới đây làm gì? Đêm hôm khuya khoắt vì sao lại xuất hiện trong khuê phòng của mình? Cảm nhận được trong mắt của hắn đang không ngừng bắn ra những tia nóng bỏng, chăm chú nhìn nàng. Sở Tiêu Lăng cảm thấy không được tự nhiên, vội xoay người ngồi dậy, nao núng cất tiếng hỏi: "Không biết Vương gia đêm hôm khuya khoắt đến chỗ này. . . . . .Là vì chuyện gì!"

"Ngươi nói thử đi? Bổn vương đêm hôm khuya khoắt đến khuê phòng phi tử của mình, ngoại trừ là vì việc kia, còn sẽ vì chuyện gì khác nữa chứ?" Hắn nheo mắt khóe môi mỉm cười nói kéo dài ra, ý vị sâu xa cười nham hiểm.

Hắn. . . . . . Hắn nói ra lời này là có ý tứ gì? Nhìn qua tuấn nhan có chút tà mị mờ ám, Sở Tiêu Lăng run lên từng hồi, một nỗi niềm không hiểu bối rối và bàng hoàng đang dấy lên trong lòng nàng. Sẽ không thể có việc này, không phải hắn rất yêu mến Nhan Hâm sao, hàng đêm đều được Nhan Hâm xinh đẹp yêu kiều phục vụ chăm sóc, sao lại đi đến đây sủng hạnh mình.

Đáng tiếc, mệnh lệnh kế tiếp của hắn dập tắt hết những suy nghĩ trong lòng của nàng: "Còn không mau cởi áo cho bổn vương?"(thô thiển quá y=.=)

Cởi áo. . . . . . cởi áo. . . . . . Không, làm sao có thể!! Sở Tiêu Lăng càng thêm tâm hoảng ý loạn, lại nghe hắn nhắc lại mệnh lệnh lần nữa, nàng vội vã ổn định tâm tình, hai đầu gối hơi khụy xuống. Nhưng mà, ngón tay vừa đụng đến áo bào của hắn, liền lập tức đình chỉ.

"Như thế nào? Không hiểu sao? Chẳng lẽ trước khi xuất giá mẹ ngươi không có dạy ngươi phải làm gì để phục vụ cho phu quân à?" Ngữ khí của hắn, bắt đầu chuyển sang lạnh nhạt, còn mang theo một tia không kiên nhẫn.(ham hố trỗi dậy)

Mẫu thân. . . . . . Mẫu thân đương nhiên là đã có dạy qua thay quần áo cho phu quân như thế nào, chỉ là không có dạy trong tình huống này phải thay phu quân cởi quần áo như thế nào!! Bởi vì mẫu thân nói, mỗi lần cùng phụ thân hoan ái, đều là phụ thân ôn nhu thay bà cởi quần áo, hôn lên đôi môi của bà, vuốt ve người bà, mang đến cho bà trải nghiệm niềm hạnh phúc khoái lạc. . . . . .

Phát hiện Sở Tiêu Lăng vẫn bất động, Lưu Vân Lạc Kỳ hết sức bực mình, đồng thời cảm thấy thật vô vị, muốn quay đầu đi. Nhưng hắn muốn đêm nay kế hoạch được thành công, hắn chỉ còn cách chịu đựng, thô lỗ kéo tay của nàng đến lồng ngực của hắn, "Nhanh lên, tính nhẫn nại của bổn vương có giới hạn đó!"

Biểu tình thâm trầm làm cho người ta sợ hãi, toàn thân hắn đang phát ra sự tức giận, làm cho Sở Tiêu Lăng không dám bất động nữa, cứ như vậy quỳ gối trước mặt của hắn, ngón tay run rẩy cởi bỏ áo bào của hắn,từng nút cúc áo màu vàng đồng, mỗi lần cởi bỏ đi một nút, tim của nàng lại đập nhanh hơn 1 nhịp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.