Sau Trọng Sinh Ta Đem Phu Quân Sủng Tận Trời

Chương 20: Chương 20




Thuý Nhi đỡ Bạch Tuyết Như được che kín, vội vàng rời khỏi cửa sau.

“Cô nương, nô tỳ nghe nói Bích Hải Các này có cứ điểm trong kinh, nhưng cụ thể ở nơi nào, người có biết không?”

Bạch Tuyết Như cười lạnh nói: “Tất nhiên là biết.”

Lần trước nàng ta cùng Gia Dương quận chúa thân thiết nóng bỏng, quận chúa ngu xuẩn kia rất dễ khống chế, nói thêm hai câu tốt liền có thể dỗ dành đến choáng váng đầu óc. Cũng là nàng ta vận khí tốt, vừa vặn nghe được người bên cạnh quận chúa nhắc tới chuyện của Bích Hải Các, lúc ấy nàng ta vô tâm ghi nhớ, không nghĩ tới hôm nay lại có có tác dụng lớn.

Xem ra Gia Dương quận chúa kia cũng không phải là không có lợi ích gì.

Đợi nàng ta đắc thế, vẫn có thể tiếp tục thân cận Gia Dương quận chúa.

Bích Hải Các là môn phái giang hồ, luôn nổi tiếng với sát thủ và tình báo. Chỉ cần có tiền là có thể tìm được người của Bích Hải Các, cùng bọn họ giao dịch thuê sát thủ, vả lại bất luận thành bại thì sát thủ tuyệt đối sẽ không tiết lộ tin tức của chủ nhân.

Bạch Tuyết như đã có ý định, tiền nàng ta có, ở phương diện này, Phó gia chưa từng bạc đãi nàng ta, nàng ta cũng tiết kiệm không ít. Lần này cho dù tiêu sạch tiền tiết kiệm của nàng ta cũng đáng giá, chỉ cần trừ được Phó Nguyệt Linh, tiền của Phó gia sớm muộn gì cũng có thể thu vào trong túi nàng ta.

Xe ngựa dừng lại, trước mặt là một cửa hàng đồ cổ khiêm tốn.

“Cô nương muốn xem gì? Là đồ sứ, hay là bình cổ?”

Tiểu nhị trong tiệm trưng ra vẻ mặt tươi cười nghênh đón.

Tầm mắt Bạch Tuyết Như chậm rãi đảo qua trong phòng, thản nhiên nói: “Gọi quản sự của các ngươi ra đây, ta có một vụ mua bán muốn cùng hắn nói chuyện một chút.”

Thuý Nhi tiến lên nói nhỏ với tiểu nhị vài câu, sắc mặt tiểu nhị trong nháy mắt thay đổi, hắn cau mày gật gật đầu, đánh giá nữ tử trước mắt vài cái rồi lại nhìn bọc vải trong ngực nàng, xoay người gọi chưởng quầy.

Không lâu sau tiểu nhị đã trở lại, vẻ mặt hắn cung kính, “Cô nương, trên lầu cho mời, chưởng quầy chúng ta ở trên chờ ngài.”

...

“Tứ muội, mau ngồi đi.”

Lý Dung buông kim chỉ xuống, đi lên kéo tay Nguyệt Linh, “Vừa rồi nhà ngoại tổ mẫu ta sai người đưa cho ta một ít đồ ăn hiếm lạ, ta suy nghĩ thấy muội thích ăn những thứ này liền gọi muội tới.”

Lý Dung ở Lý gia tuy rằng thường bị khi dễ, nhưng ngoại tổ mẫu vẫn rất yêu thương nàng.

Nguyệt Linh cười sờ sờ bụng nàng ấy, “Tẩu tẩu, bữa trưa vừa qua, tẩu cho muội tiêu thực rồi lại ăn.”

Lý Dung ngại ngùng gật gật đầu, nàng ấy thật sự thích tiểu muội này, luôn thật lòng đối đãi với nàng, A Lãng bình thường lại không quan tâm đến chuyện trong nhà, nàng cũng chỉ có thể tận lực đối tốt với tiểu muội.

Buổi sáng khi khách đến, bụng nàng to cũng không tiện nên về phòng trước. Vừa rồi bữa trưa A Lãng cùng nàng ở trong phòng ăn, hỏi nửa ngày chuyện của vị công tử kia cũng không ra nguyên nhân, trong lòng nàng nhớ kỹ việc này, dùng xong cơm liền một khắc cũng không chậm trễ gọi tiểu muội tới.

Do dự nói: “Nghe nói vừa rồi có một vị công tử tới?”

Nguyệt Linh gật đầu.

Lý Dung đưa mắt nhìn nàng, quan sát biểu tình của nàng, “Sao không để người ta ở lại dùng cơm?”

Sau khi Nguyệt Linh ăn cơm rất dễ mệt mỏi, giờ phút này còn đang mơ màng, nàng nhắm mắt tựa vào một bên, ỉu xìu nói: “Không biết được, có lẽ là huynh ấy còn có chuyện khác.”

Thanh âm càng ngày càng nhỏ, giống như sắp ngủ, lời nói như không hề phòng bị: “Huynh ấy vừa trở về, rất bận...”

Ánh mắt Lý Dung sáng ngời, nhìn qua cái vẻ quen thuộc này, chắc hẳn hai người lén lút qua lại. Nghe nói vị công tử kia hôm qua vừa mới đến kinh, sáng sớm hôm nay liền tới bái phỏng, phân lượng tiểu muội ở trong lòng hắn nhất định không nhẹ!

Mặt mày hớn hở, nàng ấy cố ý tiếp tục nói thêm nhưng nhìn bộ dáng buồn ngủ của Nguyệt Linh, nhất thời có chút đau lòng nên đã cho hạ nhân thu dọn giường cho nàng ngủ một hồi.

Nguyệt Linh cố gắng mở mắt ra, ngáp ngắn ngáp dài nhấc chân đi ra ngoài, “Muội trở về ngủ, tẩu tẩu cũng nghỉ ngơi đi.”

Nàng không dám cùng tẩu tẩu ngủ chung, vạn nhất đại ca trở về thăm lại không cao hứng.

...

Sau một nén nhang, Bạch Tuyết Như từ trên lầu đi xuống, bọc vải trong ngực đã không còn nữa.

Chưởng quầy đi theo phía sau cười rồi đưa nàng ta ra cửa: “Chuyện cô nương nhờ vả ta nhất định phải tận tâm tận lực, ngài chỉ cần chờ tin tức là được.”

Tiểu nhị thấy người đi xa thì tiến lên phía trước, lộ vẻ khinh bỉ, “Đại ca, đây là cô nương nhà nào tới.”

Hắn ta vừa mới liếc mắt thấy y phục trên người không tệ, nhưng trang sức đều đã lỗi thời. Đến đây bàn chuyện làm ăn không phú thì quý, bọn họ đặt mạng sống ra làm việc, vô cùng nguy nan, người bình thường cũng sẽ không mạo hiểm tìm tới cửa. Chứ đừng nói đến một tiểu thư khuê các, thật sự là chưa từng nghe qua.

Ý cười trên mặt chưởng quầy tản đi, không kiên nhẫn phất phất tay, “Hiện giờ làm ăn khó khăn, cho dù là A Miêu A Cẩu cũng đến chỗ chúng ta, xem ra nên nghe đường chủ rửa tay cho sạch, không thể kiếm tiền còn chưa nói, giờ lại muốn các huynh đệ mạo hiểm.”

“Tiểu nhân thấy cũng đúng.”

Tiểu nhị rót chén trà đưa cho chưởng quầy, dựa vào cột trụ oán giận: “Hiện tại trong các còn chưa sạch sẽ, có rất nhiều dân chúng không biết vì sao lại thật sự nghĩ chúng ta là tổ chức sát thủ. Chúng ta vẫn luôn dựa vào tin tức tình báo mà làm giàu đó, loại chuyện giết người phóng hỏa này chỉ có đám súc sinh Thanh Long Đường mới làm được!”

Sắc mặt chưởng quầy ngưng trọng, lẳng lặng nhìn chén trà không nói gì.

Bích Hải Các có thế lực khổng lồ, thế nhân đều thấy nó thần bí quỷ dị mà kính sợ không thôi. Nhưng ai còn nhớ rõ, khi lão Các chủ Bích Hải Các còn sống, luôn luôn phát ra thiện ý, cũng không làm chuyện thương thiên hại lý, gây họa cho người vô tội.

Các môn phái đều là đại môn phái đệ nhất giang hồ, bởi vì không liên quan đến triều đình, không có thân phận trói buộc nên vô cùng tự do, hấp dẫn rất nhiều cao thủ tụ tập.

Chỉ tiếc sáu năm trước lão Các chủ qua đời, môn phái chia làm hai thế lực. Đường chủ Viên Lập Hiên của Thanh Long Đường vi phạm ý nguyện của lão các chủ, cố ý dựa vào triều đình, tùy ý chèn ép mọi người Bạch Hổ Đường bọn họ, còn bí mật huấn luyện sát thủ, lan truyền tin đồn trên giang hồ.

Từ lúc đó trở đi, thanh danh Bích Hải Các liền xong.

Cũng là sau này bọn họ mới biết, thì ra từ mười mấy năm trước đã có quan viên triều đình qua lại với phản tặc Viên Lập Hiên kia, chẳng qua vẫn luôn giấu rất sâu. Đợi đến khi lão Các chủ qua đời, dã tâm lang tử của hắn mới không che dấu mà lộ ra.

Tiểu nhị tiếp tục nói: “Hiện giờ công tử thay chúng ta quét sạch Thanh Long Đường, chuyện trong Các, đường chủ còn chưa lo xong, thế nhân hiểu lầm nhất thời sẽ khó tiêu trừ.”

Tất cả phản tặc Thanh Long Đường đều tiêu diệt trong ngày đó, mà sau ngày đó liền không biết tung tích của Viên Lập Hiên, không ai biết hắn đi đâu.

Sắc mặt chưởng quầy tối tăm không rõ, hắn cắn răng nói: “Tuy rằng nhị hoàng tử Đại Thuận đã đền tội, nhưng lại không biết tung tích của Viên Lập Hiên. Hắn cùng trọng thần trong triều có cấu kết, vẫn chưa một lưới bắt hết địch nhân, công tử bảo chúng ta cứ làm như cũ, không nên đánh rắn động cỏ.”

Ngoài cửa bỗng nhiên xuất hiện một người, lặng yên không một tiếng động, không biết nghe được bao lâu.

Tiểu nhị cảnh giác ngẩng đầu nhìn qua, chưởng quỹ thấy rõ khuôn mặt người nọ thì lại sửng sốt, hắn bước đi tới gần người nọ, cung thuận thi lễ, ngữ khí phá lệ cung kính: “Công tử.”

Nam tử mặc trường bào màu đen, sắc mặt lạnh lùng, dưới ánh mắt đen nhánh ẩn chứa sắc bén, môi mỏng khẽ mím lại, thản nhiên nói: “Vừa rồi vị cô nương kia tìm ngươi có chuyện gì.”

Chưởng quầy cúi đầu, thành thật nói: “Cô nương đó đến thuê sát thủ giết một cô nương khác.”

Vừa dứt lời, nhiệt độ quanh thân nhanh chóng hạ xuống, chưởng quỹ cứng đờ tại chỗ không dám nói nữa.

“Tiếp tục đi.”

Mệnh lệnh lạnh lẽo.

Chưởng quầy cúi đầu xuống thấp hơn, kiên trì tiếp tục nói: “Nàng nói ngày mốt cô nương kia sẽ đi Bảo Phật Tự thắp hương...”

Không nghe thêm mệnh lệnh nào nên ông ta vẫn nói tiếp.

Chậm rãi thở ra một hơi, bị sự giận dữ không tiếng động của nam nhân trước mắt đè nén đến không thở nổi, ông ta gian nan nói: “Nếu không thể giết chết người, cũng phải huỷ dung mạo, tuyệt đối không thể để cho nàng toàn vẹn núi...”

Ra tay rút bảo kiếm, tiện tay bổ một cái, một nửa đồ cổ ngọc khí trong phòng đều biến thành mảnh vụn.

Tiểu nhị bị nội lực đột nhiên xuất hiện chấn động đến huyết khí quay cuồng, trong cổ họng toát ra một chút tanh ngọt. Chưởng quầy cắn răng khom người đứng trước mặt hắn, buộc mình không được quỳ xuống.

Nam tử không nói một lời, cầm kiếm xoay người ra khỏi cửa hàng.

Uy áp trong nháy mắt tiêu tán, tiểu nhị đặt mông ngồi trên mặt đất, ôm ngực ho khụ. Hơn nửa ngày, chưởng quầy mới đứng dậy, hắn muốn nâng tay lau mồ hôi trên mặt nhưng lại phát hiện y phục trên người đều ướt đẫm.

Lục Tu Lương đứng trong ngõ nhỏ không người, nhẹ giọng gọi một tiếng “Lục Cửu“.

Một cơm gió thổi qua, nam tử áo đen không biết từ đâu mà đến, trong chớp mắt quỳ gối trước mặt hắn, ngữ khí không hề gợn sóng, “Công tử.”

“Tiếp tục đi theo Bạch Tuyết Như.”

“Vâng.”

Chẳng bao lâu nam tử áo đen đã biến mất.

Hắn đứng ở trong ngõ nhỏ yên tĩnh không người, ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt tối đen một mảnh, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Một lúc lâu sau mới cất bước rời đi.

Trong lòng tiểu nhị còn sợ hãi, hắn quét sạch hỗn độn trong phòng rồi nói: “Công tử tức giận thật sự là đáng sợ, so với lần trước còn dọa người nhiều hơn.”

Nhớ lúc trước một mình công tử máu tẩy Thanh Long Đường, tất cả mọi người cầm đao hướng về phía hắn, nhưng cũng không có ai dám tiến lên. Sau đó, những kẻ phản bội lại chẳng thể sống sót.

Chờ hắn xách kiếm từ Thanh Long Đường đi ra, toàn thân cũng không áp chế được huyết khí. Trường bào màu đen càng thêm sẫm, máu theo góc áo hắn giống như nước chảy không ngừng xuống đất. Bọn họ là những người Bạch Hổ Đường chờ ở bên ngoài, nhìn công tử trước mặt như từ địa ngục đi ra, cũng không ai dám nói chuyện.

Cuối cùng vẫn là đường chủ Bạch Hổ Đường, Mạnh An Bình bọn họ đi tới trước đội ngũ, thần phục quỳ lạy với công tử.

Lúc đó chỉ cảm thấy công tử là Tu La địa ngục, lạnh như băng lại còn vô tình. Nhưng vừa rồi hắn nhìn công tử rõ ràng vô cùng tức giận, nhưng đột nhiên như có thất tình lục dục, so với người trong trí nhớ lại giống như hai người.

“Công... công tử...” Chưởng quỹ ngây ngốc nhìn người đi rồi trở về, thân thể cứng đờ.

“Ngày mốt hết thảy như thường, bảo người phái đi không cần lưu tình.”

Chưởng quỹ đối diện với đôi mắt đen nhánh thâm thúy của người trước mặt, sợ hãi vừa mới tiêu tán lại quay trở lại, hắn cúi đầu cung kính hành lễ.

Đợi người ta đi rồi, tiểu nhị ôm chổi đi đến bên cạnh chưởng quầy, bất an nói: “Công tử làm vậy là có ý gì?”

Chưởng quầy vô lực lắc đầu, hắn khẽ thở dài nói: “Ta cũng không biết, trong lòng luôn cảm thấy không thích hợp, vẫn nên dặn dò các huynh đệ tùy cơ ứng biến đi. Đến lúc đó gặp phải vấn đề thì không cần miễn cưỡng, người của chúng ta nhất định không thể tổn hại.”

“Vâng, người cứ yên tâm.”

“Ôi, luôn luôn cảm thấy ngày mốt này không yên bình, nói bọn họ cẩn thận hơn, đúng rồi, gọi một vài người có kinh nghiệm đi, để ngăn chặn bất trắc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.